Bởi vì lời giải thích của Lý Chính, Đường Xuân Minh không nhịn được bật cười ra tiếng, Hà lão cũng ở bên cạnh nghe, theo như lời của Đường Xuân Minh, Hà lão cũng là một thành viên trong nhà, đương nhiên phải tham dự vào việc lớn trong nhà, nắm quyền quyết định cũng như quyền phủ quyết, chuyện liên quan đến việc cất rượu bọn họ đã thương lượng qua cùng Hà lão, Hà lão cũng đồng ý với cách làm của hai người, cái then chốt nằm trong tay của mình là được, còn những người khác, cũng có thể thúc đẩy toàn bộ sự nghiệp cất rượu phát triển, có thể kéo thôn Bình Sơn làm giàu, cớ sao không làm, nắm chặt đồ của mình, nói không chừng sẽ rước lấy tai họa.
Đương nhiên người có thể làm đến bước này cũng không nhiều, không phải tất cả mọi người đều nghĩ thoáng được, cũng bởi vậy, Hà lão mới đồng ý ở lại chỗ này, cũng hi vọng thôn Bình Sơn không bởi vì một chút tiền tài lợi ích mà huyên náo chia rẽ, có tiền mọi người cũng nhau kiếm lời mới có thể khiến cho mọi người càng ngày càng đoàn kết, còn có một ít người, không cần Lý Phong cùng Đường Xuân Minh ra tay, tin rằng những người như Lý Chính sẽ ra tay ngăn cản sự việc trước khi nó xảy ra ảnh hưởng đến nhà Lý Phong.
Hà lão không biết đến cùng là nhà nào mới có thể dạy một người có tâm tính như Minh ca nhi, nếu nói Vương Anh hắn cũng đã gặp, cũng không phải là người không hiểu chuyện, nhưng trên người Vương Anh vẫn không thoát được tâm tính của người nông dân bình thường, còn hán tử đương gia đã mất của Đường gia, nghe nói cũng không phải là người được coi là thoáng, chỉ cần chuyện hắn chọn một nhà như Triệu gia bàn chuyện hôn nhân cũng khiến cho Hà lão cảm thấy không có quá nhiều chỗ hơn người.
Trong lòng Hà lão vô cùng hiếu kỳ với Đường Xuân Minh, nhưng hiếu kỳ cũng chỉ là cân nhắc trong lòng, hơn nữa dần dần, hắn cũng xem mình thành một thành viên trong nhà này, trông trẻ con, vây xem cuộc sống gia đình của hai phu phu kia, thường thường có thể cười đến không ngậm mồm vào được, không chỉ có trong lòng thoải mái, thân thể cũng khỏe mạnh hơn trước kia rất nhiều, một ít bệnh vặt thường mắc phải vào mùa đông cũng không có xuất hiện nữa.
Lý Chính bởi vì Đường Xuân Minh cười mà trừng mắt, hai người Lý Phong cùng Đường Xuân Minh vội vã giải thích ý của mình.
Muốn phát triển sự nghiệp cất rượu, dựa vào chính mình đóng cửa làm việc, không nói đến khổ cực, coi như bận bịu cả năm đến cùng ủ được bao nhiêu rượu? Không chỉ Lý Phong không nỡ để cho Minh ca nhi khổ cực, chính Đường Xuân Minh cũng không thật sự hưởng thụ, khiến cho hắn đem thời gian tiêu tiền vào việc cất rượu, hắn tình nguyện đem chuyện này bỏ đi hoặc là nhưỡng chút ít cho nhà mình uống thôi.
“Đại bá, ngươi nghe ta nói một chút, cất rượu có hai phần mấu chốt nhất, một là cất, một là men rượu, những cái khác truyền ra ngoài cũng không quan trọng, dù cho sau khi xây dựng xong nhà xưởng, phương pháp phối chế men rượu ta cũng sẽ không giao ra, xưởng muốn cất rượu của ta, cũng phải lấy bạc ra mua, vì vậy đại bá không cần lo lắng ta làm việc tốt mà không cân nhắc đến lợi ích của mình, ta còn không muốn lén lút, đến cùng chỉ làm men rượu còn dễ hơn cất rượu nhiều.”
“Sau này, coi như người ngoài thôn nắm được tay nghề, nhưng mà, nguyên liệu không thể sánh nổi thôn ta, cái này cũng là do ta để mọi người mua hạt giống cao lương ở chỗ ta, càng không cần nói thôn ta có ta cung cấp men rượu, rượu thôn chúng ta ủ ra khẳng định cao hơn một phần so với rượu trong tửu quán, chúng ta cũng không muốn độc chiếm biện pháp cất rượu này, chúng ta chỉ cần chiếm loại rượu trung thượng tầng này, người ngoài muốn nhưỡng thì để bọn họ nhưỡng đi. Ta nghĩ chỉ cần chúng ta vẫn duy trì xưởng này, khẳng định thôn Bình Sơn chúng ta sau này không kém những người sống trên trấn đâu.”
Lý Phong cùng Đường Xuân Minh giải thích cặn kẽ chuyện này cho Lý Chính, trong quá trình đó Hà lão cũng thỉnh thoảng xen vào mấy câu, Lý Chính lúc này mới chậm rãi lĩnh ngộ được tâm tư của hai người, tuy rằng hai người cường điệu chính mình có tư tâm không đem phương pháp phối chế men rượu nói ra bên ngoài, nhưng trong lòng Lý Chính vẫn vô cùng cảm kích, nếu như là người khác, trong tay nắm giữ bí phương như vậy, có thể để cho người trong thôn hưởng lợi ích được không? Hắn cũng rất khó nói chính mình sẽ làm thế nào, nhưng tuyệt đối không có lòng được như Phong tiểu tử cùng Minh ca nhi.
Đặc biệt là Minh ca nhi, quyết định này khẳng định là của Minh ca nhi, bởi vì bí phương là Minh ca nhi lấy ra, một ca nhi có lòng rộng lượng như vậy, thân là hán tử trong lòng hắn cũng cảm thấy xấu hổ, lúc trước hắn vẫn có khúc mắc chuyện Phong tiểu tử coi trọng Minh ca nhi.
“Được rồi, trước tiên ta triệu tập mọi người xử lý chuyện trồng rau trong thôn, chuyện cất rượu trước hết phải thương lượng cùng một số tộc lão trong thôn đã, nếu như bọn họ đồng ý thì người trong thôn cũng sẽ không có quá nhiều ý kiến, việc này càng quan trọng hơn so với chuyện trồng rau.” Lý Chính sao lại không rõ ràng, một khi thành công, vậy không chỉ tạo phúc cho thế hệ này, mà còn là càng lâu càng dài, chỉ cần đời sau không quá phá sản, mấy trăm năm sau danh tiếng cất rượu của thôn Bình Sơn sẽ vang vọng toàn bộ Đại Khánh.
Nghĩ như vậy, Lý Chính càng thêm kích động, sau khi xác định Lý Phong cùng Minh ca nhi nói xong, chạy như bay, không thể chờ được mà đem mọi chuyện cân nhắc lại một lần, ở đây nhìn hai người Lý Phong hắn không có cách nào bình tĩnh được.
Việc này nếu như thành công, chính hắn làm Lý Chính cũng mở mày mở mặt, đây chính là thành công trong tay hắn, vì vậy, hắn nhất định phải xây dựng xưởng rượu, tuyệt đối không thể thất bại.
Hà lão cũng cảm thấy không cần thiết phải nắm giữ toàn bộ quá trình cất rượu, làm như Minh ca nhi nắm một phần nhả một phần là biện pháp tốt, như vậy cũng có thể bảo vệ được phương pháp phối chế kia. Kỳ thực bên ngoài cũng dùng cái gọi là men rượu này, không ít tửu phường nổi tiếng cũng có phương pháp phối chế của chính mình, cứ như vậy vật trong tay Minh ca nhi cũng không quá chói mắt.
Mới được một ngày Lý Chính đã triệu tập xong những người trong thôn, mỗi nhà ít nhất cử ra một người có quyền quyết định, đến nhà Lý Chính bàn chuyện chính, Đường Xuân Minh ngoại trừ cung cấp hạt giống, chuyện cụ thể không muốn tham dự, liền cùng Lý Phong ở nhà không có tham gia hội nghị trong thôn.
Bọn họ đã cung cấp con đường, nếu như người trong thôn không có cách nào xông ra làm giàu, vậy cũng chỉ có thể nói trong thôn có quá nhiều người khôn vặt, không có cách nào cùng nhau làm chuyện lớn, chuyện xây dựng xưởng rượu kia chỉ sợ không có cách nào hoàn thành được, cứ như vậy, chuyện bán rau cũng có thể trở thành một hón đá thử, xem các thôn dân chọn cách làm như nào, đến cùng là muốn lợi ích trước mắt hay là muốn lợi ích lâu dài.
Còn mấy nhà Trương Tú cùng Vương Mạc, Đường Xuân Minh cũng để cho bọn họ tham gia, sau này cùng những người trong thôn trồng rau, còn có chỗ Đằng Dục, cũng có thể ký một phần hiệp ước khác với người trong thôn. Hai nhà này cũng không có phản đối, hơn nữa cho rằng làm như vậy mới có thể khiến cho một nhà Đường Xuân Minh càng ngày càng dược tiếng tốt ở trong thôn. Chỗ của Lục thúc, không cần Minh ca nhi nói chuyện, liền nói cùng người trong thôn làm, hơn nữa tích cực cung cấp kinh nghiệm bán rau năm ngoài của hắn, điều này khiến cho Lý Chính vô cùng cao hứng, vỗ vai Lục thúc không ngừng nói lão ca ca là làm việc rất sảng khoái, người trong thôn nên đều như vậy mới được.
Hiển nhiên người trong thôn nếu muốn tiêu hóa chuyện như vậy cần phải có thời gian dài, điều này liên quan đến lợi ích của từng nhà, khẳng định cần phải bỏ ra một thời gian mới có thể quyết định được, hơn nữa ai đi mở nguồn tiêu thụ, khẳng định cũng phải tranh luận một phen. Người có nhãn lực nhất định có thể nhìn ra được tiền đồ trong này, khẳng định đây là cơ hội vừa có thể kiếm tiền vừa có thể mở rộng tầm mắt, liền xem biến hóa của Trương Trường Minh, không ít hán tử tuổi trẻ đều động tâm, trước đây còn buồn vì không thể tạo quan hệ với Lý Phong, hiện tại vừa có cơ hội, mặc dù nói ban đầu sẽ có khó khăn, nhưng chỉ cần mở được đường, vậy chính là ngồi ở nhà chờ tiền rơi xuống a.
Còn có người chạy đến nhà Trương Trường Minh học hỏi kinh nghiệm, Trương Trường Minh không có ở nhà, liền hỏi Vương ca nhi hoặc hỏi cha mẹ của Trương Trường Minh, hỏi một chút giá cả trên huyện, nhà Lục thúc cũng rất nhanh trở thành nơi mọi người học hỏi kinh nghiệm, ngày đầu tiên lúc thương lượng đã nói, hắn đã lớn tuổi không chịu nổi đi lại như vậy, vẫn là nên để người trẻ tuổi đi làm, vì vậy người có hứng thú đều chạy đến nhà hắn hỏi giá thị trường.
Chuyện náo nhiệt trong thôn Đường Xuân Minh thỉnh thoảng có nghe nói từ trong miệng của Trương Tú một chút, có mấy nhà không muốn ôm đồm làm chuyện này, Lục thúc tuổi đã lớn, không có tinh lực làm chuyện này, con trai còn phải ở sau núi trông chuồng gà, hơn nữa tính tình của bọn họ quá thành thật, Trương Tú Đại Sơn cũng như vậy, tính tình kia của hắn nếu như đem việc gia cho hắn, hắn sẽ làm được tốt, sẽ không khiến người ta tìm ra được chỗ không tốt nào, nhưng hắn chính là không am hiểu dùng mồm mép, đi ra ngoài bán rau càn chính là mồm mép cùng đầu óc nhanh nhẹn mới được, giống như Trương Trường Minh vậy, Trương Tú cũng là người nhà mình mình biết, vì vậy cũng không khuyến khích Đại Sơn đi ôm đồm chuyện này.
Nhưng mà đôi ca sao kia của Đại Sơn lại nghĩ trăm phương ngàn kế muốn ôm lấy chuyện này, vì thế còn bảo cha mẹ Đại Sơn gọi hắn về nhà một chuyến, để Đại Sơn cùng Trương Tú bảo Lý Phong nói cho bọn họ, chỉ cần Lý Phong đứng ra, Lý Chính cùng những người trong thôn khẳng định cũng sẽ không có ý kiến gì, dưới cái nhìn của bọn họ, chuyện kiếm tiền này nhất định phải nắm được.
Đại Sơn từ đầu tới đuôi chỉ có nói một câu: “Không được, ta sẽ không nói.”
Trương Tú trực tiếp từ chối đại ca cùng ca sao Đại Sơn, “Phong tiểu tử cùng Minh ca nhi đều nói không lại quan tâm đến quyết định trong thôn, ngươi còn để bọn họ nhúng tay? Cái này bảo bọn họ sau này ở trong thôn như thế nào? Đừng tưởng rằng chúng ta không biết các ngươi ở trong thôn còn đỏ mắt nhà Minh ca nhi càng ngày càng tốt nên nói xấu sau lưng, thật sự cho rằng truyền không tới tai Minh ca nhi sao? Mệt các ngươi hiện tại thấy Minh ca nhi sang bắt quàng làm họ, ta đều không bỏ được cái mặt này, nếu nói tự các ngươi nói đi, ta cùng Đại Sơn sẽ không làm chuyện mất mặt này.”
Ma ma Trương Tú trực tiếp vỗ mặt bàn mắng, “Ngươi chính là nói chuyện cùng đại ca và ca sao như vậy sao? Trong mắt có còn đại ca cùng ca sao ngươi hay không, có còn hay không công công cùng ma ma ngươi hay không? Để các ngươi cùng Minh ca nhi lên tiếng chào hỏi còn không phải là vì người được lợi là đại ca cùng ca sao các ngươi, các ngươi không chịu phối hợp còn không cho để chính bọn hắn tìm biện pháp khác?”
Bộ dáng này như muốn dùng thân phận trưởng bối để bức bách Đại Sơn, Đại Sơn cũng là người có tính tình kỳ quái, xoay đầu nói: “Vậy thì đến nói chuyện cùng Lý Chính và người trong thôn đi, nếu như mấy người đại bá đều đồng ý ta liền mặt dày đi tìm Minh ca nhi để đại ca làm chuyện này.”
A mẫu Đại Sơn tức giận đến nắm đồ vật ném Đại Sơn, Đại Sơn cũng không phải là người ngoan ngoãn đứng đó mặc cho người ném hắn, che chở ca nhi của mình liền đi ra ngoài, “Nếu không tự mình đến nhà Lý Chính còn có người trong thôn tranh thủ đi, nếu không chỉ có ta đến nhà đại bá cũng không được, cả ngày muốn dùng mấy mẹo vặt này còn không bằng tự làm việc, nếu như muốn kiếm tiền, chính mình trồng rau rồi đi bán kiếm tiền, tâm tư của hắn chỉ muốn nghỉ ngơi, coi Phong tiểu tử cùng Minh ca nhi hồ đồ sao? Đừng có chọc bọn họ không cao hứng các ngươi cũng không chiếm được bất cứ cái gì, đến lúc đó ta cùng A Tú cũng không có mặt dày đến gặp bọn Phong tiểu tử được đâu.”
Lý Phong cùng Đường Xuân Minh đoán được trong thôn sẽ có không ít thanh âm không hài hòa, vì vậy bọn họ mới hoàn toàn không muốn động đến chuyện này, chỉ để ý cung cấp mầm rau.
Chờ đến khi trong thôn ra quyết định, mấy nhà mới phát hiện, tiểu ca nhi nhà Lý Hạ Căn đã không tiếng động mà gả đi, tộc lão trong Lý gia mới phát hiện, một nhà Lý Hạ Căn này là đem tiểu ca nhi tặng người làm thiếp, giận đến mức kêu một nhà Lý Hạ Căn đến mắng một trận, thấy hai người không có chút ý tứ nhận sai, mấy tộc lão liền tức giận gạch tên bọn họ trong những nhà trồng rau, cùng thông báo cho chỗ Lý Phong, không cần bán mầm rau cho bọn họ.
Không ngờ nhà này nghe được quyết dịnh như vậy cũng không tức giận, thậm chí cười nhạo ngay trước mặt những người trong thôn, “Chúng ta chính là lên trấn hưởng phúc a, ai còn kiếm ăn trong đất nữa, mệt đến chết cũng không thoát khỏi thân phận chân đất.”
Tộc lão Lý gia nghe được đến mức tức giận mà nở nụ cười, chính là những người trước đây nói chuyện cho nhà bọn họ, cũng đều cảm thấy vô cùng xấu hổ. Trước đây cảm thấy phẩm hạnh một nhà này dù xấu thế nào đi nữa cũng là người nhà Lý gia, người Lý gia đương nhiên cần phải chiếu cố người Lý gia, đánh gãy xương vẫn còn liền gân mà, nhưng đối với chuyện Lý gia đem tặng tiểu ca nhi làm thiếp, dưới cái nhìn của bọn họ chính là chuyện cực kỳ mất mặt, nhà Lý Hạ Căn này không chỉ cảm thấy xấu hổ mà còn cho là chuyện rất tự hào tuyên dương ở trong thôn, mặt mũi Lý gia cũng bị bọn họ làm mất hết.
Nhìn chuyện cháu trai Lý Phong của bọn hắn đang làm, vậy cũng là tạo phúc cho toàn bộ thôn Bình Sơn, hơn nữa mơ hồ biết được từ chỗ Lý Chính, sau này còn có phúc khí lớn hơn cho thôn Bình Sơn a, làm tốt chính là phúc phận mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm của thôn Bình Sơn, chuyện lớn, một cái chênh lệch rõ ràng như vậy bọn họ đều cảm thấy không có mặt mũi gặp Lý Phong, chính mình trước đây đã làm chuyện gì a.
Bởi vì chuyện này, mấy người Lý gia đều có tam tư giúp đỡ nhà Lý Phong, nếu họ ngóng trông cái tiểu ca nhi đến trấn trên làm thiếp kia, vậy sau này bọn họ sướng hay khổ đều không có quan hệ cùng Lý gia. Nếu như tốt sẽ khôn có ai đi nhờ cậy bọn họ, không được, vậy tự bản thân chịu đi, cũng nên có chút giáo huấn.
Ngay khi Đường Xuân Minh cùng Lý Phong xem xét tỉ mỉ điều lệ Lý Chính đưa tới, thôn Bình Sơn lại nghênh đón một khách quý.