Xuyên Việt Gặp Phải Tộc Trưởng Tộc Dực Lang

Chương 31




Sau 7 ngày ở lại bộ tộc Dực Lang, ta đã có ý định quay về, hôm nay lên núi hít thở không khí một chút, càng đi lại càng gần đám cà rốt, khi nhớ lại thật sự có chút buồn cười vì năng lực của mình, người ta nói loài xà rất xảo quyệt, nhiều quỷ kế, nhưng xem ra khi đó ta chính là hạt đậu bị người tính kế, người có mưu trí như thế nếu năm trước ta đến có phải tốt rồi không, cũng không như này tay không ra về như thế. Quay về, đi ngang qua cái gì mà dây khoai lang Thiên nói, ta gặp một giống cái yếu ớt đang cố gắng kéo mấy củ to lớn dưới đất lên, nhìn cũng thật khổ sở, ta cũng nổi lòng trắc ẩn, bước đến bên cạnh nắm lấy dây kéo phụ lên, vì không kiểm soát lực, lực kéo quá mạnh khiến hai chúng tôi ngã về sau, giống cái ấy trực tiếp nằm lên người, nhưng rất nhanh người này đã đứng lên, ta chỉ kịp ngửi được mùi hương thoang thoảng thanh mát, nhẹ nhàng, lưu trên chóp mũi, nhưng cũng ý thức được đã thất lễ với người ta, lập tức ngồi dậy hỏi xem tình hình.

“ Ngươi có làm sao không?”

“ Ta không sao, cảm ơn ngươi đã giúp đỡ”

“ Tên là gì? sống ở gần đây không? Có muốn ta mang phụ về hay không, nhìn như thế này chắc chắn rất nặng đấy”

“ Ta là Mạc Lan, ta ở cuối tộc đằng kia, bình thường ta cũng tự mang về được, cảm ơn ngươi”

“ Ta cũng ở cuối tộc, sẵn đường thôi, ta phụ ngươi”

Nói rồi ta không để cho giống cái này cứ mãi từ chối, ta dựt lấy túi da thú chứa khoai, trực tiếp vác lên vai, ra hiệu cho người đó mau đi theo, chỉ thấy ánh mắt ngạc nhiên, nét mặt không biết phải làm sao, tay chân cũng có chút luống cuống muốn dành lại nhưng nào nhanh bằng ta, ta tiếp bước đi trước, mặt con người phía sau xoắn xuýt, cuối cùng cũng cất bước theo sau, phải như thế chứ, giằng co với ta là thứ vô dụng nhất, vừa đi vừa trò chuyện mới biết, thật ra giống cái này cũng thật khổ sở, từ nhỏ đến lớn không một chuyện gì êm đẹp, người nhà mất, chỗ ở ổn định cũng mới vừa có, số lần ăn thịt chính là những dịp thực hiện nghi thức, ăn uống từ nhỏ toàn cây cỏ, có lần còn bị trúng độc nhém thì đi đời, vân vân mây mây các câu chuyện, ta cũng phải hỏi đến cùng, xem xem cái con người này có niềm vui gì trong cuộc sống, cuối cùng chỉ có mấy đứa nhỏ ở cùng là niềm vui, mắc chăm lo cho tụi nó, như thế là niềm vui đấy hả. Ta còn định nhiều chuyện một chút nhưng cuối cùng cũng đã đến nhà, bước vào nhà xem thử ngôi nhà có ổn hay không, vừa vào cảm nhận đầu tiên là rất ngăn nấp, ở cùng còn có một đám nhóc, chúng tỏ ra dè chừng chỉ gật đầu chào hỏi, ta cũng phải nói thật, tại sao tất cả giống đực ở đây đều phải tỏ ra lạnh lùng, ánh mắt phán xét người ta, như thế thật chẳng lịch sự gì cả, phải vui vẻ như ta mới đúng chứ, con nít gì mà chẳng có tuổi thơ. Ta cũng không câu nệ với chúng, chỉ hỏi giống cái bên cạnh để những thứ này ở đâu, đặt đồ vật ở nơi được chỉ định, quay lưng định về thì nghe sau lưng phát ra tiếng cảm ơn rất nhỏ, quay lại nhìn một chút, chỉ thấy ánh mắt giống cái hướng về phía ta, nói cảm ơn cũng nhỏ như thế, nếu ta không nhạy bén chỉ sợ nghĩ là con muỗi mới bay ngang đấy, gật đầu một cái sau đó ta tiến ra cửa, quay về nơi ở cho khách nhân. Quay về đến nơi cũng là giờ ăn trưa, trên bàn có đầy đủ thịt cá, khiến ta liền nghĩ đến giống cái ban nảy, gọi nhẹ tên đứng gác bên cạnh, bảo hắn mang tất cả số thịt này mang qua nhà cho giống cái đấy, xong sau đấy nhờ hắn ghé qua tộc trưởng lấy ta thêm phần khác.

“ Phong a, anh định làm gì ở sau nhà mà lâu vậy, mau vào ăn cơm”

“ Ta đang sửa mái chuồng cho mấy động vật, nuôi nấng gì không kĩ lưỡng gì hết”

“ Để một lát rồi làm, mau vào ăn trước, nguội bây giờ”

“ Đợi một lát, ta vào liền”

Ta hoàn tất cái mái cuối cùng, qua mùa đông, đang lạnh đột nhiên chuyển sang nắng khiến cây lợp mái nhà cũng bị ảnh hưởng một số chỗ, sắp đến mùa mưa nên phải ngó chúng một chút, quay qua quay lại mới hai tháng mà con lông màu đã ấp được 3 đợt trứng, con đàn cháu đóng như thế cũng rất nguy hiểm, phải cực nhọc làm cho chúng thêm hai cái chuồng, nhưng nghe nói Thiên sẽ chia chúng cho những hộ khác, như vậy cũng tốt, nếu không nơi này thiệt sẽ biến thành vùng đất của thú lông màu. Quay vào ăn cơm, nhìn thức ăn trên bàn bắt ta phải suy ngẫm, ở với em ấy gần một năm, ta đã mất mấy múi cơ bụng, cứ cái đà này, cơ ta sẽ bị đóng đồ ăn của em ấy nuốt chửng cũng không chừng, nhưng mà cũng phải chấp nhận, ai bảo có bạn đời nấu ăn ngon như thế, có người cầu còn không được.