Đại lễ ghép đôi bạn lữ cứ như mọi năm, đến lúc lập đông cũng là lúc ngày trọng đại trong tộc được bắt đầu. Thú nhân được chia làm hai tóp, giống đực một bên, giống cái một bên, bung thành hình tròn cỡ đại, trung tâm chính là sân khấu được làm từ nhiều phiến đá chất lên nhau, trung tâm có một bức tượng được gọi là thú thần, bức tượng ấy có hình thú đang dang rộng đôi cánh bên trên là hình ảnh một người đàn ông có dáng người vạm vỡ, đứng bằng hai chân trên lưng thú nhân bên dưới, thẳng hướng mắt về phía trước, hình ảnh đúng là có chút hiên ngang, làm tôi thật có chút nổi da gà, phải biết thời này làm gì có ai có khả năng đút được pho tượng như thế, nhưng không lẽ thú thần là có thật, nếu thật sự có thật thì thật không đơn giản, có nhiều giả thuyết có thể đặt ra, một là thế giới này hoàn toàn không có thật, chúng ta sống nhờ lập trình. Thứ hai nếu thế giới này có thật chắc chắn không phải Trái Đất, vì sử sách Trái Đất chưa từng nhắc đến chuyện có thú nhân, các mảnh hóa thạch cũng chưa từng được tìm thấy. Thứ ba nếu nó là thật vậy tên thú thần đó chính là người có thể đều khiển được tất cả, ngay cả việc tôi và Vân Nhu xuyên đến đây cũng không phải là ngẫu nhiên, nhờ chúng tôi để phát triển nơi này, làm mới nó như Trái Đất, thật sự suy nghĩ lại cũng có chút lạnh sống lưng, rốt cuộc phía sau là ai, họ muốn những gì, Phong có biết sự hiện diện của họ không, hay cứ mơ mơ hồ hồ tin tưởng cái thứ gọi là thú thần này.
Mãi suy nghĩ đến khi người bên cạnh lay mới tỉnh lại khỏi mớ hỗn độn trong đầu, quay qua liền thấy Phong trong tầm mắt, hôm nay ăn mặc tương đối đẹp mắt hơn bình thường, chiếc khoác lông chính tay tôi thiết kế, lông mao màu khói trầm lung lay nhẹ trong gió, vạc áo dài làm khoác ngoài, bên trong mảnh da thú màu nâu được cắt may theo số liệu hoàn mỹ càng tôn lên sự tôn nghiêm của người tôi yêu, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, nhìn nhau một lúc cùng mỉm cười nhìn lên sân khấu nơi thú nhân kết bạn lữ đang đứng, giống cái hôm nay được trang điểm chỉnh chu, đầu tóc được bới lên gọn gàng, gương mặt được tô điểm cầu kì, môi son, má ửng hồng lộ chút e thẹn, ánh mắt hạnh phúc ấy chính là chìa khóa quyết định, không một loại makeup nào có thể tạo ra được, bầu không khí reo hò, tiếng vỗ khi tư tết đọc luận văn nghi lễ, tiếng cười nói cùng lời chúc phúc vang cả một vùng trời. Nghi lễ kết thúc, giống đực hóa thân dang rộng đôi cánh, hạ thấp người để giống cái dễ dàng leo lên, giống cái ra hiệu mình ổn liền được giống đực dang rộng cánh bay lên bầu trời 3 vòng, sau đó đáp xuống thu cánh về, dùng tốc lực của mình mang giống cái về nhà, tôi sống trên Trái Đất tận 29 năm, khi được chứng kiến cảnh này, có thể nói có chút vi diệu. Hoàn thành mọi thứ, Phong nói muốn đưa tôi và hai đứa nhỏ về nhà, tôi cũng không từ chối, hai đứa nhỏ bước đi trước, tôi và Phong đi sau, bàn tay bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy, tay đan tay, cứ thế bước đi đến tận khi về đến nhà.
Sáng sớm hôm sau, trận tuyết đầu mùa cuối cùng cũng đã rơi, nó dầy đặt phủ lấy cả một vùng đất, chúng làm cho mọi thứ đều thành một màu trắng xóa, đôi giày được tôi thiết kế từ nhiều lớp da thú cùng một ít bông bên trong, bên ngoài được phủ một lớp keo nhựa cây Kim Đông, chúng là dạng chất lỏng sau khi gặp ánh nắng sẽ từ từ đông đặc thành một dạng cứng dẻo, để làm giày cũng không tệ, mang vào cũng rất êm chân. Vừa đặt chân đến trước cửa đã thấy một nhà Phong cùng tư tế đã đứng trước nhà, tôi cũng không ngạc nhiên vì hôm trước có hứa, hôm tuyết rơi đầu mùa sẽ lại nấu lẩu nấm cho mọi người thưởng thức, nhưng mà đến như thế cũng quá sớm đi a. Ngôi nhà nhỏ của tôi bây giờ chứa tận 7 thành viên, có nên thông báo với mọi người nơi đây sắp thành một đội bóng trung ương rồi không!, vì ai nấy đều có giày cùng quần áo tôi thiết kế, việc lạnh lẽo bây giờ đã không thành vấn đề, nên ai nấy đều sốt xắn muốn giúp mỗi người một tay, tôi thì ra sau nhà, hướng về phía chuồng dê, trên tay còn mang theo một cái chậu để xíu nữa chứa sữa, chiêu đãi thịnh soạn mỗi người một ly sữa dê nóng, đang loay hoay với mấy con dê thì lại nghe tiếng bước chân lại gần, quay lại thì thấy Phong đang bước đến. Tôi cũng không để ý nhiều tiếp tục công cuộc chiến đấu với mấy con dê của mình, anh ấy không chịu được sự ghẻ lạnh của tôi cuối cùng cũng phải lên tiếng.
“ Em đây là đang làm gì bọn chúng?”
“ Đang vắt sữa của chúng a”
“ Có cần ta phụ một tay không?”
“ Cứ để em làm, anh không am hiểu mấy chuyện như này đâu”
“ Làm như cái gì mình cũng biết vậy”
“ Đúng a, e đã sống 29 năm, làm gì không hiểu được”
“ Vậy em đã yêu thích bao nhiêu người”
“ Em yêu thích…. Anh định gài em đấy à”
“ Làm gì có, chỉ muốn biết một chút”
“ Có một mối tình em rất sâu đậm, đến đêm ngủ em vẫn còn nhớ mãi không quên, người này rất đẹp trai, rất tài giỏi, em thật sự si tình ngày nhớ đêm mong cái con người này a”
“ Em… em yêu thích người ta từ lúc nào, tên đó là ai mau nói”
“ Em thích người đấy cũng gần một năm rồi đấy, sâu đậm lắm”
“ Em… em”
Sau vài lần em làm tôi nhứt đầu chóng mặt, tôi trực tiếp quay lại chặn môi người này, con người này ghen tuông vì sao lại nói lắp a, ngày thường hùng hùng hổ hổ, bây giờ lại như cáo mất đuôi, nhưng nhìn chung cũng đáng yêu muốn chết, nụ hôn nhẹ bắt đầu sâu dần khiến tôi có chút khó thở, giữa trời đông như thế này lại có chút ấm áp lan khắp cơ thể, chậu đựng sữa cũng được người kia nắm lấy giữ trên tay, tôi thì chủ động ôm anh ấy thật chặt.
Lão già như ta sống trên đời cũng đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ chứng kiến được hoàn cảnh bất lực này, cặp đôi yêu nhau cũng thật nồng nhiệt, dù sao người ta cũng là giới trẻ, bọn già như ta làm sao có thể hiểu được, được mọi người cử đi xem tình hình hai đứa nhỏ, nhưng bây giờ ta có nên lên tiếng bảo bọn chúng nhanh lên hay không đây. Cuối cùng cũng quyết định là thôi đi, không nói thì hơn, vừa quay vào ta lại vừa nhớ lúc trước, cứ tưởng gần tên nhóc tộc trưởng sẽ bỏ lỡ Thiên Thiên nhà ta, nào ngờ lại thông minh nhanh trí kéo người này về tay mình, cũng mai cho nó, nếu không người cầm khăn mỗi đêm lau nước mắt lại là nó thì chết.