Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng) - Chương 82: Thu lúa mạch




Cây trà Hà lão muốn đã được vận chuyển đến, chuyện làm ăn của Dung gia trải rộng khắc Quốc Khánh, thậm chí trong tay còn có trà trang của mình, đến nơi sản xuất trà lấy một ít cành trà cũng không phải là việc khó, Đường Xuân Minh sau khi lấy những cành trà này ngâm vào trong nước suối không gian mới trồng xuống sau núi.

Trước kia ghép cây ăn quả, trong mùa vạn vật sinh trưởng này, cũng thuận lợi vượt qua thời kỳ theo dõi, trên mấy cành gán đã mọc ra mấy mầm non, điều này khiến cho những hán tử trước kia lên núi ghép cành cảm thấy vui sướng không thôi, tuy nói trước kia là xuất phát từ tín nhiệm với Đường Xuân Minh mà làm theo, nhưng chung quy trong lòng vẫn có phần không tin được, dù sao muốn chấp nhận điều mới mẻ cần cả một quá trình, khi thấy thành quả lao động của mình sau một thời gian đã mọc ra mầm non, tất cả lo lắng đều biến mất.

Việc làm trên núi này đã không còn là bí mật trong thôn, những người giúp đỡ trồng cây ăn quả trở về đều vô cùng hiếu  kỳ với mấy cành cây dùng vải quấn quanh kia, nghĩ thầm lẽ nào Phong tiểu tử cùng Minh ca nhi lại nghĩ ra được phương pháp kiếm tiền mới? Nhưng mà phương pháp này cũng không phải là thứ người khác có thể học được, nhà ai lại có thể lấy ra được mấy trăm lượng bạc ròng để mua một đỉnh núi để thử nghiệm những thứ này, cũng hỏi được từ những nhà đến giúp đỡ, đây mới chỉ là giai đoạn đầu, sau này cây ăn quả có kết trái được hay không hay vẫn là mấy loại chua chua chát chát như quả dại trước đó a.

Trước khi thấy được thành quả người trong thôn vẫn còn nửa tin nửa ngờ, không trực tiếp mở miệng trào phúng nhà Lý Phong, dù sao Đường Xuân Minh cũng đã từng dùng những cách kỳ lạ như vậy để kiếm không ít tiền a.

Đảo mắt đã đến đoan ngọ, phong tục nơi này cũng giống như ở trên Trái Đất, từng nhà đều treo xương bồ, ngải cứu các loại đến tránh độc, Hà lão đã sớm chọn xong dược liệu đặt vào trong túi hương, để người trong nhà đều đeo lên, năm nay trong nhà có Hà lão, càng không cần phiền não chuyện muỗi đốt rồi.

Thời tiết đoan nhọ, không ít nhà đều cười không ngậm mồm vào được, lấy liềm bắt đầu xuống ruộng. Năm ngoái những nhà trồng lúa mì nhà Đường Xuân Minh trước tiên trước khi thu hoạch vẫn chưa yên tâm chạy tới hỏi Lý Phong cùng Đường Xuân Minh, năm ngoái nói muốn thu lúa mì vụ đông còn có hiệu lực hay không, đương nhiên câu trả lời là được, nghĩ đến sắp có một số bạc lớn vào túi, những nhà này từ sáng đến tối đều toét miệng cười, ngay cả nằm mơ cũng cười tỉnh.

Đằng Dục đã sớm đến thôn Bình Sơn từ sớm, chờ đến khi thôn thu gặp, ngay cả Dung Nguyệt mặc dù cũng không có cách nào chạy tới, cũng phái người lại đây bảo vệ, tuy rằng số lượng lương thực năm nay không nhiều, nhưng hẳn là vẫn đủ để cung cấp cho chỗ của Triệu vương.

Năm ngoái mấy nhà nhát gan hoặc những nhà muốn quan sát trước đương nhiên là hối hận đến chết, may mà nhóm người này năm nay cũng đã đi theo rồi, vào lúc này không cần phải nói cái gì hối hận nữa, sau này đàng hoàng làm theo là được, không cần quá mơ mộng nhiều. Bởi vậy nhiều nhà cũng cầm công cụ nhà mình giúp đỡ những nhà này cùng nhà Lý Phong thu hoạch, bọn họ cũng muốn tận mắt chứng kiến kỳ tích xảy ra.

Đằng Dục cũng đổi quần áo xuống ruộng, tuy rằng không biết làm việc nhà nông, nhưng có thể đứng bên cạnh cảm nhận bầu không khí vui vẻ bận rộn cũng là một tư vị khác, nói với Tề chưởng quỹ cũng đang đi theo sau, “Ta cũng đi qua không ít thôn, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy có nông gia nhiệt tình như vậy, nhìn nhà Lý Phong đại ca này, nhiều người đều tự động đến giúp đỡ, khoảng nửa ngày liền có thể thu hoạch được rồi.”

“Đúng đấy, nhưng mà cũng do là từ trước đến giờ chưa từng có gia đình nào dùng giá cao như vậy thu mua hoa màu, không nói bọn họ, ngay cả ta cũng động tâm, thiếu gia, ngươi nói xem ta có nên hỏi Đường phu lang một chút, ta có thể mua chút hạt giống về trồng hay không, đợi đến khi thu hoạch thì lại bán cho hắn?” Tề chưởng quỹ bình chân như vại  trả lời.

Đằng Dục hắc tuyến  quay đầu nhìn mình  lão nhân dưới trướng mình, dùng âm thanh lý sự đáp: “Lão tề ngươi có phải là chê ta trả tiền công cho ngươi quá thấp cho nên muốn tìm một chủ khác?”

“Ha ha…” Tề chưởng quỹ thoải mái cười to, hóa ra đông gia cũng biết chuyện đó a, “Sau này không phải là bọn họ ước ao người trên huyện mà là người trên huyện ước ao cuộc sống của bọn họ a, ha ha, ta nghĩ sau này nhất định môi ma sẽ đem cửa thôn Bình Sơn này giẫm nát a, ca nhi bên ngoài muốn gả vào trong, ca nhi trong thôn cũng không muốn gả ra ngoài.”

“Đúng vậy.” Ngẫm lại cảnh tượng như vậy, Đằng Dục cũng cảm thấy rất thú vị.

Đoan ngọ, học đường trong huyện cũng cho nghỉ, hai đứa con trai nhà Lý Chính cũng trở về, Đường Xuân Vanh thật vất vả mới được nghỉ đương nhiên cũng về nhà, ca ca đã có ca phu chăm sóc, mặc dù hắn không vừa mắt, nhưng không thể không thừa nhận không ai làm tốt hơn ca phu hắn, ngược lại để a mẫu ở nhà một mình hắn cũng không an lòng.

Lý Phong vốn còn đợi trong nhà hết bận thì đến nhà nhạc mẫu giúp đỡ một chút, không nghĩ tới vừa cưỡi ngựa qua nhìn, năm nay căn bản không cần hắn hỗ trợ, Vương Anh đã cùng hai người trong nhà lại thuê thêm hai người làm giúp, bận bịu cả ngày cuối cùng cũng thu hoạch xong lúa mạch, sau khi phơi nắng xong thì đóng gói đưa đến nhà con riêng, mà Đường Xuân Vanh đặc biệt chạy ra hỗ trợ ngược lại lại bị a mẫu đuổi về nhà, nói trong nhà cũng cần có người nấu cơm nấu nước.

Lý Phong biết bây giờ Vương Anh cũng nghĩ thông suốt, không một mình ôm hết mọi việc trong nhà nữa. Vương Anh biết Lý Phong chạy tới, chạy về nói với Lý Phong, “Ngươi về đi, chuyện trong nhà khẳng định còn không ít việc chờ ngươi làm đúng không, chỗ ta cũng đủ người rồi, chờ đến khi lúa mạch được thì ta sẽ để A Vanh đưa đến chỗ các ngươi, cũng để cho hắn ở chỗ các ngươi một buổi rồi lại lên huyện.”

“Được rồi, A Mẫu ngươi cũng không cần quá vất vả,  chuyện trong ruộng thì để những người khác làm đi.” Lý Phong nhìn không có gì cần giúp đỡ liên cưỡi ngựa quay về.

Thời điểm bận rộn nhất đã đến, nhà thu hoạch lúa mạch xong liền đưa đến nhà Lý Phong, sản lượng của bọn họ chính là còn cao hơn năm ngoái một nửa, tuy rằng không cao bằng nhà Đường Xuân Minh năm ngoái, nhưng mà cái này cũng là chưa từng có bao giờ, mỗi một cân nhiều hơn chính là một thêm một phần bạc a.

Lý Chính cùng một số người đức cao vọng trọng trong thôn cũng đến nhà Lý Phong giúp đỡ, chỉ dựa vào hai người Đường Xuân Minh cùng Lý Phong cũng không thể làm hết được. Vừa cân sản lượng vừa đăng ký, sau đó lấy ra khế ước năm ngoái rồi đến chỗ Đường Xuân Minh nhận bạc. Bên cân sản lượng kia chính là Lý Phong làm, đây chính là trình tự quan trọng nhất, chính là kiểm tra phẩm chất của lúa mạch có qua ải hay không, có hàng giả hay không, tuy rằng mới đầu người trong thôn không có gan làm như vậy, nhưng càng là giai đoạn đầu càng phải quản thật nghiêm.

“Nhà Lý Đại Sơn tổng cộng tám trăm cân lúa mạch, được ba mươi sáu lượng.” Trương Tú bước ra từ trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, chính hắn cũng cười thấy răng không thấy mắt, nhà bọn họ không coi là nhiêu, nhưng mà trồng ba mẫu lúa mì vụ đông, còn lại để một phần cho mình ăn cùng thăm người thân, nhưng như vậy cũng được ba mươi sáu lượng bạc, tuy rằng không sánh được với thu vào từ cửa hàng băng năm ngoái, nhưng mà nói thật cầm số bạc kia trong lòng vẫn cảm thấy không thật, hiện tại số bạc này lại khiến lòng người thấy vô cùng chân thật, bởi vì không cần lo lắng Minh ca nhi không bán được giá cao.

Trong thời gian học đường được nghỉ, Đại Mao Nhị Mao cũng ở trong này, ngay cả phu tử trong thôn cũng đến đây giúp ghi chép, trước kia chỉ nghe thấy, biết bây giờ thôn Bình Sơn giàu có, tuy nhiên không nghĩ tới lại giàu như vậy, chỉ có vài mẫu lúa mì vụ đông liền có mấy chục lượng bạc, hắn có xúc động cũng muốn gia nhập, có nên trực tiếp nhập hộ tịch vào thôn Bình Sơn hay không?

“Nhà Trương Trường Minh…”

“Nhà Triệu Lục thúc…”



Đường Xuân Minh không nợ bạc, mà là đổi tiền mặt trả trực tiếp, những nhà được gọi tên nhanh chóng tiến lên cầm bạc rồi vội vàng trốn đi, những nhà không trồng lúa mạch còn đang nhìn chằm chằm bọn họ kìa, thật nghi ngờ không biết những nhà kia có trực tiếp cướp bạc hay không.

Mấy trăm lượng bạc trắng của Đường Xuân Minh nhanh chóng hết nhẵn, bên này còn chưa kết thúc, bên kia lại tới một xe bò nữa, là Đường Xuân Vanh đưa tới. Hiện nay những người trong thôn không thể quen thuộc Đường Xuân Vanh hơn nữa, nhìn thấy hắn liền biết nhà hắn cũng trồng lúa mì vụ đông, nhưng không ai nói cái gì, ai bảo đó là nhà mẹ Minh ca nhi a, dù cho Vương Anh là mẹ kế, nhưng Đường Xuân Vanh thật sự là anh em ruột thịt a.

“Ca.”

“Đến rồi, để bọn họ nhanh chóng đưa lúa đến chỗ A Phong đi.” Đường Xuân Minh ngẩng đầu nhìn về phía đệ đệ, vẫy tay gọi hắn lại đây, lâu rồi không gặp, phát hiện đệ đệ ra ngoài sinh sống một mình còn cao lên hơn nữa càng thêm cẩn trọng hơn, nhìn về phía Lý Chính đang cùng mấy tộc lão trong thôn cùng với phu tử đều nho nhã lễ độ, khiến cho Đường Xuân Minh vô cùng cảm khái, thời đại này thiếu niên đều trưởng thành sớm, chỉ sợ không lâu nữa sẽ có nhà đến nhà mẹ kế cầu hôn cho A Vanh.

“Đây cũng là một hài tử có tiền đồ.” Tộc lão trong thôn nhìn mà khen ngợi, lúc này cũng nhớ tới Đường cha, tuy rằng chỉ là đồng sinh chưa thi đỗ tú tài, nhưng thời đại này mọi người vẫn vô cùng coi trọng người đọc sách, Đường lão cha khi còn sống danh tiếng cũng rất tốt, tiểu tử này sau này chỉ sợ trò giỏi hơn thầy.

Quay đầu nhìn lại nhìn hai người Đường Xuân Minh cùng Lý Phong, nhà Lý Phong cùng Đường gia nhất đinh sẽ phát tài, nhưng mà thôn Bình Sơn bọn họ cũng sẽ thịnh vượng theo.

Ngày này cửa nhà Lý Phong người đến không dứt, phần lớn người trong thôn dều tập trung ở đây, trong sân không ngừng truyền ra tiếng cười. Những nhà nhận được bạc mặt hồng hào, không ngừng cảm ơn Đường Xuân Minh cùng Lý Phong, càng hạ quyết tâm đi theo hai bọn họ, những người không thể cầm bạc tuy rằng đau lòng, nhưng mà cũng nghĩ đến năm nay cũng trồng gạo cùng cao lương, đợi đến khi thu hoạch cũng sẽ có một số bạc lớn, nghĩ đến vậy lòng cũng thoải mái hơn một chút, bằng không sẽ hối hận đến chết mất.

Mãi đến tận khi mặt trời xuống núi những người này mới lục tục rời đi, chỉ còn lại Đường Xuân Vanh, Đằng Dục cùng với người Dung gia phái tới.

Đường Xuân Minh kéo đệ đệ vào trong phòng, ngồi xuống uống một ngụm trà, miệng lưỡi nói đến khô khốc rồi, cảm giác lỗ tai cũng vẫn ù ù, còn hai nhà bên ngoài, bọn họ đang tranh luận phân chia số lúa mạch này như thế này. Nếu như Dung Nguyệt đích thân đến, chỉ sợ Đằng Dục ngay cả mồm cùng không dám mở, nhưng mà hiện tại chỉ là thủ hạ của Dung Nguyệt, dù là thân tín, nhưng mà Đằng Dục lá gan cũng lớn hơn chút muốn bên kia phun ra nhiều hơn một phần lương thực, giá cao đến đâu cũng được a. Không nói đến chuyện bán đi, chỉ để người trong nhà ăn, hắn cũng biết chỗ tốt trong đó. Giống như lương thực năm ngoái mua được từ chỗ Đường Xuân Minh, tuy rằng lúc mang đi đau lòng nhiều bạc như vậy mới chỉ được chút xíu lương thực, nhưng mà sau khi ăn số lương thực kia rồi ăn những cái khác, thực sự có chút không thể nuốt xuống được.