Trượng phu của Trương Tú – Lý Đại Sơn có chút quan hệ với Lý Chính, so với các nhà khác thì gần hơn, tiến vào bên trong nhà Lý Chính hắn liền to giọng gọi, “Đại bá sao, đại bá có ở nhà hay không?”
Nhà của Lý Chính là nhà tốt nhất trong thôn, toàn bộ phòng đều là gạch ngói màu xanh, nhìn qua vừa chỉnh tề lại rộng rãi, trước sân còn trồng một gốc cây táo cùng một gốc lựu tượng trưng cho nhiều phúc nhiều lộc, đợi đến mùa xuân khí trời ấm áp, trong nhà sẽ tăng thêm mấy phần sức sống. Lúc này một ca nhi trung niên đi ra từ nhà Lý Chính, khuôn mặt hiền hòa, nhìn thấy người đến liền nở nụ cười, “Là A Tú nhà Đại Sơn a, làm sao vậy, vội vàng, lửa đốt mông hay sao?” Cũng là có quan hệ rất tốt mới nói giỡn với tiểu bối.
“Không phải là lửa đốt mông,” Mặt của Trương Tú như bị người nói trúng rồi, “Đại bá có ở nhà không? Triệu gia có chuyện rồi, nhanh để đại bá đi cứu người, bằng không hai mẹ con Minh ca nhi sắp bị Triệu a ma đẩy đến đường chết rồi.”
“Phi, cuối năm chết cái gì mà chết,” vẫn chưa hết tháng giêng, nói chữ chết sẽ không may mắn, nhưng mà hắn vẫn cao giọng hô, “Đương gia, Triệu gia có chuyện ngươi có muốn quản hay không? Hai ngày trước có tin đồn, Triệu a ma buộc Minh ca nhi đi tái giá để đổi bạc đấy.” Đang ở thời điểm nông nhàn, trong thôn có chuyện gì cũng được lan truyền hết sức nhanh chóng, phu lang nhà Lý Chính cũng được người quen biết báo cho.
Vừa dứt lời, một hán tử trung niên biểu hiện nghiêm túc đi ra từ bên trong, nhìn qua có thêm vài phần uy nghiêm so với hán tử bình thường, “Triệu gia này cũng quá không ra gì, đi thôi, nhìn một chút, đừng để vẫn còn tháng giêng mà nháo ra mạng người.” Nếu thực sự xảy ra án mạng chính hắn cũng không được tốt gì, đây chính là bôi đen cho thôn Bình Sơn. Triệu lão hán thật là, không cưới phu lang tốt, phu lang này từ khi hắn mất không ngừng gây chuyện ầm ĩ, nếu như không phải nể mặt Triệu lão tam là học trò, Lý Chính cũng không chịu được lão ma như vậy.
“Đi thì đi, người khác sợ Triệu lão ma khóc lóc om sòm nhưng ta không sợ, nếu không biết điều thì cho gậy đánh da thịt, A Tú, chúng ta đi trước, coi đại bá của ngươi chậm rãi đi phía sau đi.” Lý phu lang vỗ vỗ tay áo trắng, nhìn hán tử của mình một chút rồi bước ra ngoài, hắn cũng biết hán tử kia không có kiên nhẫn giao tiếp với lão ma kia, vì vậy nhất định phải đem mình lôi kéo đi cùng, nhưng mà hắn cũng không sợ.
“Nhanh nào, đại bá ngài cũng không thể chậm a, tiện thể gọi những trưởng lão khác ở trong tộc đến nhờ họ phân xử xem thế nào, đỡ cho sau này Triệu lão ma lại oán trách nhà Lý Chính các ngài.” Trương Tú vui mừng đáp.
Phu lang Lý Chính quở mắng Trương Tú một chút, dùng ngón tay chọc chọc gáy hắn, tâm nhãn này cũng dùng trên người đương gia nhà hắn, nhưng mà quên đi, hắn biết Trương Tú cũng là có lòng tốt, nói thật, đương gia vừa ý Triệu Lão tam, nhưng hắn cũng không lọt mắt tên cổ hủ như vậy, hai tiểu tử nhà hắn tuy rằng cũng đọc sách nhưng cũng làm không ít việc nhà nông, người có xuất thân từ nhà nông dù có đi tới chân trời cũng không nên quên mất nguồn cội.
&&&
Động tĩnh của Triệu gia ở thôn tây quá lớn, ngay cả các hán tử cũng bị kinh động vây ra xem.
Khi Trương Tú cùng phu lang Lý Chính cùng với Lý Chính đi chậm hơn phía sau mấy bước đến, thì đã nghe thấy Triệu a ma khóc lóc om sòm.
“… Đương gia tại sao ngươi lại chết sớm như vậy, để lại ta một cái lão ma bị người bắt nạt, ta mệt gần chết là vì cái gì, bị thiên lôi đánh, sau đó lại còn bị người đến bắt nạt tận cửa, đương gia ngươi mở mắt ra nhìn, sau này còn muốn để cho người khác sống tiếp hay không, không bằng ngày hôm nay ta đập đầu chết tại chỗ này luôn đi…”
“Tên sao chổi này khắc chết mẹ để hắn, khắc chết cha, Triệu gia ta lòng tốt đem hắn cưới vào nhà, không được mấy năm liền đem lão nhị nhà ta Đại Hổ khắc chết rồi, từ khi hắn gả vào cửa Triệu gia đã làm cái gì? Không hiếu kính lão nhân không nói, còn khiến cho lão nhị nhà ta cách tâm, các ngươi nhìn đi hiện tại tiện nhân kia cũng không an phận, không cố gắng ở nhà sinh sống lại đến nhà lão ma ta, ngươi là cái tên sao chổi bị trời đánh.”
Triệu a ma co quắp ngồi dưới đất nước mắt nước mũi khóc om sòm, cả đầu tán loạn, trên người cũng toàn bụi đất, vừa kêu khóc vừa dùng tay đánh mặt đất, hai mắt hung ác nhìn chằm chằm Đường Xuân Minh, hận không thể ăn thịt uống máu hắn, dám bắt nạt đến mệnh căn tử (*gốc rễ của tính mạng*) trên người hắn.
Triệu lão tam đứng sau mặt cũng đỏ hồng, không biết là tức giận hay xấu hổ, “Ca nhi vô tri, chẳng trách thánh nhân đều nói chỉ có ca nhi cùng tiểu nhân là khó đối phó, ngươi nhục nhã danh tiếng người đọc sách không quan trọng, ta không chấp nhặt tới ngươi, nhưng ngươi không nên bất hiếu với trưởng bối, còn không mau nhận tội với a mẫu, tuy rằng a mẫu không ở, nhưng a mẫu là trưởng bối, a mẫu có thể làm chủ cho ngươi.”
“Tam đệ nói rất có đạo lý, đệ sao không phải ta nói ngươi, ngươi xem một chút ngươi đã bức a mẫu đến mức nào? Ngươi xứng đáng với Đại Hổ a mẫu khổ tâm nuôi nấng lên một lòng muỗn dưỡng a mẫu sao? A mẫu, còn có ta cùng Đại Ngưu, còn có tam đệ, tuyệt đối không nghĩ đến, đệ sao, ngươi đang làm gì vậy! Còn không mau lại đây đỡ a mẫu lên, trái tim của ngươi sao có thể tàn nhẫn như vậy!” Vương Xuân Hoa không biết xông ra từ lúc nào, một mặt phẫn hận chỉ trích Đường Xuân Minh, từ ngữ như là hắn muốn giết chết Triệu a ma. Mà lão đại Triệu gia lại ở trong phòng, đệ sao đến nháo, hắn đi ra ngoài mặc kệ nói cái gì đều sẽ khiến người ta có ấn tượng không tốt.
“Cũng chỉ Đại Hổ coi hắn là bảo bối, không suy nghĩ một chút ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không có lui tới cùng hắn, có thể thấy được người này a… Chà chà.” Phu lang Lý Tòng Căn đứng bên cạnh xem trò vui cũng nhàn nhạt nói một câu, ai cũng biết, Lý Tòng Căn thân thiết nhất với Vương Xuân Hoa, âm thanh chà chà mang ý nghĩa sâu xa cùng lời nói chưa nói hết khiến người ta không tự chủ được suy nghĩ nhiều hơn, quan hệ của Đường Xuân Minh cùng nhà mẹ đẻ không biết mọi người đều biết, sẽ không ai nói mẹ kế không đúng, như vậy, chẳng lẽ Minh ca nhi là người bất hiếu?
Những thanh âm này khiến cho Triệu a ma càng lăn lộn om sòm trên mặt đất hơn, gào đến khàn cả giọng, một ít hán tử ca nhi lớn tuổi đến xem cũng không khỏi nghĩ Đường Xuân Minh làm vậy có chút quá đáng, này đều đem lão nhân bức tới trình độ này, nếu như hán tử ca nhi trẻ tuổi đều học được cái này, sau đó ai còn chăm sóc báo hiếu những lão già như bọn họ, gió này không thể dài!
Sau đó liền xuất hiện một số âm thanh hướng về phía Triệu a ma: “Minh ca nhi a, tuy rằng Đại Hổ đi rồi, nhưng ngươi vẫn là người Triệu gia, có chuyện gì người một nhà cũng nên đóng kín cửa thương lượng với nhau, nhìn xem thế này đã thành dạng gì.”
“Đúng đấy, một ca sao lại cúi dầu trước tiểu thúc tử, thế này là thế nào, cũng không biết tránh hiềm nghi.”
Triệu a ma cùng Vương Xuân Hoa nghe được âm thanh này trong mắt càng ngày càng đắc ý, ngày hôm nay chính là muốn đem Đường Xuân Minh này phong sát, sau này ca nhi này ở Triệu gia cùng trong thôn chẳng phải là mặc kệ cho bọn họ hành hạ, hừ, khó mà xoay người! Coi như lên được trời cũng phải kéo cho xuống dưới!
Nhưng mà một ít hán tử ca nhi trẻ tuổi vẫn thiên hướng về phía hai mẹ con Đường Xuân Minh, thấy hai mẹ con này gầy yếu đến mức sắp ngất đi, làm sao so được với nhà Triệu a ma từng người mặt đỏ bừng, đặc biệt là Triệu a ma cùng Vương Xuân Hoa, thịt mỡ trên người không ngừng run run, bình thường không biết nhét bao nhiêu thịt vào trong bụng a.
Đường Xuân Minh đối với phản ứng của lão nhân trong thôn cũng không cảm thấy kỳ quái, hắn cũng lớn lên trong thôn, một ít lão gia hoả cậy lớn tuổi mà lên mặt, vô lý cũng phải nói ba phần, muốn đem những tiểu bối kiêu ngạo trong nhà cùng trong thôn đè xuống, bằng không từng người từng người đều chạy đến trên đầu bọn họ, lão nhân gia bọn họ nói chuyện còn có ai nghe? Ở trong nhà cùng trong thôn còn có địa vị gì?
Đường Xuân Minh một mực không để ý cái quỷ quái này, ngày hôm nay hắn không xả sạch quan hệ với nhà này hắn đừng mong sống yên ổn được sau này.
Trực tiếp không quỳ nữa, lưu loát từ dưới đất đứng dậy, đem con trai nhỏ nhét vào trong lồng ngực A Vanh, hắn ngăn lại hành động muốn cùng tranh đấu với những người này của A Vanh, những người như thế không đáng để A vanh nói, hắn biết thời đại này rất coi trọng danh tiếng của học trò, hắn ngày hôm nay dám đến nháo cũng là vì Triệu lão tam là học trò muốn đi thi.
Đường Xuân Minh nói với Đường Xuân Vanh: “Coi kĩ A Lâm, không cho phép lại đây, bằng không ta sợ những người này làm tổn thương A Lâm, những người này còn không bắt nạt được ta, ngươi cũng đừng dính líu.” Vừa nói liền một bên đem Đường Xuân Vanh đẩy ra ngoài, A Lâm khóc đến thở không ra hơi, Đường Xuân Minh cũng không nỡ lại làm khó dễ con trai.
“Ta…” Đường Xuân Vanh vô cùng khó xử, nhưng đối với loại lão ma khóc lóc om sòm này hắn không có biện pháp nào.
“Ta cái gì ta, còn không chăm sóc A Lâm thật tốt.” Lại đẩy Đường Xuân Vanh một cái, Đường Xuân Minh liền đi đến trước mặt những người họ Triệu, khóe mắt liền nhìn thấy có thêm mấy người nữa đến, trong đó có Trương Tú, nếu những người Triệu gia này không cần sĩ diện, hắn liền vạch trần toàn bộ.
“Đại ca sao cùng Tam đệ chụp tội danh linh tinh ta không dám nhận, các ngươi nói ta không hiếu kính trưởng bối, vậy Triệu gia là ai trồng trọt? Quanh năm suốt tháng nhà ai là hiếu kính nhiều nhất, trong thôn này mọi người đều có mắt, không cần các ngươi nói lời vô căn cứ, các ngươi thật sự là coi mọi người đều mắt mù sao?”
“Tam đệ, Đại Hổ vì sao chết còn cần ta nói lại lần nữa sao? Tam đệ ngươi là người đọc sách nói với ta rằng, sang năm ngươi cần gia phí tu bổ cùng phí đi thi, ngươi biết a ma mở miệng muốn bao nhiêu bạc của Đại Hổ hay không? Hai mươi! Hai mươi lượng bạc a, Tam đệ, ngươi là người đọc sách, ngươi nói một chút nhị ca ngươi làm sao lại lấy ra được hai mươi lượng bạc? Ngoại trừ liều chết tiến vào núi sâu còn có biện pháp khác không?”
Đây chính là chuyện mọi người đều không rõ ràng, tính tình của nguyên chủ sẽ không đem chuyện rêu rao khắp nơi, nhiều nhất cũng chỉ là nói thầm với Trương Tú vài câu, tuy nhiên sẽ không nói toàn bộ, chuyện gì cũng đều cắn răng nhịn xuống.
“Ngươi… Ngươi…” Chuyện này Triệu Bình Xuyên đương nhiên biết nhưng dưới cái nhìn của hắn, đây là nhị ca nên lấy ra, bằng không sau này dựa vào cái gì mà hưởng phúc của hắn? Chẳng lẽ để hắn một người đọc sách tự mình kiếm bạc sao? Nhưng mà biết những lời này cũng không thể nói ra được, “Ta là người đọc sách, sẽ không cùng ngươi tính toán đến những thứ tiền bạc này, ngươi chớ có làm bẩn người đọc sách!”
“Ha, ” Đường Xuân Minh cất cao âm thanh giễu cợt nói, “Thứ tiền bạc? Ngươi là người đọc sách chẳng lẽ không cần ăn không cần uống hay sao? Quần áo mặc trên người ngươi là từ nơi nào? Tiền sửa chữa ngươi nộp là từ đâu? Thời điểm ngươi tiến vào tửu lâu có nghĩ đến mấy thứ tiền bạc không? Nói cho ngươi, những thứ tiền bạc ngươi xem thường chính là những thứ nuôi lớn cho ngươi đọc sách là do nhị ca ngươi dùng máu thịt đổi lấy, ta sớm biết ngươi xem thường nhị ca ngươi là kẻ thô lỗ, vậy tại sao ngươi còn không dám không dùng mấy thứ tiền bạc của nhị ca ngươi?”
Bốn phía đều là tiếng cười nhạo, Triệu lão tam xem thường người nhà quê không phải lần đầu tiên người khác biết, còn không phải là, người đọc sách ăn uống mặc đều là do những lão nông này làm từ trong ruộng ra, trước đó bọn họ còn cảm thấy thấp đi một đấu trước mặt những người đọc sách, nhưng hiện tại những gì Đường Xuân Minh nói lại khiến cho bọn họ sáng mắt ra, cả người đều cảm thấy thoải mái.
Mắt Triệu Bình Xuyên tối sầm lại muốn ngã xuống, trên mặt xấu hổ đến mức đỏ rực.
Triệu lão ma vừa nhìn tình hình này cũng không còn lăn lộn trên mặt đất, xoay người bò dậy từ dưới mặt đất lên, đem Vương Xuân Hoa vốn đang giả vờ an ủi bị đẩy lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống mặt đất. Triệu lão ma phẫn hận xông lại: “Tên sao chổi này ta muốn xé nát miệng ngươi, Triệu gia ta lúc nào đến phiên người ngoài là ngươi tới nói, Đại hổ chính là miếng thịt rớt xuống từ trên người ta, ta chính là muốn uống máu ăn thịt của hắn hắn cũng không dám nói một chữ “Không”?”
Đường Xuân Minh mới không sợ hắn tác oai tác quái, ưỡn bụng về phía hắn nói: “Ngươi đến a, đánh vào bụng của ta đi, ngươi muốn bán ta mười lăm lượng bạc, vừa vặn đem bụng ta xóa bỏ đi rồi đổi bạc, đến a, còn có Lâm ca nhi, mười lượng bạc, vừa hay bán hai mẹ con ta được hai mươi lăm lượng bạc đủ để cho tiểu thúc tử, chỉ cần tiểu thúc không chê chút bạc này dính máu của tiểu chất tử thôi.” Đường Xuân Minh từ đầu đến cuối đều bám vào Triệu lão tam mà nói chuyện.
Triệu lão ma cúi đầu liều mạng xông lại, chỉ chút nữa là đâm vào bụng Đường Xuân Minh, người vây quanh liền hét ầm lên, có người vọt đến muốn ngăn cản Triệu lão ma, nhưng động tác cũng không nhanh bằng Triệu Bình Xuyên, đảo mắt Triệu lão ma liền va vào một người, tiếp theo liên tục kêu ai ai.
Triệu lão ma người ục ịch ục ịch, lại dùng hết sức lực muốn giết chết Đường Xuân Minh, vì lẽ đó đem người đụng vô cùng mạnh mẽ, Triệu Bình Xuyên chật vật đứng dậy từ trên mặt đất, cả người đau đớn, nhưng không kịp lo lắng cho chính mình liền quát a mẫu: “A Mẫu, ngươi là đang làm gì? Dù cho hắn không đúng hắn cũng là phu lang của nhị ca, bên trong bụng hắn là hài tử của nhị ca!”
Nếu như thực sự đụng phải thì tội danh này Triệu Bình Xuyên hắn muốn xóa cũng không được, người khác nói nhất định là Triệu Bình Xuyên hắn vì bạc mà hại chết ca sao cùng chất nhi, coi như hắn thi được công danh thì cũng có vết bẩn, công danh có thể giữ được hay không cũng là vấn đề. Hắn cũng coi như nhìn ra, Đường Xuân Minh nhu thuận này hôm nay chẳng biết vì sao lại hướng hắn mà nhằm, muốn vấy bẩn thanh danh của hắn, hắn cũng thực sự hết cách rồi, từng chuyện từng chuyện này, tuy rằng không phải do hắn làm, nhưng người khác thấy a mẫu liều mạng muốn bạc để làm gì? Còn không là tiểu ở trên người hắn.
“Hồ đồ! Ai muốn chết muốn sống? Ai muốn bán ai đổi hai mươi lăm lượng bạc a?”
Tình cảnh loạn đến hỏng bét, có người lao ra muốn bảo vệ Đường Xuân Minh, muốn xông tới muốn ngăn Triệu lão ma, lúc này một thanh âm bao hàn tức giận vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại, liền thấy Lý Chính quặm mặt lại âm u đứng ở nơi đó, phía sau hắn là những trưởng lão có uy danh trong thôn.
Hết chương 8.