Xuyên Việt Chủng Điền Chi Ác Phu Lang

Chương 5: Một lượng bạc tử




Một lượng bạc tử đối với gia đình bình thường mà nói, tối đa có thể dùng trong hai tháng, 'tiện nhân' Lâm Vũ Tinh, dựa vào cái gì phải cho hắn một lượng bạc tử, nhìn nhìn lại nhà ở cũ nát của bọn họ, nháy mắt minh bạch là chuyện gì.

"Hoá ra một đám các ngươi đều ở đây lừa gạt, thiết kế hảo bẫy rập chờ chúng ta mắc câu, ta nói cho các ngươi biết, không có cửa đâu." Lý Tố bản thân chính là một bát phu, Lý gia thôn cũng không có mấy người dám trêu chọc hắn. Đương nhiên, một khi liên quan đến lợi ích cá nhân, cãi nhau là chuyện thường tình, thậm chí sự tình phát triển lớn hơn có thể dẫn đến đánh nhau.

Thanh danh Lý Tố ở Lý gia thôn không tốt lắm, việc hôn nhân này từ lúc bắt đầu hắn đã không thích, hiện tại tiểu tử nhà hắn có đối tượng càng tốt hơn, tự nhiên không thể cưới ca nhi dâm đãng "Lâm Vũ Tinh" này.

Vốn dĩ nên yên ổn ở trấn trên hầu hạ nhân gia, lại làm ra chuyện bị đánh gãy chân rồi trả về, rõ ràng là câu dẫn chủ tử bị đánh thành cái dạng này, bằng không sao chủ nhân nhà người ta một chút tỏ vẻ đều không có, đem người ném ra liền bỏ đi.

Lâm Vũ Tinh biết lão bát phu này sẽ không đáp ứng bọn họ, mắt lạnh nhìn, "trưởng thôn, nếu bọn họ không chịu bồi thường, Lý Vũ Tường dùng chân nào tiến vào nhà chúng ta, liền đánh gãy chân đó của hắn"

Vốn dĩ Lâm Vũ Tinh cũng không có dị nghị gì với quyết định của trưởng thôn, hiện tại một chân không tiện, huống chi lấy tình huống trong nhà, chuyện cần thiết không phải đi quan phủ, mà là ngân lượng.

A phụ cùng a ma bởi vì không có tiểu tử ở trong thôn vẫn luôn không dám ngẩng mặt, năm ấy a phụ bệnh nặng, không có cách nào hắn đành bán mình mười năm ở Trần phủ, nhưng mới bốn năm đã bị tống cổ về, hơn nữa còn với phương thức như này. Lâm Vũ Tinh không cho rằng nguyên chủ từng làm chuyện gì trái với lương tâm, bằng không nhà người ta tuyệt đối sẽ không đơn giản buông tha như vậy.

Sau khi Lý Tố nghe được lời này, tay chống nạnh mắng, "được a, ngươi tiểu tiện nhân, dám đưa ra chủ ý đó, ta......" Hắn tiến lên, phía trước xuất hiện một màn như sau, Lý Tố nằm trên mặt đất la lối khóc lóc lăn lộn, muốn dùng bộ dáng này giải quyết chuyện nhi tử nhà hắn.

"Lý phu lang, nếu Lâm gia ca nhi đã nói như vậy, nên khoan dung độ lượng, miễn cho hai thôn khó coi." Một vị phu lang cao giọng nói.

"Lý phu lang, tiểu tử nhà ngươi là cái đức hạnh gì, Lâm gia thôn chúng ta cũng thấy được, ngươi nói cái gì mà ca nhi nhà đại quan, hoàn toàn là một mình ngươi tự biên tự diễn, ai biết thật hay giả, đem người đưa đến quan phủ, tiểu tử nhà các ngươi sẽ hoàn toàn bị huỷ hoại." trưởng thôn nói lời thấm thía, những người Lâm gia thôn này ở đây nghị luận sự tình Vũ ca nhi bị trả về, còn bị từ hôn, chỉ sợ thanh danh cũng không quá đẹp.

Sau khi Lý Tố nghe trưởng thôn Lâm gia nói, trên mặt thoáng hiện hoảng sợ, đào bạc của hắn khác gì đào tâm hắn, thịt đau cơ hồ không thể hô hấp, hắn hung tợn căm tức liếc mắt nhìn nhi tử nhà mình, "Trên người ta không mang nhiều ngân lượng, phải trở về lấy."

"Không phải muốn quỵt nợ đi?" ma ma Lâm Vũ Tinh nghe được hai chữ ngân lượng đôi mắt phiếm quang, cũng không tiếp tục nói chuyện đưa đến quan phủ, chỉ cần có ngân lượng, kêu nhà lão đại hiếu kính mình.

"Đúng vậy, trước đem tiền tới mới thả người!" Thẩm a ma vừa đỡ bà nội Lâm Vũ Tinh vừa nói, trong ánh mắt thoáng hiện tham lam, chỉ cần mẹ chồng ở nhà bọn họ, nhà lão đại trước tiên cần đưa bạc cho bọn họ.

Lý Tố tức giận đến ngực phập phồng, hắn xác thật tính toán quỵt nợ, trên người vừa vặn có một lượng bạc tử, định lên trấn trên mua một ít y phục mới đi gặp phu lang tương lai của nhi tử, "Ta khinh, dùng ngân lượng sinh tiểu tử không mông đi!" Từ trong lòng ngực lấy ra ngân lượng hung tợn ném trên mặt đất mắng, "Còn không thả người!"

Tác giả nhàn thoại: