Có thể, Trương Tú thầm nghĩ, Minh ca nhi muốn trước tiên sống qua thời gian hai năm này rồi tìm kiếm một hán tử thật tốt, dù sao cũng tốt hơn Triệu a ma ép hắn tái giá để lấy bạc. Nghĩ như vậy trong lòng Trương Tú liền thấy thông thoáng hơn nhiều, cũng âm thầm quyết định, sau này nhất định phải cố gắng tìm một trượng phu thật tốt cho Minh ca nhi, nhà ca nhi vẫn không thể rời khỏi hán tử.
Trương Tú liền nói, “Vương a sao, ta đi tìm người giúp Minh ca nhi, chậm một bước liền không được, còn không biết một đại gia đình Triệu gia kia bắt nạt Minh ca nhi như thế nào a.” Nói xong Trương Tú cũng vội vã đi.
Vương Anh xoay người nhìn cái sân vắng vẻ, trong lòng thở dài, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm, có thể lại nuốt không trôi cơn giận này, nếu như ở nơi A Vanh không nhìn thấy đứa con riêng này bị hán tử bắt nạt hắn cũng không thèm rơi một giọt nước mắt, nhưng hiện tại có A Vanh tìm tới hắn cũng không thể coi đứa con riêng này không tồn tại.
Nhíu nhíu mày, nghĩ đến những câu nói nghe qua kia, liền biết được mỗi người trong Triệu gia đều lòng đầy ác ý, hắn cũng không yên tâm về A Vanh, hắn liền đi xem con trai vậy, dù sao cũng nên tính toán vì nhi tử, cũng không thể thấy hắn bị Triệu gia bắt nạt, Vương Anh suy nghĩ một chút liền hướng về phương hướng nhà Triệu gia.
&&&
Đường Xuân Minh cũng không biết Trương Tú lĩnh hội sai ý của mình, dù cho là có sai, nhưng cửa ải này vẫn phải xông qua.
Ôm con trai, dọc theo con đường này không tránh được đụng phải thôn dân, nhìn thấy sau khi Triệu a ma đại náo một hồi Minh ca nhi lại có hành động, một ít ca nhi quen biết cùng một ít ca nhi muốn buôn chuyện không nhịn được muốn đi lên hỏi Minh ca nhi một chút đây là định làm gì.
Đường Xuân Minh còn đang lo thiếu người đi xem náo nhiệt a, liền giương mi lên nói, “A ma của A Lâm mấy ngày trước đến đây muốn cho ta tái giá còn không nói, lại còn muốn đem tiểu ca nhi của ta đến nhà người khác làm đồng phu lang, ta muốn đi nói chuyện với a ma của nó một chút, sau khi A Lâm được sinh ra cũng chưa từng ăn được một khối đường của a ma a bá a thúc, tại sao vẫn không buông tha hai mẹ con chúng ta, ta dù cho chịu khổ cũng không muốn đem ca nhi của mình đến nhà người khác chịu khổ, dù cho những ngày sau này có không tốt nhưng cha đẻ nhà ai lại sẽ cam lòng a?”
“Ta không muốn rời a mẫu a, ta không muốn đến nhà người khác.” Triệu Lâm tiểu ca nhi liền khóc không ngừng.
Thanh âm của Đường Xuân Minh không nhỏ, những người vốn không ở gần cũng bị hấp dẫn lại đây, những thôn dân này vốn còn không dám xác nhận có chuyện như vậy, cũng chỉ âm thầm truyền miệng nhau, hiện tại chính mồm Đường Xuân Minh xác nhận liền kinh ngạc không thôi, sau khi Triệu Bình Xuyên đỗ đồng sinh Triệu gia ở thôn Bình Sơn cũng coi như có chút máu mặt, sao lại làm được chuyện nhẫn tâm như vậy, hơn nữa mới mấy ngày trước chính hán tử chân thọt nói Triệu a ma thu của hán tử kia mười lăm lượng bạc, những người vốn trung lập liền nghiêng về phía Đường Xuân Minh, suy nghĩ đến trước kia Triệu Đại Hổ hiếu kính Triệu a ma đến mức nào, nhưng người này vừa mới chết lão mẫu hắn vẫn luôn hiếu kính lại muốn bán người nhà hắn, mọi người cũng không nhìn nổi.
Đường Xuân Minh một đường vừa đi vừa rêu rao, còn chưa đến cửa nhà Triệu gia liền có một đống người theo, Đường Xuân Vanh vốn đang nghĩ thầm trong bụng làm sao để xé rách quan hệ với Triệu gia cũng phải ngốc rơi tròng mắt, ca ca thật sự không giống, ca ca trước kia, chỉ sợ có khổ cũng chỉ giấu kín trong lòng không dám nói với người trong thôn, hiện tại ca ca đi một chuyến liền lôi kéo nhiều người đứng bên cạnh hắn như vậy, điều này khiến cho Đường Xuân Vanh vốn không tự tin lắm cũng cảm thấy lớn gan hơn.
Hôm nay thôn Bình Sơn nhất định phải rối loạn, một nhóm lớn người đi theo Đường Xuân Minh hướng về phía Triệu gia mà đi, thôn Bình Sơn nằm ở trên đường đi ra ngoài thôn, hai hán tử mặc áo vải thô cao to khỏe mạnh đi tới.
(*Công lên sàn a~ đố biết là ai đó*)Hai người cũng nghe được động tĩnh trong thôn, bởi vì Đường Xuân Minh cố ý rêu rao, động tĩnh này cũng không nhỏ.
Một người trong đó nói với tên còn lại rằng, “Đi theo đại ca suốt một đường, cũng là thôn này náo nhiệt nhất a, đại ca, nếu không chúng ta đi xem náo nhiệt đi, sau đó mới về nhà chúng ta?”
Tên còn lại lông mày rậm mắt to nguyên bản nhìn có một cỗ khí chất chân chất của nông thôn hán tử, nhưng khi nghe thấy người kia nói, liếc mắt sang nhìn một cái, lại khiến người khác cảm thấy khí chất đại biến, không còn là hán tử bận rộn công việc đồng án ở nông thôn, mà là hãn tướng ẩm huyết (*uống máu ~ ta thấy để nguyên nghe hay hơn nên không đổi*) chinh chiến sa trường, đặc biệt trên mặt có một vết sẹo đang mờ dần, làm cho cả người trở nên dữ tợn, sát phong từng trận, khiến người cảm thấy run rẩy.
Hán tử bị nhìn lướt qua lập tức đổi giọng, “Ta đi về nhà, xem trò vui đều là ca nhi, chúng ta là hán tử không chấp nhặt cùng ca nhi, đi mau, đại ca, là nhà nào nhanh chỉ cho ta a, còn nữa đại ca, ngươi thật sự không nói với người nhà ngươi về thân phận của ngươi?”
Đại ca kia thu hồi ánh mắt, lại khôi phục nguyên dạng, quay đầu nhìn về phía trong thôn, ánh mắt thâm thúy nói, “Đợi đến nơi ngươi sẽ biết vì sao ta không nói, nếu ngươi không muốn ở thì cút trở về.”
“Đương nhiên muốn ở, làm gì có chuyện đại ca sai bảo tiểu đệ lại không nghe.” Hán tử cũng không phải nói không, càng đến gần thôn Bình Sơn hắn đi bên cạnh càng cảm nhận được áp lực lớn, người không có tâm nhãn cũng đoán được đại ca về nhà chỉ sợ cũng không được hoan nghênh, đương nhiên đây cũng là tình huống không nói thật, chỉ sợ đại ca cũng đang thử những người trong nhà này đi.
Nhớ năm đó, đại ca bị nói sai tuổi đưa tới biên quan, nhoáng một cái đã mấy năm, đại ca dựa vào quyết tâm làm nên được một đống thành tựu, người khác nhìn đơn giản, nhưng hắn nhìn thấy một đường đại ca đi tới hắn lại biết, đại ca đã mấy lần báo tên ở chỗ Diêm vương, hắn nhắm mắt theo lại đây cũng chính là muốn nhìn hạng người nào lại để cho hán tử chưa thành niên đi tòng quân.
&&&
Trên đường Đường Xuân Minh đến Triệu gia còn gặp ca sao của thân chủ đi xem trò vui từ nhà người khác, đại phu lang Triệu gia Vương Xuân Hoa. Vương Xuân Hoa nhìn thấy Đường Xuân Minh đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo liền âm dương quái khí nhìn về phía bụng Đường Xuân Minh, “Số phận của đệ sao này khiến cho ca sao là ta biết nói cái gì đây, thời điểm nên đến thì không đến, không nên đến nhưng một mực đến, cái này không phải là cố ý khiến a ma khó chịu sao? A ma còn không phải là thấy ngươi là ca nhi một thân một mình gian nan nên lúc này mới bỏ mặt mũi để ngươi còn ở hiếu kì gả cho một hán tử sẽ yêu thương ngươi, thực sự là không thấy được lòng tốt, còn không mau xin lỗi a ma bồi tội, mấy ngày nay a ma bị ngươi làm cho tức giận đến mức đau cả người nằm trên giường đấy.”
Đường Xuân Minh không thèm quan tâm Vương Xuân Hoa, dưới chân bước nhanh hơn, Vương Xuân Hoa vốn cùng Đường Xuân Minh nguyên bản không hợp nhau, suốt ngày không ít lần gây chuyện xấu trước mặt Triệu a ma, hắn dám đánh cuộc, tình cảnh hiện tại của hắn cùng Lâm ca nhi tuyệt đối không thiếu người này đứng đằng sau thò tay khuyến khích, hắn hiện tại chỉ cần bắt bí Triệu a ma là được, quản ca nhi hay a sao nào nói cái gì.
Đường Xuân Minh không để ý tới hắn, nhưng người bên cạnh lại không vậy, cái gì mà nói là hán tử biết yêu thương, sao Vương Xuân Hoa không tự mình đi xem đi, chuyện này không chỉ phát sinh hai, ba lần, có chuyện gì là không dò ra được, cái gọi là hán tử biết yêu thương không chỉ thân thọt lại còn là một người bạo lực gia đình, phu lang trước chính là không chịu đựng được trong cơn tức giận liền nhảy sông, để lại hai đứa bé suốt ngày lôi thôi lếch thếch, ngày một lớn mà không chịu làm việc gì đàng hoàng, cả ngày ở trong thôn trộm chó bắt gà, ca nhi có gia thế tốt căn bản không nhìn trúng người như vậy, người nào còn không biết Triệu a ma chính là vừa ý bạc của hán tử kia mới đẩy Minh ca nhi vào trong hố lửa.
Huống hồ gia đình như vậy căn bản không bỏ ra được nhiều bạc như vậy, còn không phải là vì cưới ca nhi mới vay mượn xung quanh, một khi gả còn phải gánh khoản nợ trên người, còn yêu thương người? Nực cười.
Lại nói Triệu a ma đau trong lòng, người nông thôn có mấy lời không tiện nói ra, tuy nhiên tránh không được nói thầm trong lòng, lão già Trệu gia này thường thường sẽ bị đau trong lòng, dù cho như vậy, hán tử nhà mình không còn, con trai chính trực tráng niên cũng không còn, nhưng một lão a ma như hắn còn sống rất tốt, bình thường mắng cũng khiến cho người khác cảm thấy đau cổ thay. Hiện tại chân trước không thể khiến cho Minh ca nhi tái giá, chân sau liền phát bệnh, còn không phải là muốn dùng thủ đoạn để làm Minh ca nhi chịu khuất phục.
Không cần Đường Xuân Minh nói những ca nhi khác liền mồm năm miệng mười khiến Vương Xuân Hoa không nói lên lời, nhưng mà từ trước đến nay hắn da mặt dày đổ mọi thứ lên người Triệu a ma, “Ta còn không phải là nghe a ma nói sao, Triệu gia chúng ta đều là nghe a ma.”
Trương Tú đi nhanh, chạy từ phía sau tới vừa vặn nghe được những lời này của Vương Xuân Hoa, lúc này lớn tiếng nói, “Yêu, sao ta lại nghe nói hán tử kia vẫn là phía nhà mẹ Vương Xuân Hoa tìm đến, lẽ nào hán tử kia không phải là người phía bên nhà mẹ ngươi? Người nào trong thôn còn không biết ngươi suốt ngày hủy hoại danh tiếng của Minh ca nhi ở trong thôn, nói cái gì mà hết ăn lại nằm không để ý đến hán tử nhà mình, Vương Xuân Hoa ngươi cũng có thể nói suốt một đêm. Dã vật Đại Hổ đánh trở về đều tiến vào trong bụng ai? Nhìn ngươi ăn đến mặt mày hồng hào lại nhìn lại Minh ca nhi cùng tiểu ca nhi nhà hắn đi, phi! Cũng không cảm thấy ngại ngùng khi nói người khác hết ăn lại nằm!”
Mọi người cũng không ngừng hùa theo, Vương Xuân Hoa còn to gần gấp đôi Minh ca nhi, Vương Xuân Hoa bị nói đến phát hoảng, lòng bàn chân như có lửa đốt, nhưng ngoài miệng cũng không buôn tha, “Lời này không phải là ta nói ra, lại nói, ở Triệu gia cũng không phải ta làm chủ.”
“Ngày đó con nghe được đại bá sao cùng a ma nói muốn đem con tặng cho người khác, có thể đổi được mười lượng bạc.” Triệu Lâm tiểu ca nhi tuy rằng hồ đồ, nhưng vẫn có thể dựa vào trực giác cảm thấy được giờ khắc này không giống lúc trước, có nhiều người nói chuyện giúp a mẫu như vậy, liền bạo dạn lại tàn nhẫn cắm Vương Xuân Hoa một đao.
Vương Xuân Hoa bị đâm bất ngờ một cái, hận không thể quay đầu lại mắng tên tiểu tử chết tiệt kia một trận, có thể hắn cũng biết tình thế không thuận lợi cho hắn, chỉ có thể chạy về nhanh hơn một chút, hắn vẫn luôn luôn trốn sau lưng Triệu a ma, có gì thì để a ma đi ra ngoài làm là được, hắn chỉ cần ở phía sau chiếm tiện nghi thôi.
Đường Xuân Minh dừng bước nhìn về phía con trai trong lồng ngực, trong trí nhớ của hắn nhìn thấy ngày ấy cùng Lâm ca nhi đi Triệu gia, hắn bận rộn ở trong phòng bếp, Lâm ca nhi đột nhiên khóc lóc chạy tới nói rằng Triệu a ma cùng đại bá sao muốn đem hắn tặng cho người khác, lúc này mới khiến cho hắn cùng Triệu a ma náo loạn một hồi, nhưng hắn cũng không biết hóa ra Lâm tiểu ca nhi cũng bị bán lấy bạc, tốt, trong lòng Đường Xuân Minh càng thêm hận đám người Triệu gia vô liêm sỉ.!
“A Lâm, đại bá sao cùng a ma của con thực sự nói như vậy, nói đổi mười lượng bạc?”
“A Mẫu, bọn họ nói vậy, bọn họ còn mắng con là hàng lỗ vốn.” Triệu Lâm tiểu ca nhi ủ rũ nói.
Đường Xuân Minh nhắm hai mắt lại, trong miệng không ngừng an ủi, “Không cần nghe bọn họ, A Lâm là bảo bối của ta, ta thích A Lâm nhất, ai cũng không được cướp A Lâm đi.”
“A Lâm ngoan, còn có cậu a, cậu sẽ bảo vệ A Lâm của chúng ta.” Đường Xuân Vanh cũng tức giận đến đỏ cả mắt.
Lần này sẽ không còn ai nghi ngờ chân tướng của chuyện này, có lúc trẻ con là thành thật nhất, huống hồ nhìn Minh ca nhi cũng không biết chuyện ca nhi nhà mình bị đổi bán lấy tiền, người lên tiếng phê phán Triệu gia càng ngày càng lớn.
Một đám người hướng về phía Triệu gia mà đi, Trương Tú thấy tình hình không tệ, liền quẹo đi hướng khác hướng về phía nhà lý chính trong thôn chạy nhanh tới, Vương Anh đi phía đằng sau đội ngũ nhìn thấy Đường Xuân Minh này, trong mắt có chút kinh ngạc, chẳng lẽ đứa con riêng này thực sự thay đổi rồi? Nếu như là trước đây sẽ không có tâm cơ đến mức này, tuy nói không thích, cùng nhau sinh hoạt nhiều năm như vậy, hắn rất hiểu rõ đứa con riêng này.
Nếu như thực sự thay đổi tính tình, đối cới A Vanh cũng là vệc tốt.
Lại nói Vương Xuân Hoa chạy một đường về phòng của mình, hán tử trong nhà còn kì quái sao hắn lại về sớm như vậy, từ trước đến giờ đều là đến lúc ăn cơm mới về nhà, mà Triệu a ma ở trong nhà chính cùng Triệu Bình Xuyên vẫn luôn ở trong phòng đọc sách ít khi ra khỏi cửa, còn chưa biết một nhà ba người do Đường Xuân Minh dẫn đầu dang hiên ngang khí phách đi về phía bọn họ.
Thời điểm này chính là lúc rảnh rỗi đến phát hoảng, có náo nhiệt mọi người đều cùng nhau tập hợp đi xem chút, huống hồ Triệu a ma cùng đại phu lang nhà Triệu gia này cũng không được người khác ưa thích, một người cay nghiệt, một người yêu thích nói xấu người khác, ngày xưa còn xem Triệu gia có đồng sinh lại có Đại Hổ là người thành thật mà nể mặt một chút, nếu không có gì quan trọng cũng không muốn truy cứu quá nhiều.
Mọi người vừa đến Triệu gia liền thấy cửa lớn đóng chặt, lập tức có người kêu lên, “Vương Xuân Hoa không phải là vừa mới trở về sao? Ta thấy là do hắn chột dạ đi, Minh ca nhi, có muốn ta gọi cửa giúp ngươi hay không?”
“Để ta, đây là chuyện của bản thân ta, mọi người có thể cùng nhau đến làm chứng đã cho ta mặt mũi rồi, việc này cũng không thể lại làm phiền mọi người.” Đường Xuân Minh đứng ra khoác tay áo một cái, một tay ôm lấy Lâm tiểu ca nhi đi lên trước dùng sức gõ lên cửa.
Sau mười mấy lần mới có âm thanh vang lên, “Ai lại ban ngày ban mặt lại đóng cửa lại? Lão đại, nhà lão đại, còn không mau đi ra bên ngoài xem là ai? Không biết chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến đệ đệ ngươi đọc sách sao?” Sau đó lại nhỏ mồm không biết nói cái gì.
Lão đại Triệu gia nghe thấy a mẫu lên tiếng muốn mình ra mở cửa, còn kỳ quái tại sao Vương Xuân Hoa về lại đem cổng đóng lại, trong thôn ban ngày ban mặt có rất ít nhà sẽ làm như vậy, vừa định ra nhưng lại bị Vương Xuân Hoa kéo lại thấp giọng nói, “Đừng đi ra ngoài, ca nhi của đệ đệ tốt của ngươi lôi một đám người đến cửa nhà chúng ta tính sổ rồi, ngươi lúc này đi ra còn không phải là bị người ta chỉ vào mũi mắng sao”
“Không thê đi.” Triệu lão đại gọi là Triệu Đại Ngưu, thời điểm cha hắn còn sống không thích nhất chính là lão đại thích ăn trộm cùng dùng mánh lới, nói thực sự sai lầm với cái tên Đại Ngưu này, Triệu Đại Ngưu cũng vô dụng càng ngày càng lười biếng, cùng Vương Xuân Hoa thực sự là không phải một nhà không tiến vào cùng cửa, sau khi cha hắn đi hắn liền dựa vào Vương Xuân Hoa địa vị liền vượt qua được lão nhị, khiến cho hắn cũng càng ngày càng coi trọng Vương Xuân Hoa.