Đường Xuân Vanh nói tin tức của ca phu cho ca ca hắn, tin tức bên Định Châu phủ kia đương nhiên linh thông hơn so với bên hắn, hắn giải thích càng cụ thể hơn thư của Dung Nguyệt, đương nhiên tin tức then chốt lại không chính xác bằng Dung Nguyệt.
Sau mùa xuân chiến sự tại biên quan nổi lên, không giống lần trước chờ Tề vương cấu kết cùng ngoại tộc xâm chiếm biên quan, Trấn quốc tướng quân Diêu nguyên soái liền ra lệnh tiến quân thần tốc, dũng mãnh đánh thắng hai trận, tin tức chiến thắng không ngừng truyền ra, các thí sinh thi phủ sĩ khí tăng vọt, đối với thái độ kiên quyết hiện nay hoàn toàn vỗ tay đồng tình, hoàng thượng anh minh, chiến thắng càng hả hê lòng người, đối với những vị quan muốn nghị hòa trước kia càng thêm đả kích trắng trợn.
Đối phương liền tiếp bại trận, lòng sinh khiếp sợ, ý đồ muốn nghị hòa với Khánh quốc, nhưng mà lần này phái chủ chiến chiếm thượng phong, đặc biệt là các học sinh tụ tập ở khắp nơi không đồng ý, đương kim liền thuận theo ý dân, hạ lệnh Diêu nguyên soái tiếp tục truy kích.
Đường Xuân Minh nghe được những người này liền sờ sờ đầu, vị ngồi trên cao kia có phải đã sớm đoán được tình hình này nên mới quyết định tổ chức ân khoa năm nay, đem những học sinh nhiệt huyết này tụ tập một chỗ thuận tiện cho việc dẫn đường dư luận, say đó trên dươi đồng lòng, chờ trận chiến này kết thúc, quyền uy cũng đạt đến vị trí đỉnh cao đi. Hắn cũng chỉ mơ mơ hồ hồ nghĩ như vậy, đến cùng cũng không phải thực sự bên trong vòng này, cũng không có ánh mắt nhìn xa trông rộng, nhưng mà nhìn ánh mắt nóng bỏng của đệ đệ, đương kim bệ hạ có lòng lôi kéo tâm của đám học sinh này vừa nhìn liền biết.
Hà lão cũng là cười híp mắt nghe, vẫn chưa bình luận bất kỳ cái gì với tình hình hiện nay.
Thấy Hà lão cùng ca ca đều không chút biến sắc, Đường Xuân Vanh chợt cảm thấy xấu hổ, thực sự là dễ kích động a, còn nói: “Ca, lần này tuy ca phu vang danh, bên ngoài đều đoán không biết ca phu xuất thân từ gia đình quan võ nào, không ai biết ca phu là từ chỗ chúng ta, khà khà.” Đường Xuân Vanh cũng cảm thấy vinh dự theo, đó cũng là ca phu của hắn, bây giờ một chút thành kiến với ca phu hắn cũng không có, chỉ cảm thấy kiến công lập nghiệp như vậy còn oai phong hơn so với đọc sách, nhưng mà chính mình lại không có năng khiếu như vậy.
Đường Xuân Minh bĩu môi: “Hắn đương nhiên là đắc ý, sau khi chiến tranh kết thúc còn không biết có bao nhiêu người muốn hắn làm ca tế a, hừ hừ.”
Hà lão vui vẻ lên tiếng, vươn ngón tay trực tiếp chỉ Đường Xuân Minh. Đường Xuân Vanh vẫn muốn giữ gìn bảo vệ ca phu một chút, nói: “Ca ngươi yên tâm, ca phu không dám, hơn nữa ta cũng sẽ làm chỗ dựa cho ca.”
Đường Xuân Minh tức giận đẩy đệ đệ một cái nói: “Nhanh về đi, A Mẫu còn đang trông ngóng ngươi đấy, ngươi cũng không biết A Mẫu sau khi ngươi thông qua kỳ thi phủ liền trộm lau nước mắt a.” Đường Xuân Minh bắt đầu cản người, Trương Trường Minh cũng đã đến xe ngựa đến rồi.
Nghĩ đến A Mẫu, Đường Xuân Vanh càng muốn trở về sớm, lập tức cũng không khách khí cùng ca ca, chờ qua đợt này liền đến thăm ca ca, ôm lấy từng tiểu chất tử rồi chào tạm biệt, xoay người đi ra ngoài.
Tiểu A Sâm vốn trong thời gian dài không gặp tiểu cữu cữu này nên có chút xa lạ, nhưng mà tính của nó từ nhỏ đã không sợ người lạ, chỉ qua một chút thời gian đến khi tạm biệt liền lôi kéo người không chịu thả ra, Đường Xuân Vanh dở khóc dở cười, nếu như to thêm chút nữa hắn liền trực tiếp ôm người về, nhưng mà tuổi này hắn cũng không dám, tiểu hài tử dễ dàng sinh bệnh, hơn nữa bây giờ trong nhà hẳn vô cùng rối loạn.
“Được rồi, hai ngày nữa mang ngươi tới thăm cữu cữu cùng ma ma, mau buông ra!” Đường Xuân Minh nói, tiểu A Sâm không thể không bĩu môi buông tay ra, Đường Xuân Vanh nhanh chóng bước ra ngoài, chỉ sợ nhìn thêm mặt của tiểu chất tử một chút nữa liền không nỡ bước ra nữa.
Sau đó, Đường Xuân Minh liền đuổi hai đứa đi, đi ăn tiệc rượu nhà tú tài. Nhà hai người thi đỗ tú tài này đều có quan hệ với hắn, mà hắn ôm bụng lớn đi cũng bị người chú ý, thỉnh thoảng có người lại đây nói chuyện với hắn, đem hắn mệt đến ngất ngây, đặc biệt là ở thôn Trấn Sơn, có không ít người muốn tạo quan hệ với Đường Xuân Minh để kiếm tiền cùng hắn, nhưng mà Đường Xuân Minh làm gì có thời gian lo lắng chuyện này, ngay cả chuyện trong nhà cũng để cho người khác làm.
Vì vậy sau khi về từ thôn Trấn Sơn liền đóng cửa không ra ngoài, trong bụng có hai đứa không giống như một, còn mệt hơn so với lúc chỉ có tiểu A Sâm, khi đó liền trực tiếp đi ngủ, bớt được bao việc, tháng ngày cũng qua nhanh, nhưng mà hiện tại bụng nặng đến đòi mạng ngủ cũng không ngon, Đường Xuân Minh mong thời gian nhanh chóng qua đi, sớm sinh sớm bớt việc, sau này tuyệt đối không thể tiếp tục sinh.
&&&
Náo nhiệt của Đường gia đi qua, ngày Đường Xuân Minh sắp sinh càng ngày càng gần, Vương Anh trực tiếp đem chuyện trong nhà giao cho hai người hầu, mang con trai cùng đến nhà Đường Xuân Minh bảo vệ, Đường Xuân Vanh cũng không vội đến huyện học, tạm thời nghỉ một thời gian, chờ ca ca sinh con ra liền tính tiếp.
Tháng Năm, triều đình lần thứ hai truyền đến tin tức đại thắng, Trấn quốc tướng quân chỉ huy quan tiến công, bắt sống thủ lĩnh, trận chiến này không đến một năm liền kết thúc bằng sự thắng lợi của Khánh quốc, một đám võ tướng được lệnh rời khỏi biên quan đến kinh thành nhận khen thường.
Thư của Dung Nguyệt cùng Lý Phong đến gần như cùng lúc, Lý Phong đã ở kinh thành, sắp về rồi, trong thư bảo Đường Xuân Minh đừng lo lắng.
“Ta lo lắng cái quỷ, ai quan tâm có trở về hay không!” Đường Xuân Minh nhanh chóng ném thư ra bên cạnh, sau đó ai yêu một tiếng, hai đứa nhỏ trong bụng lại hành hạ hắn, hai tiểu hỗn đản, cùng với cha chúng bắt nạt hắn. Chờ đến khi đỡ rồi thì lấy ra nhìn giống như nhìn thấy hoa trong đó vậy.
Đến cuối tháng, Lý Phong còn chưa thấy về, cũng không có thêm tin tức khác truyền về, bụng của Đường Xuân Minh trong tiếng nghiến rằn nghiến lợi mắng chửi của hắn mà có động tĩnh
Hai con khoái mã (*ngựa tốt chạy nhanh*) đang nhanh chóng chạy về thôn Bình Sơn.
Đồng thời còn có một đám người lấy tốc độ hơi chậm chạy về hướng này.
“Giời ạ, sao đau như vậy, còn đau hơn lần trước a a, a a a ——” Đường Xuân Minh tức giận gào thét, đặc biệt là nghĩ đến cha của hai tiểu hỗn đản này không ở bên cạnh, càng thấy ủy khuất, hận không thể oa oa khóc rống một trận.
Ngoài phòng có không ít người, chiến tranh cũng kết thúc, Lý Phong cũng nên về đi, vào lúc này có hắn ở bên Minh ca nhi cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn chút, trong lòng thoải mái cũng dễ sinh hơn chút. Nhưng mà lúc này lại không thấy về, chẳng lẽ có gì bất ngờ xảy ra? Triều đình không cho hắn trở về?
Lý Chính không ngừng đi lại trong sân, hắn vốn là người thích ôm việc vào người, nghĩ đến phân phó lúc A Phong gần đi, càng cảm thấy Minh ca nhi có thể sinh được hai đứa nhỏ hay không cũng là chuyện của mình, bằng không thật sự xin lỗi tự tin tưởng của A Phong. Nhìn thấy Hà lão đang ngồi một bên, không khỏi hỏi lại: “Lão ca ca, thật sự không thành vấn đề sao? Sao lâu như vậy còn chưa sinh được?”
Ngay cả Hồ lang trung đều không nhìn nổi, nhưng mà Hà lão trả lời: “Ngươi cứ yên tâm đi, vị trong kia thân thể còn tốt hơn so với bất kỳ vị thai phu nào, thai vị lại đúng vị trí, ” suy nghĩ một chút lại cười nói, “Nói không chừng là không thấy cha bọn họ liền không chịu ra.”
“Ha ha…” Hà lão vuốt râu mà cười.
Lý Chính lau lau mặt, Đường Xuân Vanh đang lo lắng ở trong sân nghe được tin này liền hắc tuyến, chẳng lẽ ca phu không trở lại đứa nhỏ này liền không sinh? Bị khổ chính là ca ca hắn a. Lý Thừa Tổ Lý Thừa Tông trái phải động viên hắn, đặc biệt là Lý Thừa Tông đùa giỡn nói: “Ngươi thật là may mắn, lập tức ôm tiểu chất tử, hơn nữa A Lâm A Sâm là thành bốn, hai người chúng ta, chọn một trong số chúng làm tiểu chất tử, cũng đủ chúng ta chia.”
“Nói bậy!” Lý Thừa Tổ bất đắc dĩ trách đệ đệ một câu, nào có tính toán như vậy, ngược lại nói với Đường Xuân Vanh, “Không bằng đi xem mấy đứa A Lâm A Sâm đi, chúng ta ở lại chỗ này ngoại trừ lo lắng không cũng không có tác dụng gì.” Thấy Đường Xuân Vanh có chút do dự, liếc mắt ra hiệu về phía đệ đệ, hai người liền tha Đường Xuân Vanh ra ngoài, hai đứa nhỏ đều để ở nhà Đại Sơn, Vương Mạc mang theo con mình ngồi chơi cùng.
“Ồ? Bên ngoài giống như có tiếng gì đó?” Lý Thừa Tông thính tai nói.
Đường Xuân Vanh nào có tinh lực quan tâm chuyện bên ngoài, tâm tư đều ở phòng ca ca, Lý Thừa Tổ Lý Thừa Tông đang muốn ra ngoài nhìn xem, đúng lúc này, trong phòng liền truyền ra tiếng khóc của trẻ con, sợ đến mức ba tiểu tử run lên một cái.
Tiếng trẻ con vang đội truyền đến.
“Oành” một tiếng, có người từ bên ngoài ngã xuống, lấy tư thế vô cùng bất nhã ngồi trước mặt ba tiểu tử, phong trần mệt mỏi, kinh sợ nhìn chằm chằm vào phương hướng tiếng khóc truyền ra.
Ba tiểu tử con mắt đều trợn tròn.
“Phong ca?!”
( Kết thúc)