Đường Xuân Minh không đi Tiền gia xem tình huống của Tôn ca nhi mà xoay người đi đến nhà Lý Chính, đưa chút rau cho Trầm phu lang, đem hai đứa bé giao cho mẹ kế liền ra ngoài, trước khi đi còn cố dặn A Lâm ở nhà trông nhà, cũng không thể học theo Cẩu Đản khiến cho người lớn lo lắng, A Lâm vốn còn không biết chuyện của Cẩu Đản, nhưng trời vừa sáng Nhị Mao liền chạy qua nói với nó, khiến cho Trương Tú cùng Trương Tú chỉ biết nhìn không biết nên làm gì, chờ đến khi Nhị Mao nói xong liền đuổi về nhà, ăn điểm tâm xong còn phải đến học đường.
Tối hôm qua hắn cùng Trương Tú về nhà còn có thể nghỉ ngơi chút, nhưng mà bên Trầm phu lang kia lại là phu lang của Lý Chính, khẳng định còn phải xem bên Tôn ca nhi một chút, vừa nghĩ đến đạo đức của ca nhi kia, Đường Xuân Minh liền biết đã đến liền không thể lập tức về nhà, phỏng chừng Trầm phu lang cả đêm không thể nghỉ ngơi được, còn phải lo lắng Lý Chính tiến vào trong núi cả đêm.
Đến nhà Lý Chính quả nhiên thấy Trầm phu lang không nghỉ ngơi trái lại đang bận bịu trong sân, phỏng chừng là dùng để giết thời gian, nhìn thấy Đường Xuân Minh liền cười cười, vành mắt đen vô cùng rõ ràng, “Ngươi đến rồi sao, còn tưởng rằng sáng sớm ngươi sẽ nghỉ nhiều hơn một chút a.”
“Ngươi còn không nhanh chóng về ngủ ngon, ngươi a, cả tối không ngủ, ta mang theo chút sữa dê về đây, nhanh chóng uống đi, tốt cho thân thể.” Đường Xuân Minh đem đồ tới, còn có bánh trứng gà trời vừa sáng mẹ kế hắn liền làm, phỏng chừng đến bây giờ Trầm phu lang cũng không có lòng nào để ăn.
“Ai, thật hay.” Trầm phu lang cười tiếp nhận ý tốt của Đường Xuân Minh, vào nhà bếp làm nóng một chút liền đi ra vừa ăn vừa nói chuyện cùng Đường Xuân Minh, Đường Xuân Minh cũng mới biết ngày hôm qua Tiền gia đến cùng là xảy ra chuyện gì.
“Tiền gia bọn họ tuy rằng ngoài miệng nói không xen vào chuyện của Tiền Đắc Phúc, đứa nhỏ này không thấy còn không phải là cùng người khác giúp đỡ tìm người sao, nhưng mà chúng ta còn chưa gặp người có thể dằn vặt người khác đến mức này, tức giận đến mức khiến người khác hất tay mặc kệ, con mình mình nuôi, người bên ngoài còn có thể quản được cái gì?” Trầm phu lang trước tiên liền oán giận một chút, “Chuyện của bọn họ hàng xóm xung quanh liền nghe được, trong nhà không có lúc an ổn, Cẩu Đản cũng thường xuyên ra ngoài, rồi a mẫu hắn qua một thời gian liền khóc lóc hỏi hàng xóm có nhìn thấy Cẩu Đản nhà hắn hay không, không phải ta nói, nhà ai lại chịu được chuyện như vậy mỗi ngày a, vì vậy ngày hôm qua ban đầu đều không ai để ý đến nhà hắn.”
“Hắn đến cùng là nghĩ thế nào, đem con nuôi thành như vậy?” Đường Xuân Minh liền không hiểu.
Trầm phu lang giống như là trộm cướp nhìn ra bên ngoài một lúc mới thấp giọng nói cho Đường Xuân Minh, cái này làm gì còn dáng vẻ của phu lang Lý Chính, khiến cho Đường Xuân Minh buồn cười, “Ca nhi nhà bên cạnh hắn trước kia cùng thôn với ta, ngày hôm qua lén lút nói cho ta, trong lúc vô tình nghe được Cẩu Đản cãi nhau với a mẫu nó, nói cái gì mà mấy cha, nghe ý tứ giống như là trước đây ở Tần gia thực sự là cùng hán tử khác không minh bạch, bằng không sao lại nói ra những lời này, ngươi nói xem, chuyện như vậy để đứa nhỏ bắt gặp được sẽ nghĩ như thế nào? Nói cho cùng đứa nhỏ này như vậy là nghiệp chướng của a mẫu.”
Đường Xuân Minh nghe được liền trừng lớn mắt, ca nhi này quyến rũ hán tử còn để cho đứa nhỏ nhìn thấy? Không tránh con cái? Nguyên bản những lời đàm tiếu truyền trong thôn kia Đường Xuân Minh còn không quá để ở trong lòng, lời này quá mức phóng đại, lại giống như hắn trước kia còn không phải cũng bị truyền những lời như vậy, nhưng mà hiện tại chính con trai của mình cũng nói như vậy, Đường Xuân Minh nhất thời có chút cảm thông với Cẩu Đản, Trước kia còn tưởng rằng Cẩu Đản bị a mẫu chỉ biết khóc không biết làm này chiều hư, mọi chuyện đều theo ý hắn không giáo dục nên mới khiến cho con cái đi sai đường, không nghĩ đến kết quả là như vậy, cái này là gì? Cái này gọi là phản bội trước thời gian.
Nhưng mặc dù trong lòng có chút đồng tình với đứa nhỏ kia, nhưng nghĩ đến thái độ cùng việc làm đối với A Lâm, Đường Xuân Minh vẫn không muốn để nó đền gần con nhà mình, hắn cũng không có lòng có sức để giúp người ngoài dạy con, chỉ có thể nói có a mẫu như vậy thực sự là vận đen tám đời.
“Vậy chuyện này Tiền Đắc Phúc có biết không? Hắn có chấp nhận không?” Nhớ lúc đầu Trương Hoa Lan cũng chỉ là bị truyền ít chuyện ra ngoài cũng đã bị hắn đánh một trận không thể ra khỏi nhà, Tôn ca nhi trước mắt này lại không ngừng cho hắn đội nón xanh a, trong nhất thời, Đường Xuân Minh cũng không biết nên dùng ánh mắt gì hình dung Tiền Đắc Phúc.
“Có lẽ là còn không biết đi, lúc ca nhi đó nghe được thì Tiền Đắc Phúc không có ở nhà, xem ra Cẩu Đản đúng là tránh Tiền Đắc Phúc mà nói, không nói ngay trước mặt hắn bằng không… “Trầm phu lang lắc đầu, hắn cũng nghĩ đến những chuyện trước đây Trương Hoa Lan gặp phải, nếu như Tiền Đắc Phúc thực sự biết những chuyện này, đứa nhỏ trong bụng Tôn ca nhi này chỉ sợ không thể sống nổi,” Nếu như đúng là Cẩu Đản có ý định làm vậy, vậy đứa nhỏ kia vẫn đúng là có chút tâm rồi” Càng thêm đồng tình đứa nhỏ này.
Đường Xuân Minh cũng không tưởng tượng được đứa nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy sẽ biến thành bộ dáng gì, lảm bản thân a mẫu có hành vi không ngay thẳng như vậy, dù thế nào đi nữa đứa nhỏ đi theo có tốt không? Cho rằng như vậy có thể bồi thường được cho đứa nhỏ?
Trầm phu lang vỗ vỗ tay Đường Xuân Minh nói, “Ta cũng thấy rõ, ca nhi này là người hoàn toàn khác ngươi, rời đi hán tử liền căn bản không có cách nào sống tiếp được, không giống ngươi a, ta nghĩ dù cho không có Phong tiểu tử ngươi cũng có thể đem hai đứa nhỏ A Lâm A Sâm nuôi lớn được, người với người a, thật sự là làm cho người ta không có cách nào để nói được.” Rời đi hán tử liền giống như là trời sập vậy, có chuyện gì cũng chỉ biết khóc lóc cầu xin cái này cái kia, có lẽ người của Tần gia cũng ước gì hắn nhanh chóng tái giá ra ngoài, bọn họ cũng có thể bớt được một cái phiền phức, vì vậy cho dù để cho ca nhi này đem người của Tần gia đi bọn họ cũng không có bất kỳ ý kiến.
Rõ ràng y trong tay cũng có gia sản, cũng có người của Tần gia, muốn nuôi lớn một đứa con trai căn bản không có khó khăn quá lớn, nào giống như Minh ca nhi lúc trước thiếu chút nữa liền bị Triệu lão ma bán đi, tình cảnh như vậy Minh ca nhi cũng sống được, lúc trước hầu như tất cả mọi người đều không nghĩ hắn sống một mình được, nhưng mà mới qua bao lâu a, lại mua đất lại bán rau, so với những hán tử trong thôn đều không thua kém chút nào.
Vì vậy Trầm phu lang đối với người như Tôn ca nhi hoàn toàn không lọt nổi mắt xanh.
Đường Xuân Minh nhíu nhíu mày, không có cách nào miêu tả tình cảnh Trầm phu lang miêu tả, chỉ khuyên nhủ, “Ngươi vẫn là nên nghĩ thoáng một chút đi, bằng không thân thể này cũng không thể chịu được nữa, chờ đến khi đại bá trở về còn cần người chăm sóc đấy.”
“Được rồi, nghe lời ngươi.”
Chờ sau khi Trầm phu lang bị hắn khuyên nhủ nghỉ ngơi Đường Xuân Minh mới đóng cửa viện nhà hắn lại rời đi, sau khi về nhà Hà lão cũng quay về rồi, Hà lão cũng nói thai nhi kia cũng khó giữ được, hơn nữa nhìn trên mặt già nua của Hà lão tựa hồ còn có chuyện gì khác, Đường Xuân Minh nháy mắt mấy cái, xem ra Hà lão không muốn nói cũng sẽ không hỏi nữa.
Hồ lang trung lặng lẽ hỏi Hà lão, “Ngươi cũng nói ra đi, không nói cho bọn Minh ca nhi sao?”
Hà lão thổi râu mép một cái nói, “Nói thế nào? nói ca nhi kia lúc trước hàng hạ thai của chính mình không yêu quý thân thể? Việc này vẫn là không nên nói ra từ trong miệng chúng ta, có lẽ người khác cũng đều nhắc nhở qua, cái thai này nếu như không cố gắng bảo vệ, sau này khó có thể mang thai, chính hắn không quý trọng lại còn dằn vặt mình đi.” Lăn lộn cùng hán tử ở trong quân doanh trong thời gian dài, tính khí của Hà lão cũng chưa chắc tốt lắm, không nhìn nổi tình huống như Hồ lang trung khổ cực giúp người nhưng người bệnh lại không phối hợp.
“Ngày hôm nay may mà nhờ lão ca ca ra tay, bằng không dựa vào chút bản lĩnh của ta cũng không có cách nào bảo vệ đứa nhỏ. Lão ca ca ngươi cũng nghỉ ngơi một hồi đi, chờ đến khi các hán tử trong núi về chỉ sợ còn phải làm phiền chúng ta một hồi.” Hồ lang trung nói xong liền rời khỏi, một đêm này thực sự mệt mỏi.
Không để mấy người Đường Xuân Minh đợi quá lâu, đến trưa, không chỉ có đám người Lý Chính trở về, liền ngay cả đám người Lý Phong cũng trở về theo, Đường Xuân Minh nhận được tin tức liền vội vàng chạy tới, nghĩ thầm chẳng lẽ tiểu tử Cẩu Đản kia thực sự là đuổi theo bọn người Lý Phong?
Gặp phải người thật ra cũng là chuyện khá tốt, phiền phức chính là không gặp phải ngược lại còn đụng phải dã thú thì thực sự là chuyện xấu a.
Mũi Đường Xuân Minh bây giờ vô cùng nhạy bén, từ xa đã ngửi được mùi máu tanh, còn chưa tới gần, con chó săn Tiểu Hoa này liền nhanh chóng vọt tới, dùng đầu to thân thiết cọ cọ chân Đường Xuân Minh, sau đó lại không tiếp tục cọ chân Đường Xuân Minh nữa, bởi trên người nó cũng có mùi máu tanh.
“Các ngươi gặp phải cái gì? Sao lại chật vật như vậy?” Đường Xuân Minh kinh ngạc nói, ngay cả quần áo trên người Lý Phong cũng có chỗ bị cắt ra, lộ ra sợi bông phía trong, không ngại mùi máu tanh gay mũi, kéo Lý Phong qua cỗ gắng nhìn kĩ một lần, lúc này mới yên tâm, trên người đúng là không thấy vết thương.
“Tối hôm qua gặp phải bầy sói.” Trong mắt Lý Phong hàm chứa ý cười, đối với sự quan tâm của Đường Xuân Minh rất thoải mãn.
“Bầy sói?!” Những người chạy tới sau Đường Xuân Minh nghe thấy vậy liền kêu lên, “Chẳng trách hôm qua còn nghe được tiếng sói tru, bầy sói này sẽ khong chạy đến trong thôn chúng ta đấy chứ?”
“Nói như vậy đêm hôm qua ta nghe được tiếng sói tru không phải là do ta ngủ mơ sao?” Đường Xuân Minh cũng kinh ngạc, lại đánh giá trên người Lý Phong một lần nữa mới yên tâm, người không có chuyện gì là tốt rồi, lúc này mới nhìn một đám người vào núi khác, so với Lý Phong thì chật vật hơn nhiều, nhưng mà cũng không có bị thương nặng, xem ra mùi máu tanh này chính là do con mồi chứ không phải là bọn hắn.
Lý Chính cũng vô cùng mỏi mệt, nhưng mà ánh mắt rất sáng, giải thích với thôn dân đến đây hỏi tình huống, “…May mà có mang theo chó nhà Minh ca nhi, may mà bọn Phong tiểu tử nghe được âm thanh chạy tới, bằng không không chỉ có Cẩu Đản khó giữ được, liền ngay cả chúng ta cũng bị bọn chó sói vây quanh, ban đêm thực sự là nguy hiểm a.” Lý Chính vừa nói vừa toát ra vẻ khiếp đảm, bao nhiêu năm không gặp phải chuyện như vậy, “Cũng không biết đến từ đâu, mười mấy con sói đói, khiến người ta nhìn chân liền run rẩy,” Tuy rằng bọn họ mang theo lửa để ngừa vạn nhất, nhưng mà đụng phải những tên to xác này chỉ sợ mất mạng.
“Vậy đứa nhỏ Cẩu Đản kia sao rồi?” Có người hỏi.
“Đưa đến bên Hồ lang trung kia, cũng đưa cả Tiền Đắc Phúc tới.” Lý Chính hình như cũng không muốn nhiều lời về chuyện Tiền Đắc Phúc, tối hôm qua Tiền Đắc Phúc là hắn mặt lạnh kéo vào, bằng không còn gì để nói, người khác đều giúp hắn vào núi tìm đứa nhỏ mà bố dượng như hắn lại ngồi trong nhà chờ tin tức? Mắng chết hắn! Nhưng mà mang vào trong núi cũng chỉ là cản trở người khác, nghe được tiếng sói tru cũng là chạy trốn đầu tiên, bỏ chạy thì không nói, còn khiến cho mình bị thương, thực sự là vô cùng mất mặt, “Bị chút thương, nhưng mà không có vấn đề gì lớn, khiến cho mọi người lo lắng một buổi tối, đều về đi thôi. Những người vào núi khác thì đến nhà Minh ca nhi để Hà đại phu bắt mạch một chút, không có vấn đề thì về nhà nghỉ ngơi.”
“Được, nghe lời Lý Chính.” Những hán tử lên núi đều vô cùng cảm kích, mỗi một người đều theo Lý Phong cùng Đường Xuân Minh đi về nhà của hắn.
Lý Chính cũng lại đây, Hà lão cũng không từ chối, bản thân hắn cũng ở trong thôn, giúp đỡ người trong thôn thăm bệnh là phải. Nhưng mà thời gian vào núi của những người này không dài, thân thể cũng không sao, chỉ là kê vào đơn thuốc khử hàn là được.
Mười mấy con sói đều bị đánh chết, da sói đều bị bọn họ lột mang về, Lý Phong để lại năm tấm còn lại để cho mấy người Lý Chính mang đi, người vào núi tối hôm qua cũng cần phải trợ cấp một ít, vị trí Lý Chính cũng không phải dễ làm như vậy, việc vặt một đống lớn. Kỳ thực tiền trợ cấp này nên để cho Tiền gia bỏ ra, dù sao cũng là do đứa nhỏ nhà bọn họ mọi người mới bị phiền vào ban đêm, nhưng mà vào lúc này dù là Lý Chính hay nhà những người vào núi hôm qua đều không coi trọng Tiền Đắc Phúc cùng Tôn ca nhi, bọn họ có thể yên tĩnh được cũng như như là làm được việc tốt.
Đường Xuân Minh đun nước nóng cho Lý Phong chạy tới rửa ráy, chính mình lại ở trong bếp bận bịu nấu cơm nước, A Lâm mò vào nhà bếp, dựa vào bên người a mẫu lặng lẽ hỏi, “A mẫu, Nhị Mao ca nói Phong thúc thúc gặp phải sói a.”
Đường Xuân Minh rửa sạch tay ôm lấy A Lâm ngồi vào băng ghế, “A Lâm sợ sói? Phong thúc thúc của con rất lợi hại, ngay cả sói cũng sợ hắn.”
“A mẫu,” A Lâm tựa vào người Đường Xuân Minh mềm mại kêu, gọi khiến cho tâm người như muốn tan ra, “Con không sợ Phong thúc thúc, Nhị Mao ca cũng thực sự yêu thích Phong thúc thúc, a mẫu, sau này Phong thúc thúc còn có thể đối tốt với con sao?”
Đường Xuân Minh là người thận trọng vô cùng, nhưng mà trong lồng ngực không phải là người ngoài, mà là con trai của hắn, cảm giác được thái độ của con trai có chút không bình thường, Đường Xuân Minh dừng tay lại một chút, sau đó vỗ vỗ nhẹ A Lâm một cái, “A Lâm nghe ai nói vậy? Phong thúc thúc của con sao lại đối xử với con không tốt a?”
“Là Cẩu Đản kia a.” A Lâm nắm lấy góc áo của a mẫu không ngừng xoắn lại, “Hắn là người xấu, hắn nói Phong thúc thúc sau khi làm cha sẽ không tốt với con nữa, còn nói a mẫu cùng Phong thúc thúc sau khi có đứa nhỏ sẽ không đối tốt với A Lâm nữa, a mẫu…” A Lâm ngẩng đầu lên, con mắt đen nháy nhìn thẳng về phía Đường Xuân Minh.
Đường Xuân Minh tâm mềm đến rối tinh rối mù, trong lòng lại âm thầm hận tên tiểu tử thối Cẩu Đản kia lại chạy đến trước mặt A Lâm nói lung tung, hắn ngàn phòng vạn phòng, không nghĩ tới hắn vẫn chạy đến trước mặt A Lâm, “A Lâm không tin a mẫu sao? Trong lòng a mẫu, A Lâm xếp ở vị trí thứ nhất, là quan trọng nhất, sau đó, thứ hai là A Sâm đi, Phong thúc thúc ngươi chỉ là thứ ba, nhưng mà các con, nếu như hắn đối với các con không tốt, chúng ta liền không cần sống cùng hắn được hay không?” Con mắt liếc bên ngoài một cái, khóe miệng nhếch lên một tia cười xấu xa, nghe góc tường cũng không dễ nghe như vậy đâu.
“A Mẫu, không được!” A Lâm cuống lên,đương nhiên trong tim nó lại vô cùng hài lòng, “Phong thúc thúc rất tốt, A Lâm muốn Phong thúc thúc làm cha, Cẩu Đản là người xấu, con mới không muốn cùng người như hắn chơi.” Cẩu Đản không ngoan, vì vậy mới không ai thương, nhưng mà A Lâm lại vô cùng biết điều, cho nên A Lâm xếp thứ nhất trong lòng a mẫu.
“Được, được, chúng ta để cho Phong thúc thúc làm cha A Lâm, để hắn đối tốt với A Lâm, sau này còn càng phải tốt hơn.” Đường Xuân Minh dỗ dành.
“Vâng.” A Lâm vừa lòng gật đầu, “Chờ đến khi a mẫu cùng Phong thúc thúc kết hôn, Phong thúc thúc chính là cha của A Lâm, còn có A Sâm, đệ đệ cũng yêu thích Phong thúc thúc.”
“Được, được.” Đường Xuân Minh cười đáp ứng.
A Lâm nói chuyện cùng a mẫu xong, liền chạy ra ngoài, lúc này người đứng nghe ngoài góc tường mới đi vào, sắc mặt trầm trầm, đương nhiên, bên trong còn cất giấu một chút vui sướng. Đường Xuân Minh cười xấu xa nói, “Nghe được không? Ta chính là nói cùng A Lâm, nếu như ngươi đối với bọn ta không tốt, chúng ta sẽ không ở cùng ngươi đâu.”
Lý Phong vừa nghe xong mặt liền đen lại, một phát liền bắt được tay Đường Xuân Minh kéo người vào lồng ngực, Đường Xuân Minh không thể động đậy được chút nào, thế mới biết hán tử kia khí lực lớn đến bao nhiêu. Nhưng mà trên mặt lại không chút nào tức giận, vẫn mang theo ý cười nhìn hán tử này, con mắt cong cong, không kém chút nào so với A Lâm trước đó.
“Ta sẽ không để cho các ngươi có cơ hội.” Nhìn thấy dáng vẻ ấy của Minh ca nhi, Lý Phong căn bản không tức giận được, chỉ đành biệt khuất nói.
“Biết rồi, ta cũng sẽ không để ngươi có cơ hội.” Đường Xuân Minh lườm một cái, khóe miệng vẫn nhếch lên, người này trở về cảm giác không giống trước, cả người như là ngâm trong mật vậy, “Nếu như ngươi dám không tốt với chúng ta, hừ, ta đem ngươi nhốt tại trong không gian làm trâu ngựa cho ta.”
Trong lòng Lý Phong lập tức như mưa tạnh mây tan sáng sủa một mảnh, trong lòng kích động hận không thể lập tức kết hôn động phòng cùng Minh ca nhi. Nhưng mà tư duy của hai người lại không cùng kênh, Đường Xuân Minh vẫn còn lo lắng tình huống của A Lâm, “Ngươi nói xem tên tiểu tử thối Cẩu Đản kia nói gì với A Lâm? Tiểu tử này dù đáng thương ta cũng không thể để cho hắn tới gần bọn A Lâm được.”
“Làm sao?” Lý Phong lúc này mới buông Đường Xuân Minh ra. Đường Xuân Minh đem những chuyện mình nghe được nói hết một lần cho Lý Phong, Lý Phong nghe được lông mày lại nhíu lại, đồng thời cũng đồng ý với Minh ca nhi, đứa nhỏ kia không được dạy từ bé, lại gặp phải cha mẹ như vậy, xem tính tình của Tiền Đắc Phúc cũng không đối tốt với nó hơn chỗ nào, đứa nhỏ này không ai dạy bảo sẽ rất khó tốt được. Hắn cũng đem tình hình của Tiền Đắc Phúc ở trong núi nói cho Đường Xuân Minh, Đường Xuân Minh nghe được trong lòng cũng không thể nói gì, cùng Tôn ca nhi kia là tuyệt phối, đôi này tự làm khổ nhau đi thôi.
Tác giả có lời muốn nói: Chuyện của Cẩu Đản khiến cho người ta đồng tình, Cẩu Đản có người dạy bảo sẽ đi theo hướng tốt, nhưng có cha mẹ như vậy thì ai dám đi trêu vào a, đặc biệt là a mẫu kia, phòng chừng ai tiếp cận Cẩu Đản, hắn cũng đều dính lên không thoát khỏi được, yên tâm, sẽ sẽ không để cho Cẩu Đản cặp với A Lâm, trừ phi người nhà kia đều không có bất kỳ lỗi lo về sau hơn nữa Cẩu Đản không tiếp tục đi con đường sai lệch… Nếu không thật sự rất khó a, trừ phi để người hung ác như Lý Phong ra tay…