Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng) - Chương 28: Thiên tổng




Dư Mộ chưa từng thấy mặt này của Đại Sơn, kinh ngạc đến mức miếng thịt trong miệng đều rơi xuống, người này là hán tử thành thật trước đó hắn vẫn biết sao? Không nhịn được liền tiến đến bên tai Lý Phong nhỏ giọng hỏi, “Đại Sơn đại ca lúc uống rượu chính là như vậy sao? Trước đây cũng vậy?”

Lời này giống như gợi lại hồi ức hồi xưa của Lý Phong, trên mặt liền lộ ra ý cười hiếm thấy, nói: “Năm đó thời điểm hắn cưới ca nhi chính là bộ dáng như vậy, bị những hán tử trong thôn đố kỵ đến mức liên hợp lại đánh hắn một trận.” Tuy nhiên năm đó hắn còn nhỏ tuổi không thể tham gia trò vui, nhưng cũng là một người vây xem.

“Ha ha…” Dư Mộ vỗ bàn cười to, “Đại ca, hiện tại ta muốn đánh hắn thì làm sao bây giờ? Nếu không thì đại ca ngươi nhanh chóng cưới một ca nhi còn tốt hơn của hắn đi, nhìn xem sau này hắn còn đắc ý được nữa không.”

Đại Sơn nghe xong cũng không buồn, ca nhi của chính mình thì chỉ cần mình thỏa mãn là được, người khác cho dù tốt cũng không bằng tri kỷ chính mình yêu thương, nhưng mà hắn cũng cảm thấy hứng thú với lời của Dư Mộ, thừa dịp còn hơi rượu liền hỏi: “Phong tiểu tử, ngươi hãy thành thật nói cho ca ca, mấy năm nay ngươi ở bên ngoài có vừa mắt ca nhi nào không? Bằng không tại sao một chút cũng không vội vã a?”

Dư Mộ ở bên cạnh cười không ngừng, Lý Phong liếc xéo hắn một cái mới khiến cho hắn dừng lại, nhưng mà vai vẫn cứ run run liên tục, nhưng mà Đại Sơn đã uống nhiều đếu mức hồ đồ rồi, tình hình này, chẳng lẽ nói Phong tiểu tử thực sự là có người bên ngoài?

“Đừng nghe hắn nói bậy, ta vừa lớn tuổi lại vừa nghèo, ca nhi nhà ai lại có thể vừa ý? Người ta chính là bảo bối trong tay cha mẫu nhà họ, cưới về không phải là khiến cho người ta chịu khổ sao. Ta trở về cũng chỉ là muốn được thanh tĩnh, trước hết liền sống tốt những ngày tháng sau này, sau đó cũng giống như Đại Sơn đại ca tìm một ca nhi biết lạnh biết nóng cùng nhau sinh sống.” Nói thì nói như vậy, trong đầu Lý Phong lại hiện lên một bóng người, rõ ràng tháng ngày sẽ vô cùng gian nan, nhưng trên người người kia lại muốn mang theo ý cười phóng khoáng, giống như khó khăn gì cũng không thể làm khó được ca nhi như hắn, hoàn toàn khác với những ca nhi trước đó hắn đã gặp, dù cho y không cùng hắn nói lời nào, chỉ ngồi cùng một chỗ cũng có thể bị khí tức trên người hắn cảm hóa.

Lý Phong muốn tìm một ca nhi không sợ lệ khí trên người của hắn, có thể cùng hắn sống cuộc sống an bần hưởng lạc (*ân phận nghèo hưởng vui thú*), hai người có thể cùng nhau chống đỡ gia đình nhỏ của bọn họ, dù cho bên ngoài mưa to gió thét cũng không thể xóa tan được ấm áp bên trong gia đình nhỏ này.

Vốn lúc hắn trở về cũng không có ý định lập gia đình, nhưng mà ánh mắt của hắn lại không tự chủ được bị người kia hấp dẫn, cho dù y sắp có hai đứa con. Đương nhiên nếu trước đó Đại Hổ vẫn còn, hắn cho dù bị hấp dẫn cũng sẽ giữ một khoảng cách chỉ thưởng thức ca nhi như vậy, mà sẽ không có suy nghĩ không an phận nào khác.

“Nếu như ca nhi nhà người ta mang theo hai đứa con thì sao? Ngoại trừ cái này, những phương diện khác đều không tồi, nếu như đổi thành ca nhi chưa kết hôn, sợ là bà mối đều đạp cửa mà đến.” Lý Đại Sơn gánh vác  nhiệm vụ ca nhi nhà mình giao cho đến thăm dò tâm tư của Phong tiểu tử, nếu như không uống rượu, những câu nói này của hắn dù thế nào cũng phải hỏi, hiện tại đơn giản là hỏi toàn bộ ra.

Dưới cái nhìn của hắn, nếu như Minh ca nhi không có hài tử liên lụy, vậy thì thực sự là một đối tượng kết thân tốt, chỉ cần hắn biết chữ liền có thể vượt qua được tất cả ca nhi trong thôn, lại còn có được một tay làm thức ăn ngon, còn biết quản gia đình, nhìn cũng không phải là người có tâm lớn. Thế nhưng hắn cũng là hán tử, nếu như đổi là hắn hắn cũng không muốn cưới một ca nhi mang theo hai đứa bé, hắn tự hỏi bản thân của mình cũng rất khó làm được.

Lý Phong đang cúi đầu uống rượu, Đại Sơn không nhìn được trên mặt hắn có biến hóa gì, nhưng mà Dư Mộ, xúm lại đây cười đến đầu trộm đuôi cướp: “Có phải là còn có một tay nghề làm thức ăn ngon? Đứa bé kia còn ngoan ngoãn rất được người yêu thích? Nếu như có ca nhi như vậy có thể nói cho tiểu đệ ta biết được hay không.”

“Phốc!” Lý Phong cùng Lý Đại Sơn cùng phun ra một ngụm rượu khụ khụ liên tục, Lý Phong màu da ngăm đen, không biết được trên mặt hắn có một vệt đỏ khả nghi, nhưng mà dưới chân lại một chút cũng không khách khí, một cước đá cho tên to con Dư Mộ ngã lăn xuống đất, lau rượu bên miệng, quát lớn nói: “Cút! Ngày mai liền cút về trong doanh trại đi, ngươi ở đây cũng đủ lâu rồi.”

Lý Đại Sơn há hốc mồm: “Dư Mộ huynh đệ còn là quan sao?” Trước kia nghe nói Dư Mộ là quan trên của Phong tiểu tử, nhưng mà người trong thôn thấy Dư Mộ vẫn luôn đi bên người Phong tiểu tử nên dần nổi lên nghi ngờ đối với thân phận của hắn.

“Nào có nào có, ” Dư Mộ cũng không tức giận, bò lên nở nụ cười ngốc nghếch vuốt đầu nói: “Năm đó đệ đệ ở phương bắc giết không hết man tử, luận quân công cũng cho ra được một cái Thiên tổng, cái này còn không phải là ở bên cạnh đại ca thoải mái quá nên không muốn về, khà khà.”

Ở triều Đại Chu, trong quân Thiên tổng đại nhân chính là chức quan võ lục phẩm, một chức Huyện lệnh mới là quan văn thất phẩm, tuy nói địa vị của quan võ không cao bằng quan văn, nhưng hiện tại Khánh Nguyên Đế đương triều có ý đồ dùng binh phía bắc, địa vị của quan võ tăng mạnh so với trước đây. Đối với dân chúng bình thường mà nói, Thiên tổng đại nhân là quan mấy phẩm bọn họ cũng không có khái niệm gì nhiều, chỉ cần nha dịch trong nha môn cũng đủ để cho bọn họ kính nể tránh xa, chức Thiên tổng đại nhân này dù thế nào cũng cao hơn nhiều so với chức nha dịch đúng không.

Bởi vậy Lý Đại Sơn lập tức hoảng sợ rồi, Thiên tổng đại nhân không phải là người mà dân chúng bình thường có thể chọc, trước đó vì thái độ quá tùy ý với Dư Mộ mà muốn đứng lên nhận lỗi với hắn.

Dư Mộ vội vã nhảy đến phía sau đại ca, Lý Phong thì lại đè Đại Sơn để hắn ngồi xuống, một chút cũng không bỏ sót hoảng sợ trên mặt hắn, đồng thời nghi hoặc  nhìn về phía Phong tiểu tử, Dư Mộ là một Thiên tổng lại còn gọi Phong tiểu tử là đại ca, như vậy Phong tiểu tử còn mạnh hơn so với người nắm chức Thiên tổng này, nghĩ như vậy đột nhiên cảm giác được khoảng cách với huynh đệ ngày xưa càng ngày càng kéo xa.

Lý Phong đã biết sau khi nói xong người trong thôn hoặc chính Đại Sơn cũng kinh sợ tránh xa hoặc là leo lên muốn thơm lây, vì vậy sau khi trở về thôn hắn liền không muốn nhắc đến chuyện mấy năm qua ở ngoài, Lý Chính dù đoán được một ít nhưng cũng không dám xác định, huống hồ bây giờ hắn thực sự là một người từ chức dưỡng bệnh ở nhà, cả người đều nhàn hạ không có gì làm.

“Đại Sơn ca, ngươi hành lễ với hắn làm gì, hắn chỉ là một tên hỗn tiểu tử đã từng giết ma tử ở phương bắc mà thôi, những cái khác đều giống như chúng ta, trước đây đều là kiếm ăn từ đất, thực sự không còn cách nào mới đi phương Bắc, có thể sống sót được trong một đống người khác đã là vạn hạnh. Đại Sơn ca, ngươi xem hiện tại không phải ta cũng phải trở về trồng trọt giống như ngươi sao, nếu như người làm như vậy thì sau này ta cũng không dám đi lại trong thôn nữa.”

“Đừng, đừng, ” Lý Đại Sơn lập tức phản đối, vụng về khoác tay, sau đó lại cười ngây ngô, “Chính là có chút bất ngờ, ngay lập tức không thể quen được, Dư Mộ huynh đệ, ta bồi tội với ngươi.” Trương Tú nói hán tử nhà hắn trong lòng là một người rõ ràng không phải là nói sai, thấy Dư Mộ cùng Phong tiểu tử không muốn hắn đối xử khác biệt, biết bọn họ đối xử với mình như là với huynh đệ, quen biết được huynh đệ như vậy, sau này đối với hắn chỉ có lợi.

“Cái kia, những chuyện ta vừa mới nói kia…” Tuy rằng Phong tiểu tử không nói, nhưng Lý Đại Sơn cũng có chút ý thức được chỉ sợ thân phận của hắn không đơn giản, nếu như muốn đem Minh ca nhi gả cho hắn liệu hắn có nghĩ là xem thường hắn không, lại nghĩ đến không thể hoàn thành được nhiệm vụ ca nhi nhà mình giao phó, hán tử Lý Đại Sơn nhất thời có chút tay chân luống cuống.

“Khà khà, ” Dư Mộ tặc cười  trở lại vị trí của mình, vỗ vỗ hán tử thành thật, ” Ta có thể làm chủ được chuyện của đại ca ta, nếu như không phải lúc, nói không chừng ta đã sơm tìm bà mối cho đại ca ta.”

“Ngày mai ngươi liền cút cho ta, không cho phép tiếp tục ở lại đây nữa!” Lý Phong phẫn nộ quát, nhưng mà Đại Sơn lại nháy mắt mấy cái, sao hắn lại cảm thấy được Phong tiểu tử xấu hổ nhỉ, đúng vậy, chẳng nhẽ Phong tiểu tử thật sự như Trương Tú nói coi trọng Minh ca nhi ? Chỉ có điều bởi vì hiện tại Minh ca nhi đang trong thời kỳ giữ hiếu cho Đại Hổ, cho nên mới kiềm chế lại không lên tiếng?

“Ha ha, uống rượu dùng bữa.” Lý Đại Sơn suy nghĩ một lúc, liền khuyên hai người, có mấy lời nhắc đến là được, còn lại nên để cho Phong tiểu tử tự mình thu xếp, đây chính là chuyện đại sự cả đời của hắn.

&&&

Mấy loại rau dưa trong hậu viện của Đường Xuân Minh đã sớm ăn được mấy lần, nhà quen biết hắn đều đưa, có nhà Lý Chính, nhà Vương Mạc, nhà Triệu Lục thúc thường lên trấn trên mang mấy thứ đồ về cho hắn, nhà Trương Tú đương nhiên không thể thiếu, đếm đếm đầu ngón tay, Đường Xuân Minh quyết định mang chút rau dưa lên trấn bán, tốt nhất là tìm được một khách hàng trường kỳ thu mua tận cửa, bằng không hắn thực sự không có cách nào ngày nào cũng lên trấn bán rau.

Bây giờ cái bụng của hắn lớn lên như quả bóng vậy, có lúc trong bụng còn có động tĩnh, hắn lại không thể không chấp nhận hiện tại, trong bụng luôn chờ đến thời điểm thời cơ chín muồi, đến thời điểm đó hắn có thể ra ngoài mỗi ngày sao? Tuy rằng hiện tại Đường Xuân Minh có vài lần bịt tai trộm chuông không muốn sinh con thêm lần nữa, nhưng mà cũng không thể không làm thêm chuẩn bị.

Nghĩ tới đứa con này dằn vặt hắn như vậy, còn chưa tới cõi đời này liền khiến cho Đường Xuân Minh ghét bỏ, thấy thế nào cũng đều là A Lâm hiểu chuyện tri kỉ, sau này đứa bé kia được sinh ra dù thế nào cũng sẽ không có được địa vị như A Lâm ở trong lòng Đường Xuân Minh. Đương nhiên phần tâm tư này hắn không nói với bọn Trương Tú, bằng không biết sẽ bị bọn họ quở trách thế nào đây.

Trên trấn mùng năm mùng mười đều là ngày gặp mặt, ngày hôm nay vừa hay là ngày rằm, sáng sớm Đường Xuân Minh liền hái được hai sọt rau lớn, cẩn thận hẹn Vương Mạc cùng Trương Tú lên trấn, hai nhà bọn họ cũng tích góp  chút trứng gà muốn lên trấn trên bán.

Cho gà cùng dê ăn, lại để lại đồ ăn cho Tiểu Hoa, Đường Xuân Minh dắt A Lâm khóa cửa, cùng Trương Tú đang chờ ở đi đến cửa thôn, hai sọt đồ ăn do Đại Sơn khiêng đến cửa thôn cho lên xe bò của Triệu Lục thúc.

“Lục thúc.”

“Minh ca nhi đến rồi, mấy loại rau này của ngươi thực sự là mọng nước a, đưa lên trên trấn nhất định có thể bán được giá cao.” Triệu Lục thúc lại đây hỗ trợ Đại Sơn mang hai sọt rau cho lên xe bò, bởi vì chính mình cũng từng ăn qua, hắn đương nhiên hiểu được những loại rau  này mùi vị vô cùng ngon lành.

“Vậy thì nhận lời chúc tốt lành của Lục thúc, chờ ta bán được giá tiền cao liền mua đồ ăn cho đại tôn tử của ngươi.”

“Ha ha, tốt.”

Đại Sơn sau khi chuyển đồ lên xe liền nói với Trương Tú một tiếng rồi trở về. Vương Mạc cũng vội vàng chạy đến từ phía sau. Trương Tú đặc biệt giúp Đường Xuân Minh lót thêm một tấm đệm để cho hắn có thể ngồi thoải mái hơn một chút, cùng Vương Mạc hai bên trái phải đem hắn bảo vệ ở chính giữa, A Lâm cũng do Trương Tú ôm ngồi ở trong lồng ngực của hắn, thấy người lên trấn đều đến đủ, Triệu Lục thúc giơ roi lên, xe bò bắt đầu động.

Trên xe bò chen mười người, đương nhiên tốc độ không thể so với đại la nhà Lý Chính, nhưng mà lúc đi đường lại rất vững vàng.

Trên xe mọi người đều cảm thấy hứng thú với hai sọt rau mà Đường Xuân Minh mang lên trấn, trước đó đưa đến nhà Lý Chính là do Trương Tú mang theo rổ xuyên qua thôn đưa đến, trên đường đương nhiên thu hút không ít ánh nhìn, lúc đó Trương Tú liền không giấu diếm, nói cho mọi người biết là nhà Minh ca nhi trồng được, muốn dựa vào chúng để kiếm tiền nuôi sống gia đình, còn thiếu nước trực tiếp nói cho bọn họ biết, đứng đánh chủ ý đến Minh ca nhi, đoạt lấy con đường tài lộ của người khác sẽ bị trời mắng.

Đường Xuân Minh ứng phó vài câu, đơn giản chính là chăm sóc tỉ mỉ gì đó, người hiểu rõ trong lòng đương nhiên sẽ không tiếp tục tìm tòi, tuy nhiên có người không vừa mắt, trực tiếp nói: “Tú ca nhi, ngươi cùng Minh ca nhi thân thiết như thế, sao không cùng gieo trồng chút rau dưa, hiện tại cũng có thể bán trên trấn đi, ta thấy thế nào cũng có thể kiếm được chút tiền a.”

Đây là gây xích mích ly gián a, trong lòng Đường Xuân Minh buồn cười, Trương Tú liền không khách khí đáp trả: “Tại sao ngươi biết ta không trồng? Lúc trước Minh ca nhi gieo thêm mạ đều là phân cho ta cùng Mạc ca nhi, nhưng chúng ta không giống Minh ca nhi có dũng khí trồng nhiều như vậy trong thời tiết này chỉ sợ không sống nổi, lại nói cái này cũng phải phụ thuộc vào tay nghề, những cái mạ được  Đường Xuân Minh chăm sóc tốt hơn nhiều so với chúng ta, cái này cũng giống như trồng hoa màu vậy.”   Có người chăm sóc lúc thu hoạch đươcc cao chút, có người chăm sóc không được lúc thu hoạch liền được ít, cái này chỉ có thể trách ông trời, trồng rau cũng giống như vậy.

“Đúng đấy, ta cùng Tú ca nhi không dám trồng nhiều, lúc đó Minh ca nhi còn nói muốn giúp chúng ta ươm mạ a. Nhưng mà hai nhà chúng ta không trồng nhiều bằng nhà Minh ca nhi, nhưng rau cũng đủ nhà ăn, so với tự chúng ta trồng còn ăn ngon hơn nhiều.” Vương Mạc cười  nói tiếp, a ma hán tử trẻ con nhà hắn đều thích, vì vậy mà cũng không tính đến chuyện bán hay không, trồng ít trong nhà còn không đủ ăn a.

Đúng là có người nghe xong càng thêm ước ao, đều biết Trương Tú cùng Vương Mạc và Minh ca nhi rất thân thiết, bình thường có chuyện gì hai nhà đều rất tận tâm  hỗ trợ, còn những người bọn họ bình thường lại cách khá xa, chỉ lo Minh ca nhi có chuyện gì dính đến trên người bọn họ, hiện tại cũng chỉ có thể nhìn. Cũng có người mặt dày hỏi Đường Xuân Minh lúc nào lại ươm thêm giống đợt mới thì ươm cho họ, Trương Tú  tựa tiếu phi tiếu (*cười mà không cười*)  nhìn người kia, Đường Xuân Minh cũng không trực tiếp đáp ứng, thuận miệng ứng phó vài câu.

Nếu như những loại rau này có thể bán được giá tiền cao trên trấn, vậy tại sao hắn phải giúp người khác ươm giống? Muốn ươm, đưa tiền đây mua là được.

Một đường đi lên trên trấn, phần đoạn đường sau Đường Xuân Minh gần như là ngủ gật, con trai của hắn A Lâm cũng cùng một bộ dạng với hắn, đến trên trấn một lớn một nhỏ này mới bị Trương Tú cùng Vương Mạc lay tỉnh. Chủ yếu là bởi vì sáng sớm phải dậy sớm hái rau lại còn cho gà ăn, vì vậy Đường Xuân Minh phải thức dậy sớm hơn nhiều so với trước đó, mà A Lâm luôn luôn cùng hắn ngủ thấy hắn vừa có động tĩnh liền muốn dậy cùng, cái này mới khiến nửa đường liền cảm thấy buồn ngủ.

Triệu Lục thúc rất nhiệt tình, sau khi đưa Đường Xuân Minh đến nơi bày sạp hắn mới đánh xe rời đi, nói cẩn thận buổi chiều sẽ chờ hắn ở chỗ nào. Trước đó Đường Xuân Minh liền cảm thấy kỳ quái tại sao thái độ của Triệu Lục thúc trước sau liền không giống nhau, nhưng mà khi đó cũng không quá để ở trong lòng, cho rằng Triệu Lục thúc chính là thương tiếc hắn cùng Triệu gia nháo chuyện sau này mới chăm sóc hắn một chút, mà mà sau khi trở về trong lúc vô tình hắn liền hỏi một chút, sau khi biết rõ tình huống mới rõ ràng nguyên nhân thái độ của Triệu Lục thúc trước sau khác biệt như vậy, chỉ có thể nói Triệu Lục thúc cũng là người khổ cực.

Triệu Lục thúc cũng tính là người Triệu gia ở trong thôn, đều có quan hệ máu mủ với tam thúc công và Triệu Đại Ngưu, theo lý mà nói Triệu Lục thúc nên có quan hệ gần với hai nhà này hơn mới đúng, nhưng mà Đường Xuân Minh lại nhớ rõ ràng, trước đây Triệu Lục thúc đối với hai nhà họ Triệu bao gồm cả Minh ca nhi gả vào đều có thái độ nhàn nhạt, còn việc gọi hắn muốn đi xe? Có thể, đưa tiền đây là được, không có chuyện gì căn bản sẽ không tập cùng mọi người nói chuyện phiếm.

Nhưng mà sau khi Đường Xuân Minh phân rõ quan hệ với Triệu gia xong, Triệu Lục thúc đối với hắn rõ ràng nhiệt tình hơn nhiều, mỗi lần nhờ hắn mua ít thịt từ trấn trên về cũng không cần phải trả thêm thù lao, nếu đưa dư tiền mua thịt thì lúc trở về dù chỉ một văn cũng đưa lại cho hắn, lúc đó Đường Xuân Minh không nói được tại sao, nhưng chính là rõ ràng cảm giác được Triệu Lục thúc đem hắn hoàn toàn tách khỏi Triệu gia..

Nói đến Đại Liên, kỳ thực chính là một ca nhi mà đến tuổi trung niên Triệu Lục thúc mới có được, tiểu ca nhi  mà với phu lang hai người hắn đều xem như là châu báo quý hiếm mà nuôi lớn, nhưng mà không ngờ lại là người tóc bạc tiễn người tóc đen, ngay cả phu lang hắn cũng thương tâm quá mà bị bệnh một trận rồi qua đời, nhà Triệu Lục thúc cũng bởi vậy mà cắt đứt quan hệ với những người Triệu gia khác ở trong thôn, từ xưa đến nay đều không có sắc mặt tốt.

Ở trong miệng Trương Tú, Đại Liên là một ca nhi điềm đạm lại có chút ngại ngùng, Lục thúc không nỡ để tiểu ca nhi gả ra ngoài, vẫn kéo dài tới mười sáu tuổi  mới bắt đầu làm mai, ngàn chọn vạn chọn  được một gia đình giàu có, trong thôn có tiểu ca nhi được như vậy cũng là hiếm có, khi đó còn có không ít người hâm mộ Triệu Lục thúc a.