Đến tiệc cũng là giờ chiều, khoảng 5h ở Trái Đất, bộ lạc này ăn uống cũng rất khác người nha, giống cái ăn đồ ăn chủ yếu là trái cây cùng đồ ngọt, nước uống cũng làm từ mật ong, ăn uống như thế hèn gì ai nấy đều có làn da trắng mịn, không tì vết như thế, còn nhóm giống đực thì cũng như bao tộc khác, cũng là ăn động vật được săn bắt. Vào tiệc tôi ngồi cùng nhóm người Vân Nhu còn những tộc nhân khác ngồi vào bàn riêng, tôi và Vân Nhu càng nói càng hợp ý nhau nên không khí ngột ngạt ban đầu cũng biến mất, không biết đã qua bao lâu tôi mới được thoải mái như thế, thoải mái chia sẽ thoải mái trò chuyện không cần phải dựng chuyện suy nghĩ lời nói khó hiểu, tất cả những nặng lòng khi đến đây cuối cùng cũng có người có thể cùng thấu hiểu. Thời gian trôi thật nhanh mới đây đã đến lúc tàn tiệc, chúng tôi ai cũng về nhà nấy, trên đường về bầu không khi im lặng cuối cùng cũng do Phong phá hủy trước.
“ Ta cảm giác em khi ở bên cạnh ta cùng Vân Nhu đó rất khác biệt”
“ Khác biệt chứ, một người ta đã xác định là bạn lữ chung sống một đời, một người là người cùng cảnh ngộ, làm sao có thể giống nhau được”
“ Ta chưa bao giờ thấy em cận kề nói chuyện hợp như thế”
Lại ủy khuất rồi, người yêu của tôi cũng nhạy cảm đó chứ, tôi không trả lời chỉ nhẹ nhàng đan bàn tay mình vào lòng bàn tay bên cạnh, cả hai đều không lên tiếng, cứ như thế từ từ bước chân về bộ lạc mình. Cho Phong sắp xếp cho hai đứa nhỏ đi ngủ trước, còn tôi đi theo con đường quen thuộc, tắm táp một chút, nguyên ngày nay cũng thật mệt mỏi, tắm một chút tâm trạng tôi liền tốt lên, lúc chuẩn bị về thì gặp ngay cái tên đang rình trộm tôi từ lúc nào đứng thù lù ngay cây to gần đấy, xuất hiện như không như thế này tôi đã quá quen, mặc xong quần áo liền tiến về phía đấy chỉ thấy người kia đang dang tay ra hiệu cho tôi lại đây, bước vào lòng ôm được một lúc thật lâu, thấy người kia mãi không động tĩnh tôi liền ngước lên, chỉ thấy ánh mắt nặng tình nhìn tôi chăm chú, cuối cùng chính là còn khúc mắc chuyện Vân Nhu, cuộc sống đã làm gì lại khiến con người này đa nghi đến thế.
“ Phong à, hôm nay có chuyện gì không vui cứ nói với ta nhé, ta không muốn chúng ta có khúc mắc không giải quyết được”
“ Ta yêu em, Thiên à”
Ta không biết lúc trước cảm giác ta với Thiên là gì, nhưng bây giờ ta đã biết, cảm giá ghen tuông ấy, chiếm hữu ấy, không nỡ rời xa ấy tất cả ta đều cảm nhận được, khi nghe hai người Thiên và Vân Nhu trò chuyện ta cũng đã hiểu rõ một góc của vấn đề, họ nói họ đến cùng thế giới, nhưng qua lời kể ta thật sự không biết nơi ấy là nơi nào, họ nói họ đến đây bất ngờ không lường trước được, khi đứng trên bờ vực sống chết họ đã đến được đây, họ nghĩ khi họ rơi vào nguy hiểm một lần nữa họ sợ họ sẽ quay lại nơi nào đó gọi là Trái Đất, rồi đây con người này sẽ rời đi sao, sẽ không còn bên cạnh ta nữa, ta không biết lúc ấy ta sẽ như thế nào, những rối rắm cứ thế xoay quanh trong đầu, cảm giác thơ thẩn này thật không tốt, ta muốn bày tỏ với người ta thương rằng ta rất yêu người ấy, sẽ không để con người này rời đi.
“ Ta cũng rất yêu Phong, đừng buồn nữa nhé”
Tự nhiên lại thổ lộ, làm sao vậy, tôi nhìn có vẻ không an toàn trong tình yêu vậy à, nhưng nhìn ánh mắt này đượm buồn cùng suy nghĩ như thế, làm sao tôi có thể yên tâm được đây. Tiến đến hôn hôn một chút, chỉ định nhẹ nhàng lướt qua nhưng con người đối diện hình như không muốn chỉ như thế, nụ hôn một lúc sâu hơn khiến tôi có chút khó thở, hơi thở cả hai càng ngày càng gấp gáp, sau một lúc lâu khi tâm tình đã ổn định nụ hôn đấy mới kết thúc, chỉ thấy trong mắt tôi một mãng mơ hồ không xác định từng nhịp tim, từng hơi thở, càng khiến lòng tôi trở nên kiên định hơn nữa, con người trước mặt này thật sự đã yêu tôi, yêu như cái cách tôi luôn nghĩ không lơi dụng, không giả dối chỉ dành tâm này một mực yêu tôi thôi.
“ Mau lên vai, ta mang em về”
“ Được”
Trò chuyện suốt quãng đường về mới biết được tên ngốc nào đó chỉ sợ tôi sẽ rời khỏi đây không quay lại nên mới nháo một trận như thế, tôi còn cứ nghĩ tên này cứ canh cánh chuyện tôi cùng Vân Nhu chứ, nào ngờ lại là chuyện tôi xuyên đến đây, tôi lâu lâu còn sợ hãi về chuyện này, nói chi là đến tên ngốc này, thật sự đều mà tôi và Vân Nhu nghĩ không phải là không có khả năng, nếu thật sự một lần nữa rơi vào nguy hiểm thì sẽ như thế nào. Về đến trại, vừa ngã lưng xuống giường đã bị người ta ôm vào lòng, cử động, xoay chuyển đều không được, nên đành dùng cách dỗ dành trẻ con vào trường hợp này, bàn tay tôi nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng kia, vỗ đến khi nào người kia thả lỏng, sau đó tôi cũng thiếp đi, ngủ một giấc đến sáng. Hôm sau là ngày cuối cùng trao đổi giữa các tộc, tôi cũng nhanh chóng dạo quanh các khu mua bán, xem xem mình còn cần mua thứ gì nữa không, dạo quanh vài vòng tôi phát hiện ra được sả, tiêu, dừng lại trước gian hàng nhỏ của hai cụ già, tôi hỏi cần bao nhiêu mảnh da thú, hai người họ nói chỉ cần một mảnh da thú có thể đem hết chúng đi, tôi cũng hơi bất ngờ vì giá thành của vật này, nhìn thấy cũng có thể lý giải được, tất cả chúng có lẽ cũng đã để khá lâu, không ai nhìn đến, thật sự không biết cách làm món ăn thì những vật này thật giống cỏ cây bình thường, mùi cũng đặt biệt khó ngửi với nhiều người, tôi hỏi hai người thì mới biết hai người họ đều không con cái chỉ có một thân một mình sống qua ngày, ông cũng không còn khả năng săn bắt như trước, lâu lâu tộc trưởng của bọn họ sẽ phân phát chút thịt cho những hộ như họ, lúc đó mới có chút thịt để ăn, thấy hai người có hoàn cảnh như thế nên tôi đã tặng tất cả số da thú cùng hai cái vòng tay cho hai người, coi như giúp họ chút ít, mong họ sẽ vượt qua mùa đông một cách an ổn, khi tôi nói tặng tất cả số da thú còn lại chỉ thấy họ cuối đầu thật lâu, sau đó còn tận tình chỉ tôi những thứ này có thể giải cảm rất tốt, rồi còn chỉ tôi cách làm, cách nấu sao cho đúng, ngồi nói chuyện được một lúc lâu cũng đã đến giờ trưa, tôi cũng xin phép họ ra về, còn hẹn với họ năm sau gặp lại, lại trao đổi hàng hóa với nhau. Lần này đi coi như đại thành công, nên quay về nhà được rồi.