Mùa xuân, muôn hoa đua nở, không khí lại mát mẻ, khiến tâm trạng cũng tốt lên không ít, mặc dù từ khi khách nhân đến, anh ấy và tôi rất ít khi gặp nhau, lúc chiêu đãi khách nhân, tôi và anh ấy cũng không còn ngồi cạnh, anh ấy cũng không giới thiệu tôi cho đoàn khách đó biết, cứ để tôi phải âm thầm nhìn anh ấy từ xa, lần đầu tiên tôi cảm nhận được một chút cô đơn, một chút tủi thân, cùng một chút đau nhói. Hình như anh ấy có chút thích giống cái ấy, sợ người ta biết sự hiện diện của tôi, vật cản lớn nhất cho hai người họ không phải là tôi sao. Xinh đẹp, hiểu chuyện, tài năng, nhiêu đó thôi cũng đủ ăn đứt một người như tôi, suy nghĩ chợt lóe qua, tôi cũng bất giác rơi nước mắt, vì sao tôi lại phải khổ như vậy, vì sao trãi qua mọi thứ tôi lại chẳng nắm giữ được trái tim đó, thì ra trái tim người tôi yêu lại dễ dàng thay đổi như thế, tôi… tôi phải làm sao đây. Bước mãi, bước mãi phía trước chính là hình bóng quen thuộc, tôi bất giác được an ủi, vì nơi đây là vùng hoa cải vàng, anh ấy nói trước giờ chưa từng dắt ai đến ngoài tôi, anh ấy cũng từng nói sự lãng mạn lớn nhất ở đây chính là nơi này, bước chân ngày một nhanh, tôi sợ anh ấy phải đợi tôi quá lâu, nhưng rồi bên tán cây lớn lại bước ra một thân hình nhỏ bé, dáng người thanh mảnh, áo tơ lụa bay trong gió khiến khí chất người này càng thêm cao quý, tôi khựng lại tại chỗ, cơ thể không thể nào di chuyển, sự đè nén, sự cảm thông, sự yêu thương, sự tin tưởng cuối cùng nó đã theo vết nứt của trái tim này, ngày một biến mất.
A phụ đã nhiều ngày không ăn uống, chỉ mở mắt nhìn lên trần nhà, nói gì cũng không nghe, kêu gì cũng không tỉnh, ta mời tư tế đến ông ấy cũng lắc đầu không rõ căn bệnh này, kể từ ngày từ rừng chở về, a phụ ngày một trầm lặng, ngày một tiều tụy, cho đến bây giờ đã là 3 ngày, 3 ngày không ăn không uống, làm sao có thể chịu nổi cơ chứ, ta đi tìm tộc trưởng thì nghe được từ một giống đực đang canh gác nói, tộc trưởng rất bận rộn tiếp đãi khách nhân, ta có chuyển lời đến, nhưng đã một ngày trôi qua, mãi vẫn không thấy người, khách nhân còn quan trọng hơn cả bạn lữ của mình sao, hay là lại như ta suy đoán, nếu tên đó dám như thế, ta thề sao khi trưởng thành, người đầu tiên ta giết sẽ là hắn.
Đứa nhỏ của ta, làm sao lại ra nông nỗi này, gầy gò xanh xao đi không ít, vì sao không ăn uống, vì sao lại đày đọ bản thân như thế. Ta cất tiếng gọi đứa nhỏ đang nằm bất động trên giường.
“ Vấn Thiên à, con nghe a ba nói không con, ta là a ba đây, trả lời cho ta một tiếng nhé”
“ A ba à, con đau quá”
“ Con đau ngay đâu hả con?, nói ta biết, ta liền kêu tư tế sang bóc thuốc cho con”
“ Con đau ở tim, đau nhiều lắm, có lúc con không thể thở được, con sợ mình không thể qua khỏi, nếu con có bề gì, người hãy nhìn ngó đứa nhỏ nhà con một chút, con ở trên trời cũng sẽ an lòng”
Vi Huyên uất nghẹn khóc nấc.
“ Người là kẻ nói dối, đã hứa sẽ yêu thương chăm sóc ta, bây giờ lại muốn đi, nếu người đi ta sẽ giết chết hắn, hắn sẽ không được yên với ta”
“ Ngoan, lại đây để ta ôm con, nhắm mắt một chóc, mọi thứ sẽ qua thôi”
Không khí càng ngày càng nặng nề, nhưng rồi tiếng nói quen thuộc lại vang lên, ảo giác nữa sao, nhưng hơi ấm này thật quá.
“ Vấn Thiên, làm sao thế này, tư tế sao không đến đây”
“ Chia tay nhé”
Vòng tay đang siết chặt vì lo lắng, cuối cùng cũng thả lỏng, ánh mắt không thể tin được nhìn tôi, gương mặt bây giờ đang chằng chịt vết thương, nhưng cũng không thể làm lu mờ đi nét đẹp vốn có, tôi giơ tay sờ nhẹ lên gương mặt tôi từng rất yêu thương, chính gương mặt này đã làm tôi ấn tượng, chính gương mặt này đã làm tôi động tâm, cũng chính gương mặt này giết chết trái tim tôi.
“ Em có biết mình đang nói gì không? Có phải đang khó chịu nên mới nói thế không?”
“ Không, ta thật sự muốn kết thúc với anh, chấm dứt ngay lúc này chính là lựa chọn tốt nhất, đồng ý nhé”
“ Ta không đồng ý, vì sao, vì sao lại muốn cắt đứt với ta, vì sao chứ”
“ Vì sao thì nên tự hỏi bản thân mình, ta không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi này”
Người đàn ông đối diện như phát điên lên, kéo một lực thật mạnh, ôm trọn tôi vào lòng, liên tục nói ‘xin lỗi, ta sai rồi từ giờ sẽ ở bên cạnh em không rời nửa bước’, dằn co một lúc, a phụ cũng đến.
“ Nhốn nháo cái gì, ta nói với con bao nhiêu lần nên cẩn thận, làm tộc trưởng nhưng lại không chút cảnh giác, bị người ta hạ thuốc lại không hay biết, để rồi bây giờ như thế, nếu Vi Huyên không nói với hai thân già này, không biết là con sẽ làm ra chuyện gì nữa, nếu hôm nay bạn lữ buông tay con, thì con mãi không xứng đáng làm con của ta sau này. Chúng ta về thôi Vân Sương, để nó tự gánh chịu những gì nó đã làm”
Tôi nhàn nhạt lên tiếng.
“ Về đi, sau này cũng đừng đến nữa”
“ Ta sẽ quay lại, khi ta giết được giống cái đó, sẽ đem đầu hắn về cho em”
“ Muốn chết thì nên chết một mình, đừng để cả tộc này phải chịu chung cảnh ngộ với mình, sứ giả là người có thể nói giết là giết”
“ Ta sẽ đi một chuyến, khi quay về liền chịu tội cùng em”
Chỉ thấy người trên giường vẫn trầm mặt, nhàn nhạt quay lưng về phía ta, một năm đến đây, một năm gặp mặt, nửa năm chính thức bên nhau, lúc nào cũng vui vui vẻ vẻ, ánh mắt phát sáng như vì sao trên trời, ta chưa bao giờ bắt gặp ánh mắt lạnh lùng, thân thể không còn chút sức sống như thế, là ta đã hại em ra nông nổi này, chính ta đã hại người ta yêu thương nhất, ra đến cửa ta chỉ thốt ra được câu ‘xin lỗi em’. Sau đó quay về đàn tế, tập hợp tất cả mọi người, mang giống cái đang bị trói lên đàn, mang đao hiến tế ra, vung đao lên trời, mặc giống cái mãi khóc la, cầu xin, chóc sau đầu của hắn đã rơi xuống đất, dưới tất cả sự ngỡ ngàng của tộc nhân, ta khụy gối nhặt cái đầu đã rơi ra, sau đó đứng lên chầm chậm giơ cao lên trời ra lệnh phát chiến, lên đường sang bằng Hồ tộc. Sau một hồi chuẩn bị, ai nấy đều đã sẵn sàng, hô to sĩ khí, dựt dậy tinh thần mọi người, lên đường tác chiến, khi chuẩn bị xuất phát, Vi Huyên có đến, ta liền nhờ nó chuyển lời, nếu ta không quay về được, thì duyên đã tận, còn nếu ngược lại, ta sẽ không bao giờ buông tay.