Xuyên Việt Gặp Phải Tộc Trưởng Tộc Dực Lang

Chương 2




Rối rắm trong đầu chưa được giải thì đột nhiên có người lạ mặt bước vào đây, trên người cũng đang bị thương nhưng hình như rất nhẹ, vừa nhìn được rõ mặt thì hình như không được vui cho lắm ha, rất lạnh lùng nhưng cũng rất đẹp trai nam tính, thật là gu của tôi đó, nhưng mà lạnh nhạt như vậy thật không giống đến thăm bệnh, giống với đi đòi nợ hơn. Vừa vào đã trực tiếp ngồi xuống ngay cái bàn đá không hề có ý muốn lại gần giường bệnh này, nữa ngày vẫn chưa thấy mở miệng, chỉ dùng mắt to trừng mắt nhỏ cứ như thế này chưa chết vì đau đã bị nghẹt thở chết rồi. Nên tôi đành mở miệng nói trước thôi “Này anh bạn, đến đây có việc gì không?”.

Người đàn ông ấy vẫn ngồi như tạc tượng, một hồi lâu nói ra một câu thật khiến người ta đánh vào trong mặt mà “ta chỉ đến để cảm ơn ngươi vì đã cứu ta thôi, với lại muốn nhìn tình hình của ngươi như thế nào rồi, hình như đã khỏe hơn nhiều rồi, như thế cũng tốt ta không muốn ai vì ta mà phải chết cả, việc đi săn thức ăn sắp tới cứ giao cho ta, con mồi về ta sẽ chia cho ngươi một phần, cứ an tâm tịnh dưỡng coi như ta đang trả ơn cho ngươi đi”.

Cái tên mặt than này đến để trả ơn mà cứ tưởng là đi giết người không đấy, làm ông đây lo lắng muốn chết, cứ tưởng thân thể này gặp hạn xui chứ vừa bị thương vừa bị đòi nợ là chết thật đấy. Chỉ đành ậm ừ để hắn đi nhanh một chút, chứ nói chuyện một hồi lại lộ sơ hở thì thôi rồi luôn “ừm vậy phải cảm ơn ngươi trước, không còn chuyện gì nữa thì ngươi cũng về dưỡng thương đi ta muốn nghĩ ngơi một chút”.Chỉ gật đầu một cái rồi trực tiếp ra cửa đi về, đi ngang qua tư tế còn nghe ông ấy chào tộc trưởng, không lẽ tên đó là tộc trưởng thật sao, hèn gì thân thể này liều mạng cứu là đúng rồi, làm hại tôi cứ nghĩ hai người này có gian tình chứ, tạm gác qua một bên đã bây giờ tư tế đã đến mình cứ giả vờ quên một số chuyện trước đã, chắc sẽ không bị phát hiện đâu. Ông ấy chậm rãi bước vào không có nhóc con ấy bên cạnh, không biết là đã đi đâu rồi, mới bước vào thế giới lạ lẫm này mình chỉ có niềm tin được với tên nhóc đó thôi, không biết tại mình hay chủ nhân thân thể này nhưng một tia yêu thương tin tưởng ấy không thể nào là nhầm lẫn được, đang mãi nghĩ đến tên nhóc quay qua đã thấy ông ấy ngồi cạnh bên rồi, thật làm cho tôi đứng tim chết mà, làm gì mà mấy người ở đây đi rất nhẹ nhàng không chút động tỉnh như thế “này ngươi không sao chứ, làm gì có vẻ sợ hãi ta thế, ngươi còn nhớ ta là ai không?, trong người có thấy gì lạ không?” giọng nói ông ấy vẫn còn rất ổn trọng, ôn hòa nhưng ánh mắt thì hơi chút lo lắng thì phải.

Tôi phải cười trừ trả lời ông ấy “à, ta không sao tư tế đừng lo lắng tôi chỉ là quên một số việc, chắc vài hôm nữa sẽ ổn thôi”.

Ông ấy nhìn tôi cũng có chút hoài nghi, tay ông ấy chạm vào trán tôi, sao đó kiểm tra mắt,miệng đều có đủ, quay qua quay lại một hồi nhưng lại không thấy gì không ổn, đành nói với tôi “vậy ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa, thuốc ta đã kê xong rồi ngươi phải uống đúng giờ, Vi Huyên chắc cũng sắp lấy thuốc về đến nơi, ngươi rán nghĩ ngơi đừng lao lực quá trước để vết thương lành cái đã, xong Vi Huyên sẽ giúp ngươi nhớ lại thôi, ta còn rất nhiều thú nhân bị thương chưa thể quan tâm ngươi nhiều được, nếu có đau ở đâu nhớ phải đến báo với ta liền, có biết không?”.Tôi chỉ gật đầu một cái, ông ấy cũng đứng lên và đi về nhìn theo ông ấy lại thấy dáng người nhỏ nhắn của một đứa nhỏ khoảng 5 6 tuổi tay xách nách mang không biết là bao nhiêu thứ đồ chạy về phía nhà này, vừa nhìn đã biết đó là tên nhóc hồi sáng tôi đã làm cho trấn kinh đó, nó tên là gì nhỉ, Vi Huyên đúng rồi là Vi Huyên. Nó vừa vào đến cửa thì trực tiếp quăng đồ xuống chạy đến bàn đá lấy cái cốc nước uống một hơi, rồi ngồi xuống thở phì phò xong còn quay qua nhìn tôi rất oán hận nữa, cái tên nhóc này thật là, chỉ làm dùm tôi chút việc mà như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Ngồi khoảng 5 phút cũng tự động đứng dậy đem một gói thuốc ra sau nhà hình như là đi sắc thuốc cho tôi trong miệng còn lẩm nhẩm “anh mà hết bệnh ta sẽ đầy đọa anh chết đi sống lại cho mà coi”.