Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê

Chương 47: Tôi Không Cấm Dục




Đề vật lý của kỳ kiểm tra tháng đầu tiên tương đối đơn giản, đạt điểm tuyệt đối có tới mười mấy người, trường Nhất Trung thành phố C là trường trung học trọng điểm của cả tỉnh, ngoại trừ thành tích của Tạ Tuy dẫn xa đằng trước, mười mấy người xếp đằng sau cách một khoảng, điểm số sát sao vô cùng.



Xếp hạng trong lớp được công bố, Tống Dụ đứng vị trí thứ chín, hài lòng.



Cậu vốn nghiêm túc, chăm chú học tập chính là muốn tạo ấn tượng mình ngoan ngoãn học hành cho Tống đổng mà thôi.



Lọt top 100 toàn khối, còn đạt điểm tuyệt đối hai môn, hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ.



Giỏi quá.



Mã Tiểu Đinh đắc ý tới muốn vểnh đuôi lên trời, thật giống như người được top 100 là y: “Đã bảo Dụ ca của tôi một tay học bá một tay giáo bá mà, ngồi vững hai vị trí ‘cha’ của Nhất Trung.”



Hề Bác Văn đứng thứ 53 khối, thứ 6 lớp, một mặt khiếp sợ nhìn phiếu điểm của y, cảm thấy tên bạn cùng bàn của mình thật sự quá vô tư: “Ông còn cười được nữa hả, Mã ca, trong bốn người chúng ta thành tích của ông kém nhất, đứng thứ 10 từ dưới lên, ông có muốn xám hối chút không?”



Mã Tiểu Đinh ngậm kẹo que, sửng sốt vài giây, hàm hồ nói: “Thi cũng thi xong rồi, còn nhắc đến thành tích làm gì.”



Hề Bác Văn lặng lẽ liếc nhìn cô bạn Giang Sơ Niên ngồi ngay giữa lớp.



Cô đang dò đáp án với bạn cùng bàn, mấy ngọn tóc rối rũ xuống gò má trắng nõn, khóe môi có lúm đồng tiền rất cạn. Cậu ta tiếc hận rèn sắt không thành thép: “Nhưng người ông thích đứng hạng 30 của khối, hạng 5 của lớp kìa.”



Mã Tiểu Đinh: “…”



Kẹo que trong miệng trong nháy mắt không còn ngọt nữa rồi QwQ.



Y mệt mỏi mà nằm úp sấp trên bàn.



Lúc này, Tống Dụ cùng Tạ Tuy đã trở lại.



Tống Dụ nhét một viên kẹo bạc hà vào miệng, thần sắc vui mừng trên mặt đã được đè xuống, bình tĩnh ngồi vào chỗ, một bộ tất cả đều trong dự liệu, hiển lộ bản sắc học bá.



Hề Bác Văn không nhìn nổi dáng vẻ âm u, tinh thần tan nát của tên ngồi cùng bàn của mình, huých khuỷu tay y một cái: “Tôi khuyên ông nên thỉnh giáo phương pháp học tập của Dụ ca một chút.”



Mã Tiểu Đinh mắt trợn trắng: “Kiến thức căn bản của Dụ ca vốn đã tốt rồi, thi chuyển cấp ở thành phố A thiếu chút đạt 800 điểm.”



Hề Bác Văn: “Độ khó của đề thi thành phố A không so được, sự tiến bộ của Dụ ca có thể coi như rất nhanh rồi.”



Hề Bác Văn tâm địa thiện lương quyết định kéo tên bạn cùng bàn của mình trở về quỹ đạo, ghé vào lỗ tai y nói: “Giang Sơ Niên đứng thứ 5 lớp! Thứ 5 lớp! Thứ 5 lớp!”



Mã Tiểu Đinh lập tức như được uống máu gà, từ trên bàn bật người dậy, từ đằng sau cầm bút chọt chọt Tống Dụ.



“Dụ ca, Dụ ca, Dụ ca, Dụ ca.”



Giống như người máy.



Tống Dụ đang có chuyện vui, tinh thần rất tốt, ngậm kẹo, quay đầu lại nhìn y: “Sao?”



Mã Tiểu Đinh vì tình yêu mà học hỏi: “Dụ ca, anh truyền thụ phương pháp học tập của anh chút đi. Vật lý với toán học được điểm tuyệt đối luôn, quá tuyệt vời.”



Tống Dụ ngại ngùng: “Hai môn này tôi gặp may thôi, bài cuối cùng trong đề toán học Tạ Tuy từng cho tôi làm qua, đáp án cũng không đổi. Các phần kiến thức khác cũng rất quen thuộc, phạm vi đề thi cũng chỉ như vậy, bài nâng cao cũng mở rộng dựa theo những kiến thức này. Không thể không nói, Tạ Tuy đoán đề rất chuẩn, trên căn bản đều là dạng bài tương tự, không chệch đi chỗ nào.”



Càng nói càng cảm động, Tống Dụ lấy một viên kẹo từ trong túi áo ra, đưa qua lấy lòng: “Cám ơn bạn cùng bàn thân ái của tớ.”



Tạ Tuy trước đây không thích ăn đồ ngọt, từ sau khi quen Tống Dụ lại bắt đầu thử nếm vị kẹo bạc hà.



Hắn khẽ cười, tiếp nhận viên kẹo màu lam nhạt kia, nói: “Không cần nói chuyện buồn nôn như vậy.”



Có thể xóa bỏ ba chữ ‘bạn cùng bàn’.



Mã Tiểu Đinh: “…”



Y thống hận hỏi Tạ Tuy: “Tạ thần! Lần sau có thể khoanh vùng trọng điểm cho tôi không.”



Tạ Tuy xé giấy gói kẹo: “Những thứ trọng điểm tôi nói cho Tống Dụ chưa chắc cậu áp dụng được.”



Mã Tiểu Đinh vì tình yêu mà không biết xấu hổ nói: “Áp dụng được, áp dụng được.”



Tống Dụ xì cười một tiếng: “Áp dụng cái đầu cậu, đi học thì ngủ, tan học thì đi quán net. Cậu trước hết học hành đàng hoàng một tuần đã.”



Mã Tiểu Đinh: QwQ




Chuông vào học vang lên, là lớp đại số. Thầy toán trực tiếp chiếu đáp án lên powerpoint, bấm micro nhỏ bên miệng, hết sức vui vẻ nói: “Lần này cả khối chỉ có bốn người đạt điểm tuyệt đối, lớp chúng ta đã có hai bạn. Thầy muốn biểu dương bạn Tạ Tuy cùng Tống Dụ, đề bài hàm số cuối cùng có thể nói là nằm ngoài nội dung chương trình học, phần hai là phần khó nhất, vô cực trừ vô cực, cho dù dùng đến định luật L’Hôpital’s mà bây giờ chúng ta chưa học thì học sinh lớp 12 cũng không nhất định giải ra. Hai người bọn họ lại giải được, từng bước giải đều giống nhau như đúc.”



Lời của ông vừa nói ra, cả lớp sửng sốt vài giây, rồi bắt đầu ha ha ha cười rộ lên, ồn ào náo nhiệt.



Thầy toán nói: “Hai bạn được điểm tuyệt đối khác là bởi vì thầy dạy toán của họ chính là người ra đề, thầy Trương từng giảng qua một bài tương tự, nhưng cho dù có tương tự cũng chỉ có hai người làm được. Điều này nói rõ hai học sinh lớp chúng ta thật sự rất ưu tú. Khụ, được rồi, đừng nói chuyện nữa, mọi người đối chiếu đáp án với powerpoint đi, sau đó thầy sẽ chọn ra vài bài để giảng.”



Giang Sơ Niên liên tiếp nhìn về chỗ Tống Dụ, khóe môi cong lên, ý cười không kìm nén được.



Bạn cùng bàn túm chặt đuôi ngựa của cô, “Nhìn đủ chưa, chép đáp án kìa.”



“Biết rồi.” Đôi môi Giang Sơ Niên mang nụ cười, cầm bút đỏ, nhìn lên powerpoint. Trên bài thi của mình, tại câu cuối cùng, cô dùng bút viết xuống hai từ ‘Định luật L’Hôpital’s’ cùng ‘Định lý giá trị trung bình Lagrange’.



Bạn cùng bàn không có gì để nói: “Bà làm gì thế?”



Giang Sơ Niên chớp chớp mắt: “Bà có biết lần trước tôi giả vờ giả vịt đi hỏi định nghĩa tập xác định xong, nghe được Tạ thần nói gì với Dụ ca không?”



Bạn cùng bàn: “Cái gì?”



Giang Sơ Niên hạ thấp âm lượng, nhẹ nhàng nói: “Cậu ấy nhìn sâu vào đôi mắt của Dụ ca nói rằng, ‘Tôi chỉ trả lời về định lý giá trị trung bình Lagrange’, sau đó Dụ ca thẹn thùng mặt đỏ rần. Chậc, sau lưng việc này khẳng định có một câu chuyện lãng mạn nhưng không muốn người khác biết tới.”



Vẻ mặt bạn cùng bàn của cô kinh sợ: “Bé ngoan của tôi ơi, bà bị Dụ ca lật bài, sắp sửa bị đánh tới nơi rồi, có thể bớt tìm đường chết hay không?”



Giang Sơ Niên suy nghĩ một chút, đầy cảm thán lắc đầu: “Tôi ngày hôm đó suýt chút nữa đã muốn quỳ xuống trước mặt Dụ ca tạ tội, ai ngờ được Dụ ca cứ nhẹ nhàng như vậy buông tha cho tôi. ‘Tuy Dụ Nhi An’ quả nhiên là thật.”



“Không biết cậu ấy có đọc được đoạn sau không, chi tiết đè lên tường hôn còn rất nhiều nữa đó. Đầu năm nay, nam chính không yêu đến chết đi sống lại thì không ai chịu xem cả – nhất định phải chặn ở góc tường hôn, còn phải quyết tâm tới đỏ mắt, âm thanh khàn khàn, moi tim móc phổi, mạng đều cho cậu.”



Bạn cùng bàn: “… Trời đất! Cmn bà đọc nhiều ngôn tình như vậy, vì sao thành tích vẫn cao như thế cơ chứ?”



Giang Sơ Niên liếc nhìn bạn cùng bàn một cái: “Sau lưng tôi có bao nhiêu nỗ lực, bà biết không?”



Cô quay lại chủ đề chính, khẽ cười, từ trên bài thi bù lại những lời mình muốn nói: “Hẹn ước định lý giá trị trung bình Lagrange, được định luật L’Hôpital’s làm chứng. Thật cmn tràn ngập sự lãng mạn của toán học.”



“Văn án của tôi có thể thêm vào mấy câu,” Cô cầm bút, chống cằm, chậm rãi đọc, “‘Thẳng đến một ngày, học sinh trường Nhất Trung thành phố C nhìn thấy hotboy của bọn họ ấn giáo bá trên tường hôn. Đôi mắt thanh lãnh của Tạ Tuy nhuốm màu đỏ đậm, âm thanh khàn khàn đè nén dục vọng khó diễn tả được bằng lời, ‘Tống Dụ, không phải chỉ là mạng của tôi thôi sao? Em lấy đi’’, thêm mấy dòng đó vào.”




Cô khẽ cười, cầm bút, từng chữ từng câu viết xuống.



“Từ khi gặp em, sao sáng đầy trời trở nên ảm đạm mờ nhạt. Từ khi hôn em, năm tháng dài lâu có hy vọng.”



Bạn cùng bàn: “…”



Ở đây có người phát điên, có ai tới bắt nhỏ này đi hộ cái không!!!



Bạn cùng bàn từ bỏ, thở dài nói: “Bà sẽ gặp báo ứng.” Cô chắc chắn luôn!



Giang Sơ Niên chỉ cười cười, nhấc bút lên: “Đùa bà thôi, không viết không viết, đều bị Dụ ca phát hiện rồi, vẫn nên tém tém một chút. Chơi thì chơi, giỡn thì giỡn, nhưng không được lấy tính mạng mình ra đùa.”



Tiết cuối là tiết của giáo viên chủ nhiệm, ông hỏi bọn họ muốn tổ chức đi đâu, cuối cùng mọi người chọn đi hát karaoke, quyết định thời gian là tối thứ sáu, trên đường Lâm Thanh.



Kỳ kiểm tra tháng kết thúc, coi như là hạ xuống một viên đá lớn trong lòng Tống Dụ, cộng với việc cả một đám học sinh trong lớp đều la hét gọi cậu đi, nên cậu cũng đồng ý.



Cậu đồng ý, đương nhiên phải rủ theo Tạ Tuy.



Tan lớp tự học buổi tối, trên đường về chung cư.



Tống Dụ giả bộ lơ đãng hỏi: “Khi nào sinh nhật cậu?”



Tạ Tuy nhíu mày, cười hỏi: “Định tặng quà à?”



Tống Dụ nghẹn một hơi, sau đó nói: “Cậu cái tên này thật nhàm chán.”



Tạ Tuy: “Còn sớm, mùa đông lận cơ.”



Hắn không thường tổ chức sinh nhật.



Tống Dụ: “Được rồi.” Cậu đã ghi nhớ, chiếc đồng hồ cậu vòi được từ Tống đổng có đất dụng võ rồi.



Tống Dụ hồi tưởng lại tiếng xì xào bàn tán của những người bên cạnh lúc nhìn bảng thông báo điểm hôm nay.




Đôi con ngươi nhạt màu hơi nghi hoặc một chút, nghiêng đầu hỏi hắn: “Khai mau, có phải mỗi buổi tối cậu đều giấu tớ, lặng lẽ học phải không?”



Tạ Tuy nhíu mày, lắc đầu: “Tại sao lại hỏi cái này?”



Tống Dụ nói: “Đi học luôn ngủ gật, lại đứng nhất khối, cậu đây cũng quá vô trách nhiệm rồi đó.”



Tạ Tuy khiêm tốn hỏi: “Ồ, thế người đứng nhất khối phải như thế nào?”



Tống Dụ dừng một chút, vò đầu: “Ít nhất phải chăm chú hơn so với tớ.”



Tạ Tuy chậm rãi: “Thế thôi cứ để tôi vô trách nhiệm tiếp đi.”



Tống Dụ phẫn nộ: “… Cậu có phải xem thường loại học sinh chăm chỉ chúng tớ không!”



Nhưng không đợi Tạ Tuy trả lời, chính cậu đã tự dập lửa giận của mình.



Ngẫm lại, trong nguyên tác, dưới hoàn cảnh như vậy, Tạ Tuy vẫn như trước ngồi vững vị trí nhất khối, cho dù là hào quang của nhân vật chính đi chăng nữa thì vẫn thật sự rất giỏi.



Tống Dụ thở dài.



“Đám nữ sinh gọi cậu là Tạ thần, tớ thấy cũng không sai, quả thật như thần tiên, mọi mặt đều làm cho người khác nhìn không thấu.”



Tạ Tuy cảm thấy đề tài này có chút thú vị: “Mọi mặt?”



Tống Dụ: “Ừm, tớ thấy bọn họ nói có lý, tính cách, IQ, đủ loại thần bí khó lường đoán không ra, nhưng tớ biết cậu bản chất là người đặc biệt tốt.”



Tạ Tuy cười khẽ: “Quá khoa trương rồi.”



Tống Dụ: “Ơ?”



Tạ Tuy nhớ tới kiếp trước, về những lời đồn đại liên quan đến hắn ở thành phố A mà hắn chưa từng để ý.



Nhưng bây giờ nghe Tống Dụ ở bên cạnh nhắc đến, hắn bỗng nhiên có chút hứng thú.



“Người khác nói gì về tôi?”



Tống Dụ trong đầu nhớ lại bài post cậu xem ngày hôm qua, sau một lúc trầm mặc đến quỷ dị, cậu bắt đầu vụn vặt chắp vá: “Nói cậu IQ cực kỳ cao, gia thế bí hiểm, không có tình người, lạnh lùng cấm dục. Là một đóa hoa cao lãnh, không thể với tới.”



Nói ra rồi, ngay cả cậu cũng tò mò. Về phần gia thế, bọn họ làm sao mà đoán ra được?



Tạ Tuy thấp giọng cười thành tiếng, hết sức dễ nghe.



Cười đủ rồi, hắn từng điểm từng điểm phân tích, âm thanh nhàn nhạt: “IQ cao thì không tính, là trời sinh khả năng gặp qua là không quên. Gia thế, chính tôi cũng không rõ. Còn về việc không có tình người là do tính cách. Cuối cùng – ”



Hắn khẽ cười, nhìn Tống Dụ, âm thanh lành lạnh, tiếng nói lại trầm thấp.



“Kỳ thực, tôi không cấm dục.”



Tống Dụ nhìn vào đôi mắt của hắn, hơi sửng sốt.



Tạ Tuy hơi cúi đầu, cùng cậu bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chỉ có lẫn nhau. Đen kịt, thâm trầm như dải ngân hà.



Ánh trăng chiếu xuống ngũ quan thanh lãnh của hắn.



Khóe môi chậm chạp nhẹ nhàng cong lên, ý cười cũng có một chút chân thật.



Tạ Tuy nói: “Lời bọn họ truyền ra đều là giả. Nếu như cậu muốn hiểu tôi, không cần lên núi kiếm cây, chính tôi sẽ đến bên cạnh cậu.”



Tống Dụ há miệng, cảm giác tim đập hơi nhanh, nhưng không biết là nhanh vì cái gì.



Trên mặt nóng lên, cậu lui về sau một bước, đầu óc bay lung ta lung tung, ngượng ngùng nói: “Không không không không được, hay cậu là cứ mọc trên núi đi, tớ không nuôi nổi cậu.”



Tạ Tuy có thể bức cậu nhóc đến bước này, đã đủ hài lòng. Bắt đầu biết đỏ mặt nhưng không phải bởi vì tức giận, tiến bộ đủ lớn rồi.



Hắn đứng thẳng dậy, cười khẽ, “Thế để tôi nuôi cậu vậy.”