Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng) - Chương 41: Quy củ




Đại Sơn cũng không nhất định phải hỏi được giá thực, chỉ là thuận miệng nói một câu, thấy thái độ của Lý Phong cũng có thể đoán ra được một ít.

Lý Phong không nói rõ với một nhà Đại Sơn, nhưng Lý Chính là biết được sự thật, bởi vì lúc đó là Lý Chính đi cùng Lý Phong chọn ngựa, giá cả cuối cùng khiến cho hắn bị dọa một trận, thấy Lý Phong lấy bạc ra một cách dứt khoát, khiến cho hắn muốn ngăn cản cũng không được nữa.

Đến khi trở về sau khi người trong thôn tản đi mới nói với phu lang nhà mình mấy câu, “Không nghĩ tới Phong tiểu tử thực sự là phát tài ở bên ngoài, mí mắt nhà Lý Hạ Căn quá nông, nếu như không phải là làm ra chuyện quá đáng như vậy, hiện tại sao Phong tiểu tử lại đối xử với một nhà đại bá ruột thịt như vậy, nhưng mà hiện tại một nhà Lý Hạ Căn lại không hiểu được gốc rễ vấn đề, còn muốn moi bạc từ trên tay Phong tiểu tử nữa.”

Trầm phu lang nghe được cũng kêu lên, vỗ ngực, không chớp mắt liền bỏ ra mấy chục lượng bạc mua ngựa con, một mặt nói rõ Phong tiểu tử rất yêu thường A Lâm, mặc khác còn không phải là nói hắn ra tay hào phóng không để mấy chục lượng bạc này vào trong mắt sao, nhà bọn họ cũng coi như là nhà giàu có trong thôn, tuy nhiên lại không thể ra tay hào phóng như Phong tiểu tử như vậy.

“Ngươi nói xem Phong tiểu tử, một tòa núi hoang cần phải năm trăm lượng bạc a, còn nói muốn để dưới danh nghĩa của Minh ca nhi, ta nói với hắn mấy câu, nhưng mà tên này lại không chịu thay đổi, năm trăm bạc là bao nhiêu a, lại đổ vào một tòa núi hoang như vậy, còn không phải là của mình, vạn nhất sau này Minh ca nhi…” Lý Chính thực sự là cảm thấy mình đã tốn hết công sức rồi, dù chuyện đã xong, vẫn nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được.

“Phi!” Trầm phu lang nghe được năm trăm lạng cũng hãi hùng khiếp vía, nhưng mà câu sau liền không thể nào chấp nhận được, trực tiếp lật chăn ngồi dậy, “Ta đã biết ngươi không nhìn trúng Minh ca nhi, còn muốn  tìm một tiểu ca nhi chưa kết hôn cho Phong tiểu tử a, có thể ngươi không suy nghĩ một chút, trước kia những nhà tìm đến đây đều là những nhà nào hả. Đúng, trước đó là những gia đình kia chính là chê nhà Phong tiểu tử nghèo lại chê tướng mạo của hắn hung ác, bây giờ nhìn hắn có tiền lại xông tới, vậy ngươi nói xem, những gia đình kia là nhìn trúng Phong tiểu tử hay là nhìn trúng tiền trong túi hắn? Ngươi nói xem sống cùng những người như vậy có thể xem là sống sao?”

“Được rồi được rồi, ” Lý Chính vội vã đầu hàng, hắn không nên nói chuyện thị phi với ca nhi nhà mình, phu lang của mình đã sớm đặt tâm lên người Minh ca nhi, đương nhiên hắn cũng không nói Minh ca nhi, “Ta cũng chỉ là muốn nói môt chút mà thôi, lại nói Phong tiểu tử kia nói cái gì cũng không đổi ý, ta còn không phải là sợ hắn chịu thiệt sao?”

Trầm phu lang liếc xéo hắn, hơn nửa đêm không ngủ lại đi dằn vặt người khác, “Tìm những người khác liền không sợ Phong tiểu tử chịu thiệt sao? Ban đầu Minh ca nhi cũng không ghét bỏ tướng mạo của Phong tiểu tử.”

Lý Chính thở dài, kỳ thực trong lòng hắn cũng vô cùng mâu thuẫn, giống như phu lang nhà hắn nói vậy, nếu như tìm ca nhi nhà khác ai biết được có phải là do vì bạc mà đến hay không, vạn nhất trải qua không được như ý chẳng phải đều là do đại bá hắn không đúng sao, lại nói Phong tiểu tử cũng là người rất có chủ ý, làm gì cần mình can thiệp vào.

Trầm phu lang lại nằm xuống, quay lưng lại với hán tử nhà mình: “Ngủ một chút, dằn vặt  hơn nửa đêm đều không ngại mệt sao, ngày mai người trong tộc cũng Triệu gia còn đến làm phiền ngươi đó. Còn Phong tiểu tử cùng Minh ca nhi, ta chính là xem trọng bọn họ, ngươi chờ xem, cuộc sống sau này của bọn họ sẽ tốt hơn so với bất kỳ nhà nào khác.” Hừ, hắn biết được A Tú cùng Mạc ca nhi đều là dựa vào Minh ca nhi kiếm được tiền, ca nhi có tâm hào phòng lại không chỉ liều mạng kiếm tiền cho nhà mình mà còn đồng ý mang theo những nhà khác nữa, làm việc còn hào phóng hơn rất nhiều hán tử khác.

Lý Chính cũng chỉ đành xoay người một mình đối diện với gia nhà, ca nhi nhà mình càng ngày càng tệ, hắn còn muốn bàn với hắn Phong tiểu tử ở bên ngoài rốt cuộc làm đến chức quan nào a, tuy rằng bây giờ từ chức ở nhà, nhưng mà tên to con Dư Mộ kia không phải vậy a, nói không chừng sau này toàn bộ thôn Bình Sơn còn phải nhờ Phong tiểu tử a, còn Triệu lão tam Triệu gia kia,Lý Chính không nói gì lắc đầu, còn chưa thăng chức đã làm ra chuyện như thé nào, còn nói cái gì mà sau này phát đạt rồi liền mang người thôn Bình Sơn, dưới cái nhìn của hắn chẳng khác nào đánh rắm, lúc chưa đậu tú tài đã không có bao nhiêu tôn trọng với Lý Chính hắn, còn hi vọng sau này sao? Còn không bằng hi vọng trong hai đứa con của mình có một đứa có thể thi đậu.

Dằn dằn vặt vặt đến hơn nửa đêm Lý Chính mới ngủ thiếp đi, trong mơ còn nhìn thấy hình ảnh Phong tiểu tử cưỡi ngựa mặc giáp sắt giết man tử, đảo mắt lại nhìn thấy hai đứa con của mình đều trúng tú tài, mình cùng phu lang nhà mình đều đứng ở cửa mở tiệc đãi khách,  tất cả người trong thôn đều đến chúc phúc…

&&&

Ba đứa trẻ chỉ quan tâm không ngừng líu ra líu ríu bên người Phong thúc thúc của bọn hắn, làm cho Đường Xuân Minh đau cả đầu, đem bọn chúng đều đuổi ra bên ngoài mới có thể thanh tĩnh ngủ trưa được, ngay cả Lý Phong cũng bị hắn đánh đuổi.

Sau khi tỉnh dậy gương mặt cũng đáng sợ, ngay cả A Lâm đều có chút không dám lại gần a mẫu, a mẫu thực sự là dọa người, nó khiến cho a mẫu tức giận rồi. Đường Xuân Minh nhìn ba đứa bé đều có dáng vẻ chuộc tội liền bật cười, đây là do hắn tức giận khi mới rời giường a. Chờ đến khi Lý Phong mang một cốc sữa dê đến hầu hạ hắn, vỗ vỗ bên giường nói với ba đứa bé, “Đều lại đây ngồi đi, ta nhất định phải ước pháp tam chương với các ngươi, phải xây dựng quy củ.”

Thấy a mẫu nở nụ cười, A Lâm liền đi tới, ôm cánh tay của a mẫu nói: “A Mẫu, cái gì ước pháp cái gì quy củ a?” Tò mò nháy đôi mắt đen láy. Lý Phong cũng không nói ninh mi nhìn về phía Minh ca  nhi, quả nhiên là ca nhi hắn lựa chọn, nói ra  cũng hợp với ý của hắn, sủng hài tử cũng không phải không hề nguyên tắc, hắn vốn cũng muốn dựa vào tiểu mã câu  sự tình nói một chút, có thể Minh ca  suy tính được so với hắn càng thêm chu toàn.

“Giống như lúc trước ta giao nhiệm vụ cho Đại Mao cùng Nhị Mao, mỗi ngày phải viết hết mấy trang chữ, nếu như không viết xong ta sẽ phạt bọn họ, phạt bọn họ không được phép đi ra ngoài chơi đùa hoặc là ngày thứ hai phải viết gấp đôi lượng chữ, trước đây A Lâm không cần phải tuân thủ quy củ này, nhưng mà hiện tại A Lâm cũng phải giống như Đại Mao cùng Nhị Mao, biết không?”

Đại Mao thì còn tốt, nhưng Nhị Mao dù sao tuổi cũng nhỏ lúc bị giao nhiệm vụ nặng còn muốn lười biếng, bởi vậy vô cùng ghi nhớ sâu sắc hình phạt của Đường Xuân Minh, cho nên bây giờ trong mắt Nhị Mao, tuy rằng trong nhà Minh a sao dễ tính nhất, nhưng kỳ thực mới là người lợi hại nhất, so với Phong thúc thúc còn lợi hại hơn mấy phần, hắn dù cho tay đều đau nhức cũng không được Minh a sao buông tha, bởi vậy nghe Minh a sao nói chuyện, tự dưng hắn cảm thấy cả người lạnh lẽo, ngay cả ngồi cũng không tự giác được thẳng lưng lên, hi vọng Minh a sao không cần quá nghiêm khắc.

“A, con biết rồi, giống như Nhị Mao ca vậy.” A Lâm vỗ tay nói, chuyện Nhị Mao bị phạt nó cũng khắc sâu ấn tượng, Nhị Mao càng như bị cắm một đao lại không thể nói ra được.

“Giúp ta lấy giấy bút ra, Phong ca.” Đường Xuân Minh ngồi một chỗ sai người, Lý Phong làm gì có chuyện từ chối, hắn còn muốn nhìn Minh ca  nhi muốn làm cái gì, dạy mấy đứa bé này cái gì a.

Đường Xuân Minh nói với Lý Phong, “Ngươi nói ta viết, nuôi ngựa con một ngày cần làm những cái gì, có gì không được làm, lúc nào cần cho ăn cỏ khô, lúc nào cần uống nước, lúc nào cần quét dọn chuồng ngựa, lúc nào cần tắm rửa cho nó dắt đi dạo, ta đều liệt kê từng cái từng cái cho các ngươi,sau này ngựa con liền giao cho các ngươi nuôi, nếu như phạm quy không có làm theo, như vậy liền xóa bỏ quyển sử dụng ngựa con của các ngươi trong thời gian bao lâu, nếu như vi phạm nhiều lần, sau này các ngươi liền không có liên quan đến con ngựa này, đồng thời, bài tập ta và Phong thúc thúc giao cho cũng không được phép lười biếng, nếu như không làm xong cũng không được phép lại gần ngựa con.”

Lý Phong làm gì có gì khó nói, hắn nghe xong cũng cảm thấy Minh ca nhi là vì muốn tốt cho mấy đứa bé này, bồi dưỡng tinh thần trách nhiệm cùng kiên trì cho chúng, trước khi mua ngựa hắn căn bản chưa nghĩ đến nhiều như vậy, liền phối hợp với Minh ca nhi đem từng điều từng điều nói tỉ mỉ. Đương nhiên cũng không phải là như Minh ca nhi nói mọi chuyện đều giao cho mấy đứa trẻ, trong này, Lý Phong còn cần phải đóng vai trò người giám sát, đúng giờ kiểm tra tình trạng của ngựa con để xem bọn chúng có chấp hành đúng nhiệm vụ hay không, đặc biệt là lúc mới bắt đầu, còn cần phải hướng dẫn bọn chúng một chút.

Nhị Mao nghe được đúng là không hiểu lắm, nhìn như chuyện thật nghiêm trọng, nhưng lại là tin tức tốt, Minh a sao là để cho bọn chúng nuôi ngựa con a, hắn mừng đến mức thiếu chút nhảy khỏi giường.

Thấy Minh a sao chỉ viết chữ không quan tâm đến bọn chúng, Nhị Mao liền chọc chọc cánh tay của đại ca, “Ca, ngươi nói xem Minh ca sao thực sự là để cho chúng ta nuôi?” Có chuyện tốt như vậy sao? Trong nhà mặc kệ là a mẫu hay những người khác đều chê bọn chúng tay chân vụng về khiến cho gà mái không thể đẻ trứng.

Đại Mao lại cảm thấy không phải đơn giản như vậy, dựng thẳng lỗ tai nghe Phong thúc thúc nói  những yêu cầu kia, sau khi nghe không cảm thấy có gì quá khó làm a, hơn nữa dù cho khó làm, vì ngựa con hắn cũng sẽ kiên trì, trả lời vấn đề của Nhị Mao: “Minh a sao từ xưa đến nay đều nói là làm, ” điểm ấy thực sự là không giống như a mẫu bọn chúng, giống như là Minh a sao từ xưa đến nay đều nói khen thưởng bọn chúng làm bài tập tốt đều đổi thành tiền mặt, “Nhưng mà sau này không được phép lười biếng   a, bằng không sau này Minh a sao sẽ không cho phép ngươi động vào ngựa con đâu .” Đại Mao rất có bộ dáng ca ca giáo dục đệ đệ.

“Hừm, ta nhất định sẽ cố gắng nghe Minh a sao .” Nhị Mao nắm tay, hắn bảo đảm, bằng không không cho chạm ngựa con, không chỉ có chính mình sẽ khổ sở, còn có thể bị những bạn nhỏ khác biết được sẽ cười chết mất, biết mình có thể nuôi ngựa con, trẻ con trong thôn còn không biết hâm mộ mình Đại Mao cùng A Lâm nhiều đến mức nào đâu.

Đường Xuân Minh cùng Lý Phong đều nghe xong được, liếc nhìn nhau cười cợt, kỳ thực ban đầu nhất định có thể làm tốt, đáng quý chính là ngày ngày  kiên trì, tạm thời còn không nhìn ra bọn họ có thể làm được hay không, xem biểu hiện sau này thế nào.

Đường Xuân Minh  viết đầy một tờ giấy, đem những nội dung này đọc cho ba đứa trẻ nghe một lần, đồng thời lại viết lại một lần nữa, một tấm dán trong chuồng ngựa, một tấm lưu lại. Đại Mao biết được nhiều chữ nhất, Đường Xuân Minh cũng chỉ chữ lạ cho nó một lần nữa, chờ đến khi nó biết được hết chữ này, liền để cho nó cầm,  hai đứa trẻ kia cũng nhớ kỹ chữ trên giấy.

Chữ khô, Đường Xuân Minh giao cho Lý Phong, “Được rồi, dán vào bên cạnh chuồng ngựa, sau này nghiêm liền giám sát cho ta, không cho phép lén lút chăm sóc bọn họ, bằng không… Hừ hừ, ngươi cũng bị phạt.”

Lý Phong cười thầm, hắn rất muốn biết Minh ca nhi muốn phạt mình như thế nào, nhưng mà hiện tại có trẻ con nên không thể hỏi được, chỉ đành mang theo mấy đứa bé ra ngoài, “Đi thôi, cùng ta đến chỗ chuồng ngựa đi, hai ngày này liền theo ta học một chút, chờ đến khi các ngươi học được rồi thì để cho các ngươi tự mình nuôi.”

“A!” Ba đứa trẻ hoan hô  theo ra ngoài.

&&&

Chờ bên ngoài hết bận, Lý Phong lại vào phòng, thấy Minh ca nhi miễn cường ngồi đằng kia có chút đau lòng, tiến lên sờ sờ trán của hắn, Đường Xuân Minh nghiêng đầu trả lời: “Không có chuyện gì.”

“Không có chuyện gì là tốt rồi, tí nữa ta lại đi bắt ít cá buổi tối ăn.” Lý Phong yên tâm, ngồi vào bên người Minh ca nhi kéo tay của hắn, bởi vì thường phải làm việc nhà nông, tay của Minh ca nhi cũng có chút thô ráp, đương nhiên Lý Phong không có chút ghét bỏ nào, cảm thấy chỉ cần cầm bàn tay này hắn có thể ngồi cả ngày mà không chán.

Đường Xuân Minh cũng thưởng thức  được bàn tay to của Lý Phong, thân thể mình đã nhỏ bé thì thôi ngay cả tay cũng bé hơn tay Lý Phong một vòng, nhìn thật khiến cho người đố kỵ, nghe xong lời của hắn cười cợt nói: “Chỉ cần không phiền phức là được, lúc ở dưới sông cẩn thận một chút. Ngươi có lời muốn nói với ta đúng không, ta nghe đây.”

Trong lòng Lý Phong có chút thật không tiện, nhưng mà trên mặt vẫn không thể hiện gì, ngẩng đầu liếc mắt nhìn ca nhi nhìn về nơi khác, mặt nghiêm túc lên, nhưng lúc mở miệng nói ra lại khiến cho Đường Xuân Minh không nhịn được nở nụ cười, “Ta nghĩ, sáng mai mang ít thứ đi thôn Trấn Sơn một chút, ta nghĩ trước tiên liền định trước chuyện của ta cùng ngươi, cũng không thể bỏ qua Đường gia bên kia.”

Lời nói ra, trong lòng lại căng thẳng, không biết Minh ca nhi có đồng ý hay không. Từ sau khi môi ma kia tới đây, hắn liền coi Minh ca nhi thành người của mình, đương nhiên còn thiếu một trình tự then chốt, nhưng vẫn không biết mở miệng cùng Minh ca nhi như thế nào, Minh ca nhi cũng đã nói với Trầm bá bá, còn có A Lâm không biết có đồng ý hay không, nhưng lời Lý Chính đại bá nói cũng có vài phần đạo lý.

Ngày hôm qua trên đường về, đại bá đã nói với hắn, nếu chọn trúng  Minh ca nhi thì cần phải nhanh chóng mời môi ma đến đỡ cho xảy ra chuyện gì bất ngờ, đặc biệt là hiện tại bây giờ đều mua cả núi hoang rồi, chờ đến khi lời này truyền ra mọi người trong thôn liền biết được Lý Phong hắn mang theo bạc về nhà, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả người của Lý gia cũng sẽ nảy sinh tâm tư, mượn lý do đến phản đối việc hôn nhân của hắn cũng Minh ca nhi.

Chính hắn cũng không phải sợ mấy người Lý gia kia, cũng sẽ không vừa ý người khác ngoài Minh ca nhi, nhưng lại sợ những người này nháo đến trước mặt Minh ca nhi, Minh ca nhi hiện tại đang mang thai thân thể không thể chịu nổi quấy nhiễu, hắn cũng không muốn sau này xảy ra chuyện khiến mình phải hối hận.

Vì vậy cần phải nhanh chóng chính thức xác định quan hệ, mới khiến cho những người kia không có cách nào xen vào, đương nhiên hắn cũng càng hi vọng giữa mình cùng Minh ca nhi càng thêm danh chính ngôn thuận, đỡ cho liên lụy đến danh tiếng của Minh ca nhi.

Tuy rằng việc này chỉ cần Minh ca  đồng ý  liền có thể mời môi ma, cũng từng nghe nói quan hệ trước đây của Minh ca nhi cùng mẹ kế rất lạnh nhạt, nhưng mà từ sau khi hắn trở lại, nhìn thấy Minh ca  nhi với đệ đệ hắn có quan hệ tốt, ngày ấy mẹ kế cũng đứng ra nói chuyện cho hắn, có thể thấy được quan hệ cũng không gay go giống như lúc trước truyền ra. Hơn nữa mời người của Đường gia cũng là tăng cường sức lực của Minh ca nhi, trong mắt mọi người, ca nhi không có nhà mẹ đứng ra sẽ không đủ sức mạnh khiến cho bị người khác coi thường, dù chính bản thân Minh ca nhi cũng không để ý, nhưng mà Lý Phong lại đồng ý cho Minh ca đủ mặt mũi

Mấy ngày nay Đường Xuân Minh vô cùng vui vẻ, tuy không biết trước đây thì như thế nào, nhưng trước mắt hắn không hối hận khi chọn hán tử này, trước mắt nhìn hắn lại đồng ý giúp mình lôi kéo quan hệ với mẹ kế, hắn làm sao lại không đồng ý, hơn nữa việc này đều sẽ có tin đồn truyền tới bên kia, cùng với chuyện chờ đến khi A Vanh xông lại đây chất vấn, không bằng do Lý Phong tự mình đi một chuyến để cho mẹ kế nhìn, tuy rằng ánh mắt chọn ca nhi của cha đẻ hắn không tồi, nhưng mà ở phương diện nhìn hán tử lại không bằng mẹ kế hắn, bằng không sao lại chọn được người như Triệu Đại Hổ a.

Nhìn ra Lý Phong căng thẳng cùng không thoải mái, Đường Xuân Minh  giật nhẹ tay của hắn, đem ánh mắt của hắn triệu hồi về, cười nói: “Tốt, ngươi giúp ta đi xem a mẫu cùng A Vanh hiện tại thế nào rồi, A Mẫu hắn cũng không dễ dàng, trước đây tuy rằng không thân cận với ta, nhưng cũng không tính là bạc đãi ta, A Vanh lại càng đem người ca ca này để vào trong lòng, ta còn muốn chờ đến khi sau này tốt lên liền giúp đỡ a mẫu cùng A Vanh một chút.” Đường Xuân Minh đem ý nghĩ của chính mình thẳng thắn  nói cho Lý Phong, nói trước những lời này, đỡ cho sau này ở chung có mụn nhọt trong lòng.

“Ai!” Lý Phong nhất thời mở miệng rộng cười ngây ngô, đây là Minh ca nhi đồng ý rồi?! Đồng ý việc hôn nhân với hắn, trong lòng Lý Phong  hồi hộp, nếu không phải là bận tâm tình huống của Minh ca nhi, hắn hận không thể ôm ca nhi này vào trong lồng ngực, còn giúp đỡ cái gì, đương nhiên Minh ca nhi nói thế nào thì là thế đấy, “Đều nghe Minh ca nhi ngươi, ngày mai trời vừa sáng ta liền qua.”

“Thật khờ!”

“Ha ha…”

Đường Xuân Minh: …

&&&

Như suy nghĩ của Đường Xuân Minh, nhưng tin đồn này cũng đã truyền đến thôn Trấn Sơn, Vương Anh vốn là một người mạnh mẽ hơn người,trong ngoài đều giải quyết tốt, lại dạy con trai rất tốt, nhưng lại có người nhìn hắn không vừa mắt, bây giờ, vừa nghe đến chuyện của đứa con riêng được gả ra bên ngoài của Vương Anh, mặc kệ thật giả, những người kia liền bắt đầu e sợ thiên hạ không loạn, thực sự là đem Đường Xuân Minh nói thành không an phận trong hiếu kỳ, không chỉ có môi ma tới cửa còn có hán tử đánh môi ma ra khỏi cửa, Vương Anh cũng mặc kệ chuyện của con riêng, nếu như thật sự là có danh tiếng xấu vậy người bên thôn đó sau này còn không biết muốn đối xử với tiểu ca nhi thôn Trấn Sơn như thế nào.

Vương Anh là bó tay toàn tập, người bên ngoài nói cái gì cũng không có quan hệ với hắn, nhưng mà đứa con riêng này cũng khiến cho hắn không biết nói thế nào mới tốt, lúc trước liền khiến hắn nhìn ra không giống trước kia, hiện tại lại còn tốt hơn, tính tình này ngày càng trở nên không giống như tiểu ca nhi nhu thuận như trước kia,  việc này vừa xảy ra, làm gì có tiểu ca nhi nhà nào như hắn còn đang trong hiếu kỳ thân thể lại mang thai lại còn không an phận như hắn.

Chính đứa con trai ngốc này của mình lại suốt ngày tâm tâm niệm niệm ca ca này của hắn, nghe xong những chuyện phiếm kia hận không thể lập tức chạy đến thôn Bình Sơn hỏi cho  ra nhẽ, dưới cái nhìn của hắn, ca ca của mình không có gì là không tốt, khẳng định là người thôn Bình Sơn lại bắt nạt ca ca hắn, cũng may bị Vương Anh khuyên giải bình tĩnh đừng nóng vội, chờ đến khi học đường cho nghỉ liền chạy đến thôn Bình Sơn tìm ca ca hắn.

Đến đồng ruộng nhổ chút cỏ dại, lại dẫn theo một bao cỏ trở về, Vương Anh lau mồ hôi trán, cả năm khổ cực hắn cũng không sợ, chỉ cần con trai tương lai có tiền đồ, hắn chịu khổ nhiều hơn nữa cũng đáng. Ước định của con trai đưa ra hắn cũng động lòng, mặc kệ thế nào cũng chính con trai mình nói, đợi đến khi không được liền về nhà làm ruộng, con trai cũng không oán hận a mẫu là hắn, xem con trai lại nghĩ cho hắn như vậy, a mẫu như hắn tâm lại mềm nhũn, tất cả những gì hắn làm còn không phải là vì đứa con trai này sao.

“Vương a sao, đang định về sao?”

“Ai, A Vanh phải đi học, ta muốn làm thêm cho hắn chút điểm tâm.” Vương Anh sảng khoái trả lời.

“Vẫn là tiểu tử nhà ngươi hiểu chuyện, ngươi ở bên ngoài bận rộn, hắn ở nhà cũng không phải là người không làm cía gì.” Mọi người đều biết, tiểu tử A Vanh này cũng làm không ít chuyện ở nhà, không giống như mấy người đọc sách cho rằng đọc được mấy chữ liền ghê gớm, cũng không chịu làm gì trong nhà.

“Làm gì có, còn không phải là A Vanh thương a mẫu là ta sao.” Người khác khen con trai của mình, Vương Anh đương nhiên vô cùng vui mừng.

“Vương a sao cũng đừng chỉ lo đứa này liền quên đứa khác a, dù thế nào thì ca nhi cùng là phu trước để lại, bây giờ làm ra những việc này ngươi cũng không thể không quản được, đến khi bại hoại danh tiếng cũng đã chậm rồi.” Nhưng có người lại  cố ý đâm sau lưng Vương Anh, ai lại không biết cha của A Vanh rất yêu thích ca nhi phu trước để lại kia, đối với Vương a sao thật sự là không được tốt như vậy.

“Hừ, chờ đến khi biết rõ mọi chuyện thì nói sau đi, dù nói thế nào, hài tử mà đương gia nhà ta dạy dỗ đương nhiên không thể giống trong miệng người khác bại hoại như vậy, chính là ở thôn Bình Sơn, nhà ai lại không khen hắn là đứa hiếu thuận a.” Vương Anh tức giận trả lời, hắn không phải là người mặc cho người ta nắm lại không biết đánh trở về, con riêng mặc kệ thế nào cũng là người của Đường gia, tốt xấu không phải để cho người khác nói.

Lại nói bây giờ ai dám nói Minh ca nhi không phải là một đứa hiếu thuận? Quyển sách kia vừa ra ai còn dám nói ra lời như vậy chính là tự vả miệng, ca nhi nhà ai có thể làm được tốt hơn so với Minh ca nhi?

“Đúng vậy, Minh ca nhi còn chưa xuất giá thì chưa biết được thế nào, ta thấy a, trong này khẳng định có hiểu lầm gì đó, nói ra  là tốt rồi.” Có người nói xen vào.

Vương Anh nhanh chân hướng về nhà, không cùng mấy người miệng tiện kia chấp nhặt, còn đang trên bờ ruộng, liền có người chạy đến bên này, vừa chạy vừa gọi, “,Vương a sao, nhanh về nhà, nhà ngươi khách tới, là cưỡi ngựa đến a, còn mang theo không ít đồ đâu.”

Vương Anh nhíu mày, người nói chính là hàng xóm của hắn, vội vã đi lên hỏi cho ra nhẽ, ai lại sáng như vậy liền đến cửa nhà hắn, nhà hắn cũng không có thân thích giàu có.

Không chỉ có Vương Anh nghi ngờ trong lòng, chính những kia nghe được  cũng vô cùng tò mò, chờ đến khi Vương Anh đi mới xúm lại bàn tán tiếp.

” Đường gia lúc nào lại có thân thích cưỡi ngựa vậy?”

“Sẽ không là người nào đương gia nhà hắn quen biết từ nhỏ chứ?”

“Chỉ nói khách tới, lại không nói là thân thích, các ngươi thật đúng là, không kịp đợi  muốn nịnh nọt Vương Anh sao?” Vẫn là người mới mở miệng, liền không chịu nổi thấy Vương Anh được cái tốt.

“Ngươi người này, chúng ta xem náo nhiệt liền thành  nịnh nọt? Vậy sau này có phải là cũng không thể cùng nhà ngươi nói chuyện không, bằng không người khác lại cho rằng chúng ta nịnh nọt nhà các ngươi? Ai yêu, sau này nhìn thấy ngươi vẫn là cách ngươi xa một chút, miễn cho ta bị người nói dính tiện nghi nhà ngươi.”

Người kia tức giận đến giơ chân, sáng sớm liền đến quấy nhiễu người làm việc trong việc, sau khi người khác nói hắn liền không nói gì nữa bắt đầu cúi đầu làm việc tiếp, còn khách mời của Đường gia, sau khi trở về nhất định sẽ có người truyền bá ra.

” Vương Anh hắn còn nói Minh ca nhi tốt, người nào không biết sau khi Minh ca nhi gả đi liền không còn lui tới với mẹ kế hắn, ai còn không biết chuyện đấy của nhà hắn, Vương Anh hắn nếu như đối với Minh ca nhi  tốt một chút Minh ca nhi chẳng lẽ lại không trở về nhìn a mẫu này?”

Nhung mà không ai để ý đến hắn,  mẹ kế con riêng vốn là khó ở chung, huống hồ quan hệ của hai người này không tốt cũng không chỉ là trách nhiệm của mình Vương Anh, Trước khi Minh ca nhi xuất giá Vương Anh  cũng không bạc đãi  hắn, nếu như trong thôn này tất cả mẹ kế đều đối xử với con của phu trước để lại như vậy, trong thôn còn không biết được yên ổn đến mức nào.

Vương Anh vội vã chạy về nhà, quả nhiên liền nhìn thấy một con ngựa cao lớn uy phong trước cửa, bên cạnh có không ít trẻ con xem trò vui.  Nhưng mà người lại không ở cửa, hiển nhiên con trai của hắn A Vanh đã mời người vào, trong lòng Vương Anh càng cuống lên, A Vanh cũng không hỏi người nào liền mời vào trong nhà, đứa con trai ngốc này thật là làm cho hắn không biết nói cái gì mới tốt, dưới cái nhìn của hắn, con của hắn nếu có chỗ nào không tốt, vậy là quá yếu lòng, một chút cũng không giống hắn, cũng không giống đương gia.