Sau bữa trưa, tôi và Băng Phong chuẩn bị làm chuồng, đem những cây tre chặt ra chiều dài là 5 ống tre, chẻ tre theo chiều dọc và vuốt phẳng những thanh tre có chiều rộng khoảng 5cm, đóng 6 cây cọc xuống đất theo hình chữ nhật, khoảng cách chiều dài các cây cọc là một 2m, chiều rộng là 1m, tôi cắt theo dạng ngôi nhà thu nhỏ gần giống với loại nhà sàn như vậy mùa đông đến chúng không còn sợ lạnh nữa, đến khi buộc được mảnh tre cuối cùng lại thì cũng đã đến giờ cơm chiều, nhóc con nhắc nhở chuyện cái lờ tôi và Băng Phong lập tức chạy vội ra ngoài bờ sông xem thành quả của chiếc lờ đến đâu rồi, trên đường đi hắn có hỏi cách làm sao để lấy lên, tôi vẫn nói thật với hắn cách lấy lên cùng với bắt cá và tôm ra như thế nào, cứ ngỡ là hắn muốn biết để sau này dễ dàng đánh bắt bằng lờ hơn nhưng khi đến nơi hắn lại bảo tôi cứ đứng trên bờ, để hắn xuống lấy lên giúp tôi nói dù sao hôm nay tôi cũng rất mệt rồi, cứ ở trên đấy dù sao phần ăn chiều này hắn cũng có phần nên giúp đỡ một chút là chuyện đương nhiên thôi, chuyện đương nhiên của hắn vậy mà lại làm tâm tôi đánh mất một nhịp, chuyện đương nhiên này thật khiến người ta đau tim mà, sau khi đem được hai cái lờ lên bờ thì tôi càng bất ngờ hơn, thu hoạch rất không tệ nha, cá ở đây như tôi dự đoán, chúng to gấp mấy lần ở Trái Đất nếu làm cái lờ nhỏ thế nào cũng bị chúng dẫy hư thôi, còn có tôm nữa, toàn thịt là thịt thôi tối nay lại có món ngon ăn rồi, rất không tệ nha, đem hai cái lờ đầy ấp cá tôm về nhà, đứa nhỏ ở nhà cũng sót ruột đứng ngồi không yên rồi, lúc nãy cũng đòi theo nhưng tư tế bắt ngờ đến kêu nó đi phụ vài chuyện, nên nó đành đi, khi đi cái đầu nhỏ cứ không ngừng ngoái lại, ánh mắt đúng không cam tâm. Về đến nhà tôi lấy hai cái vỏ của trái dừa ra đựng, phân cá với tôm ra riêng, lấy dao ra trực tiếp làm thịt những con cá béo ú này, còn tôm tôi dạy cho Băng Phong cách làm sạch, hắn học rất nhanh chỉ một lần đã hiểu nên tay rất thành thục làm sạch từng con, cá ở đây thì đặt biệt tanh tôi phải lấy muối chà thật kĩ để loại bỏ được mùi tanh, nếu ở đây có là rượu trắng cùng rừng thì tốt rồi những thứ đó chỉ cần để vào đã không còn tanh cũng không phải tốn sức nhiều.
Xong xuôi tất cả tôi bắt đầu đem cái nồi đá lại để lên bếp bỏ vào trong đấy nữa nồi nước, đợi nước sôi tôi đổ 4 con cá vào đậy nấp lại đợi khoảng 10 phút tôi bắt đầu xem lại một lần coi nó đã chín chưa, thịt vẫn chưa mềm lắm đành đợi khoảng 5 phút nữa rồi mới bỏ đọt lang khi sáng tôi vừa hái được vào vậy đã có nồi canh ngon rồi, tôm thì tôi ướp đem đi nướng, sau đó làm muối ớt để chấm, số cá còn lại thì tôi xẻ khô ướp đậm vị để trong nửa trái dừa đậy kĩ lại sáng mai bắt đầu đem phơi nắng cho khô xong cắt giữ để mùa đông này có thứ mà ăn nữa, đến nhóc con về đến nhà thì mọi thứ cũng đã gần xong, chạy vào trong rửa tay rồi còn hào hứng đi dọn dĩa rồi còn ngồi ngay ngắn bộ dạng thì đầy nghiêm túc, sau trước kia tôi chưa từng nhìn thấy bộ dạng hiện tại của nó, cứ ngỡ là nó trầm tính hiểu chuyện lắm, đúng kiểu trên đời này cái gì cũng là dối lừa à. Lên bàn ăn lúc nào cũng hỗn chiến tên nhóc thì như ma đói ăn tôm liên tục miệng thì cũng không ngừng khen ngon, còn cái tên nam nhân lớn xác kia thì uống canh hì hụt liên tục gật đầu, mỗi người một món đúng không cần sợ đánh nhau nha, đang ăn giữa chừng thì tư tế từ đâu lại xuất hiện.
“Oa, thơm quá từ xa ta đã nghe mùi rồi, lại là của Vấn Thiên làm sao, giống cái nào mà lấy được ngươi đúng là thật diễm phúc nha, có thể cho ta thưởng thức một chút không, tộc trưởng cũng ở đây sao”.
“Đư nhiên là được rồi, mời tư tế ngồi”. Tôi mỉm cười nhường ghế cho ông ấy ngồi, bảo Vi Huyên vào trong lấy dĩa mới, quay qua cái tên bên cạnh thì thấy mặt hắn như sắp xì khói đến nơi, cái gì đây sợ người khác đến dành phần ăn của mình đấy à. Bỏ qua tên này tôi nhìn thẳng trò chuyện cùng tư tế “hôm nay tư tế ghé nhà ta là có việc gì quan trọng sao”.
“Không có, ta chỉ là vừa làm công việc xong, đi ngang qua định ghé qua thăm Vi Huyên một chút thôi”, ta nói dối như thế chắc thú thần không trách ta đâu đúng không, chỉ tại cái tên này từ khi tỉnh lại toàn làm ra món ngon thôi, làm ta đúng không kiềm chế được muốn ăn một chút, mà không ngờ lại gặp tộc trưởng ở đây, ta không biết là Vấn Thiên cùng tộc trưởng thân nhau như vậy đâu, lúc nảy chỉ nói giống cái nào lấy được Vấn Thiên cậu ấy là có diễm phúc thôi, đột nhiên mặt tộc trưởng co lại, lại chẳng thèm trả lời làm ta thật có chút sợ nha, ta còn chưa có làm cái gì đâu, hay là hai người này có gian tình, dù sao ta cũng sống lâu ở trên đời này rồi thế thái nhân tình làm sao ta lại không hiểu, nhưng với tính cách tên tộc trưởng này chắc chắn lại bỏ lỡ người mình thật lòng yêu thương đây, nếu thật có ngày đó chắc chắn sẽ có tên mặt than nào đó khóc lớn một trận, ta cũng không có thời gian đi dỗ đâu.
“Ra là vậy, vậy thì không bằng cứ ở lại ăn với ta một bữa, hôm nay ta có làm vài món mới, tế tư ăn xong thì cho ta một chút góp ý nha”.
“Được, đư nhiên là được rồi”.
Sau đó chính là có người vừa dành tôm của nhóc con, vừa dành canh của tên mặt than bên cạnh, ai nấy đều hừng hực khí thế như sắp đánh nhau tới nơi, đến khi thức ăn trên bàn hoàn toàn hết sạch cuộc chiến mới dừng lại, đúng là một trận hồi hợp cùng gây cấn như phim truyền hình dài tập Ấn Độ, theo tính nết của hai người bên cạnh nếu ông ấy không phải là tư tế thì chắc chắn ông ấy đã bỏ mạng tại nơi đây rồi, hên cho ông ấy một mạng nhưng lại có lần sao thì tôi lại không chắc, sau khi ăn xong ông ấy cũng phụ dọn dẹp, tôi không cần làm cái gì cả, như thế cũng không tệ, trước đây khi tôi ăn xong cái ngán nhất chính là dọn dẹp bây giờ cũng vậy, ăn xong chỉ muốn nằm xuống hưởng thụ tư vị của cuộc đời thôi. Xong chuyện thì ai về nhà nấy, tôi và nhóc con cũng vào trong chuẩn bị ngủ, trước mỗi hôm đi ngủ tôi đều hỏi nó tư tế đã dạy được những gì phân tích những cái nó không hiểu, giải thích thêm một số vấn đề, theo cách nó nói thì tư tế thật sự cũng hết lòng vì nó truyền thụ không nhanh không chậm khiến nó dễ dàng ghi nhớ thật kĩ hơn, tên nhóc này cũng là một bộ dạng thông minh, nói ra là hiểu nên tôi cũng không lo lắng chuyện học hành của nó nhiều, sau này tôi được lên làm kiểm kê thì sẽ dẫn dắt nó theo để dạy nó từng chút một chuyện tính toán, tôi đến đây bắt ngờ ai biết đâu được cũng đi bắt ngờ, nên tôi cũng phải nhanh chóng dạy bảo nó một chút, sau này sống một mình cũng không phải chịu quá nhiều thiệt thòi. Nằm bên cạnh tôi khẽ lên tiếng nửa đùa nửa thật với nó “nhóc con ngày mai xin tư tế nghỉ một hôm, ta sẽ dạy con cách lấp chuồng lại cùng với đan vài cái lờ, làm vài cái rỗ cho quen tay, sau này biết đâu sẽ có người bái con làm sư như con đã bái tư tế đó nha”.
“A phụ nói gì thế, có bái cũng là bái người, con còn nhỏ như thế làm sư cái gì chứ”. A phụ này thật lạ lùng, lúc nào cũng chỉ biết nói đùa chưa bao giờ ta thấy a phụ nghiêm túc, bộ ta còn giống đứa nhỏ trên tay được ông ấy đùa giỡn lắm sao, ta thật sự rất nghiêm túc lớn khôn rồi nha.
“Phải bái con chứ, nếu một ngày ta không còn tại thế thì làm sao, chỉ có con là ta muốn truyền dạy, còn người khác muốn lấy kinh nghiệm của ta, không dễ đâu nha”.
“A phụ lại không nghiêm túc rồi, người còn có con muốn đi đâu con cũng không cho người đi, với lại không phải người còn có tộc trưởng nữa sao, tộc trưởng cũng không cho người đi đâu, đừng có mơ thoát khỏi bọn con”.
“Từ khi nào tộc trưởng lại thành đồng bọn của con rồi, ta chỉ ví dụ thôi chứ không phải muốn đi thật, dù sao sống bên nhóc con cũng không tệ ta sao có thể nỡ đi chứ”.
“Tốt nhất là như a phụ nói, mau ngủ đi con ngày mai sẽ nghỉ ở chỗ tư tế, học của người nhưng con cũng như người không có ai có thể lấy kinh nghiệm của con được, đừng có mơ lấy kinh nghiệm của con”.
“Được, được không truyền không truyền”. Tên nhóc lúc nào cũng cứng miệng nhưng mềm lòng này thật sự có chút giống tôi đấy nha, làm con tôi đúng cũng không sai biệt gì mấy, bị nó chọc cười một trận rồi đi ngủ cũng thoải mái đấy chứ.
Sáng sớm hôm sau, tôi đem những con cá đã được ướp kĩ ra phơi nắng dự định sẽ bắt thêm vài chuyến nữa để mùa đông này còn có thứ biếu tư tế cùng nhà Băng Phong nữa, nói là làm sau khi phơi hết số cá tôi cùng nhóc con đem hai chiếc lờ ra bờ sông tiếp tục đặt, tôi cũng đang rất thèm tôm khô nha, hôm qua cũng định làm nhưng thấy nhóc con lần đầu tiên được ăn tôm nên cứ cho nó ăn thỏa thích một bữa, hôm nay cầu trời cho tôi bắt được nhiều tôm một chút thật sự là muốn ăn tôm khô lắm rồi nha, đang trên đường ra bờ sông thì gặp Băng Phong anh ấy cũng đi về hướng này, tôi cùng nhóc con liền vẫy tay về phía hắn, qua nhiều ngày tiếp xúc hình như nhóc con cũng có chút gì thích hắn rồi, tôi cũng không còn lo lắng nhiều nữa chỉ sợ nó không thể nào thấu hiểu nổi lòng của tôi đây, dù sao cũng chẳng mấy người đồng ý được chuyện hơi trái với lẽ thường này, mặt dù giống cái giống đực đều là nam nhưng xã hội này gần giống với xã hội nguyên thủy họ cần duy trì nồi giống, nhất là những người như Băng Phong thì chính là đặc biệt cần, tôi cũng không biết phải làm sao điều khiển cảm xúc này, có lẽ đến khi Băng Phong anh ấy tìm được một người bạn đời thì lúc ấy tôi mới có thể buông bỏ tất cả.
“A phụ người nhìn chăm chú quá là sẽ lộ đó, con đã hứa nghĩ cách dùm a phụ nhưng cũng đừng phô trương quá con sợ tộc trưởng sẽ không chấp nhận đâu”.
Tiếng nói nhỏ của tên ranh con đã đánh thức được suy nghĩ tôi lặp tức thu hồi tầm mắt, cái tên này mới có 6 tuổi ai đã dạy cho nó những thứ này vậy, cứ như ông cụ non hiểu rõ sự đời như thế tôi có chút sợ nha, tôi đâu có dạy hư gì nó đâu chứ. Đang định la nó một trận thì Băng Phong từ lúc nào đã đứng trước mặt, tay còn trực tiếp dành cái lờ trong tay tôi, đúng là nhanh không kịp phòng bị mà.
“Định đi đặt lờ đấy à, để ta giúp ngươi một tay, mau đi thôi còn đứng ở đấy làm gì”. Vấn Thiên cái tên này đang làm cái gì không biết, đừng nghĩ từ xa mà ta không nhìn thấy, ánh mắt nhìn ta lúc nãy có gì đó rất không đúng, bình thường lúc nào cũng bừng sáng nhưng hôm nay lại buồn bã một cách lạ lùng, ta thì có làm cái gì đâu chứ, hôm qua cũng không có gì lạ, làm bạn với tên này thôi cũng có ngày lo sợ đến chết, đúng kiểu vui buồn thất thường làm ta không biết phải làm sao đây. Đang trên đường đi ta có chút trầm giọng hỏi hắn “hôm nay ngươi bị Vi Huyên làm chuyện gì khiến ngươi không vui à?”.
“Không có, chỉ là hôm nay nắng gắt quá làm ta có chút mệt thôi”.
“Vậy à, để ta nhìn xem, dù sao ta cũng biết chữa một số bệnh thông thường”. Ta đưa tay sờ trán hắn, không có nóng gương mặt cũng không có, nhưng hình như hai bên má thì nóng, bệnh này là cái quái gì đây à, nhìn kĩ một chút thì thấy tên này lại đỏ mặt rồi, ta lặp tức rút tay lại, nếu mà còn để trên mặt thú nhân đi qua thế nào cũng bị nói cho một trận, tuy ai ai cũng điều sợ ta nhưng sau lưng thì lại không chắc.
“Đã bảo ta không sao rồi”. Tôi thật sự đã tức giận với bản thân mình, cứ làm như thế tôi thật sự mất giá đến nơi rồi, tôi nắm tay Vi Huyên đi một mạch đến bờ sông, tên đó cũng đi sát phía sau đến nơi hắn lội xuống sông hơi sâu một chút rồi đặt theo những gì tôi đã chỉ dẫn hôm trước, thao tác đều rất đúng xong mọi việc thì chúng tôi cũng đi về, trên đường đi tôi luôn im lặng, Vi Huyên cũng biết tôi không muốn nói chuyện, hắn hỏi gì nó đều đáp lời dùm tôi, đúng là lâu lâu tên nhóc này cũng rất có lợi nha. Đến nhà hắn cùng Vi Huyên giúp tôi đem mấy cây tre ra trước sân, tôi thì vào trong lấy miếng da thú đã được ghi chép công thức cùng quy trình làm lờ, rỗ cùng nhà cho gà cùng thỏ ra, dụng cụ đã đầy đủ tôi đưa miếng da thú ấy cho hắn và Vi Huyên, để hai người tự hoàn thành quy trình, đem mấy củ khoai đã được nướng lúc sáng ra, vừa ăn tôi sẽ vừa quan sát họ làm nếu có gì không hiểu tôi sẽ giải thích, công việc hôm nay quá nhàn hạ rồi. Hai người từ từ hoàn thành theo các bước chuốt tre, nhưng đến việc đan lại thì hai người ai nấy đều lọng cọng làm mãi vẫn không ra cái gì cả, tôi đến gần nhìn một chút rồi cũng lấy mấy miếng tre đã được chuốt dư lại, đan chúng lại với nhau để hai người làm theo từng công đoạn như thế sẽ dễ hiểu hơn là nắm tay từng người chỉ từng chút, như thế sợ sẽ không có đủ trải nghiệm cũng không đủ tập trung để có thể tự làm ra thành phẩm được. Vật vã sau nhiều tiếng thì hai người cũng đã hoàn thành được rỗ và lờ tuy thành phẩm chưa đẹp mắt lắm nhưng như thế cũng xuất sắc lắm rồi, nhớ hồi còn mới học đan từ bà, tôi còn khóc la đòi nghỉ vì mấy mảnh tre ấy không phải là dễ dàng bẻ cũng như chuốt được lần nào cũng ra máu tay nên thật sự rất sợ lúc mới học đan mấy cái này.
Qua đóng chuồng thì đã dễ dàng hơn với hai người rất nhiều dù gì cũng là buộc lại không cần phải đan xéo đan dọc, tôi thấy đã đi vào quỹ đạo rồi cũng tự thân mình đi nấu cơm, nấu cơm xong chắc sẽ đi dở lờ sớm một chút, vì cá tôm đem phơi khô có một nắng chiều sáng mai phơi tiếp sẽ ngon hơn là ướp để qua đêm, vào trong xem còn gì không kết quả không còn chút gì cả, tôi đem rỗ theo lên bìa núi gần đây hái chút ít rau dại về nấu canh cùng đi đào mấy củ khoai về làm khoai nghiền tôm đem chiên với mỡ động vật đổi món cho nhóc con, vừa ra đến trước nhà đã được réo gọi lại.
“A phụ người đi đâu đấy?”.
“Ta đi lên bìa rừng hái ít đồ về làm đồ ăn cơm”.
Hắn cũng nói vọng ở sau lưng tôi:
“Để ta đi cùng ngươi”.
“Không cần ta tự đi được, bìa rừng gần đây sẽ không có nguy hiểm gì đâu, hai người an phận ở nhà hoàn thành xong nhà thú nhảy cho ta, một chút ta sẽ về liền”. Không đợi hai người nói thêm ta trực tiếp đi ra cửa đi nhanh một mạch lên bìa rừng, bây giờ đến giờ ăn trưa còn khoảng hai tiếng nữa, nên ta cũng không cần gấp gáp, đi một mình như thế sẽ dễ dàng xem xét những cây quen thuộc hơn, hai bên đường này không biết đã đi qua bao nhiêu lần từ khi đến đây, nó cũng đã được nằm trong lòng nên ta cũng không sợ đi lạc, với lại thân thể này rất nhạy bén sẽ không có chuyện khiến ta phải lạc đường đâu. Mấy cái cây hôm nay cũng như mọi hôm rất lạ lẫm không có cây nào ta quen thuộc cả, tôi đi rất chậm nhìn kĩ cả hai bên đường, đang quan sát chung quanh đột nhiên có tiếng la từ xa, tôi lập tức chạy đến chỉ thấy một cậu thanh niên gương mặt thanh tú dáng người nhỏ nhắn đang bị con rắn truy đuổi, tôi lập tức nắm chặt dao trên tay, chạy thật nhanh lại vung dao lên một dao trược tiếp đâm xuống làm đầu con rắn rời ra khỏi người, kéo cậu thanh niên về phía mình, tôi thấy cả người người này run rẫy như sắp đứng không vững đến nơi rồi, tôi trấn an nhỏ giọng nói “không sao rồi, nó sẽ không hại đến ngươi đâu”.
“Cảm ơn anh, không anh chắc ta đã bị con xà này cắn chết rồi”.
“Ngươi đi một mình sao, sao không rũ ai theo cùng để có gì còn có người giúp đỡ, quên nữa ngươi tên là gì”.
“Ta tên là Tư Hạ, ta mồ côi từ nhỏ sống ở cuối bộ lạc đằng kia, ta từ nhỏ đã không có bạn bè nên thường vào rừng một mình”.
Giọng nói càng ngày càng nhỏ đi như thế ta liền biết con người này còn khổ hơn cả ta của trước kia nữa, đã mồ côi còn không có bạn bè như thế có phải quá đáng thương rồi không, tôi cũng nhẹ nhàng đáp lời cậu ấy “Ta là Vấn Thiên nhà ở gần đây, ta cũng mồ coi như ngươi vậy nên có việc gì cần thì cứ nói nếu ta giúp đỡ được ngươi thì ta cũng sẽ hết lòng, à ngươi bao nhiêu tuổi rồi”.
“Vậy thì ta đành cảm ơn người trước, ta năm nay vừa tròn 18 ạ”.
“À, vậy sau này cứ coi như ta là anh trai ngươi, cứ gọi ta là anh Thiên đi, dù sao ta cũng một mình với con nhỏ, lo cho cậu nữa thì cũng không vất vả lắm, cứ thế đi”.
“Nhưng ta là giống cái không thể ở cùng anh được, ta đành nhận lòng tốt này của anh vậy”.
“Ngươi là giống cái à, xin lỗi xin lỗi thất lễ với ngươi quá rồi, ta bị thương nặng vừa mới hết nên mũi của ta cũng có chút vấn đề xin lỗi nhé”. Tôi trực tiếp đứng xa năm bước, thật sự là thất lễ với con người ta quá rồi, tuy là giống cái nhưng nước da không trắng mặt mũi lại lem luốt nên làm tôi nhất thời nhìn không ra thật, Vi Huyên nói tôi có thể dùng mũi để biết được nhưng tôi chính là ai cũng giống ai không thể nào phân biệt được. Không biết Tư Hạ có hiểu lầm ta không nữa, rủ một giống cái về ở chung như thế không phải biểu hiện cho sự yêu thích người ta sao, tôi thật sự ngu ngốc quá, đang mãi không biết làm sao thì con người trước mặt lại lên tiếng.
“Không sao đâu, anh là người tốt sao ta có thể trách anh được, chưa một ai muốn dính dáng gì đến ta hết, chỉ có anh quan tâm một chút đến ta thôi, mà anh thật sự nhận ta làm em trai hả”.
Ánh mắt mong chờ này thật sự làm tôi có chút mềm lòng, trên đời này những người cùng khổ như chúng tôi làm một gia đình thật sự cũng không tệ nha, tôi cũng chắc nịt trả lời “đúng vậy, ta làm sao lại dối gạt ngươi được, làm em trai của ta ngươi cũng không còn sợ ai hiếp đáp nữa, ta sẽ bảo vệ ngươi”.
“Cảm ơn anh”, ta thật sự sắp khóc đến nơi rồi không ngờ vào rừng chuyến này lại có một người anh như thế, thú thần trên cao người đã hiển linh rồi đúng không, những ngày con buồn tủi đã qua rồi đúng không.
Đồ của cậu nhóc này rơi đầy đất rồi, tôi cuối xuống giúp cậu nhóc nhặt lên, đây không phải là cà rốt sao, tôi hỏi “Ngươi hái những củ này ở đâu thế?”.
“Ta vào sâu trong rừng một chút để hái đấy, củ này ở gần đây không có, hôm trước ta bắt thú nhảy vô tình thấy được củ này, ta nghĩ nó ăn được thì mình cũng ăn được, tuy ăn được nhưng mùi vị đúng tệ, ta nướng lên ăn dở lắm, được cái chúng để được lâu nên ta đành mang về khi nào không có thu hoạch đói quá thì ta sẽ ăn đỡ”.
Tôi thật cảm thán với hoàn cảnh này, giống cái cũng tương đương với con gái ở Trái Đất vậy mà lại cực khổ như thế, tính ra tôi rất may mắn rồi, sao này tôi cũng không dám than trời trách đất nữa, tôi bảo Tư Hạ đem tôi đến nơi có cà rốt này, đến nơi quả thật có chút ngạc nhiên nha, nó không mộc thưa thớt mà rất là dày đặc khiến tôi nhìn có chút hoa mắt, chắc củ này ở đây không ai ăn đến chỉ có thú nhảy ăn thôi nên mới còn nhiều như thế. Tôi hái đầy một rổ luôn, dù sao nó cũng bảo quản được rất lâu nên tôi hái nhiều một chút, vì đoạn đường đi đến đây cũng tương đối xa, nhìn xung quanh một vòng tôi còn phát hiện ra cây tỏi nữa, tuy chỉ được nhìn trên sách vở nhưng bên ngoài nó cũng không sai biệt lắm, tôi đến gần nhổ lên thử quả thật là nó, đem 3 củ về là được rồi dù sao nó ăn nhiều cũng rất hôi miệng nha ở đây thì không có bàn chải kem đánh răng gì cả, một tuần chỉ nhai được cái lá gì rất lạ ở chỗ tư tế đem đến, như thế làm sao sạch hẳn được, nên cái gì hạn chế được thì mình hạn chế. Trên đường về tôi còn bắt được hai con thú nhảy, hái một ít trái cây xong tôi cùng Tư Hạ cũng lên đường về nhà.