Xuyên Việt Chi Thị Tẩm Ba, Thái Thượng Hoàng!

Chương 6




Yến Lâm Tích thất bại, tuy rằng luôn thề bản thân sống rất hảo, dù sống không tốt cũng tuyệt đối không đi tìm chết, nhưng hai thiếu niên kia hoàn toàn không tin biểu tình của hắn, thân thủ ở cạnh hắn, nhắm mắt theo đuôi, chỉ chốc lát cũng không ly khai.

“Lão tử muốn đi thải, các ngươi cũng đi theo sao?” Yến Lâm Tích bốc hoả ngăn trước cửa phòng, hai người kia tuy vâng lời, không nói lời nào nhưng vẫn dính lấy không tha thiếu niên đang rít gào. Hai người co rúm lại, nhưng vẫn bất động như được trạm chổ. Yến Lâm Tích đỡ trán: “Cầu các ngươi, các ngươi cứ nhìn chằm chằm như thế, ta ** không ra được!”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt hiện lên một tia buông lỏng, Yến Lâm Tích nhanh chóng thừa dịp còn nóng làm nghề nguội: “Ở đây không có công cụ có thể dùng để tự sát, ta cũng sẽ không nhấn đầu vào bô mà chết chìm đâu. Nếu các ngươi thực sự lo lắng, vậy hãy canh giữ ngoài cửa này, mỗi lúc lập tức gọi một tiếng, nếu không thấy ta trả lời, liền vọt vào tìm ta, như vậy được chứ?”

Tịnh phòng không quá lớn, nếu nghe được động tĩnh gì, ba bốn bước là có thể xông vào. Tiểu Phúc Tử và Tiểu Mẫn Tử đảo tròng mắt, rốt cục gật đầu đồng ý.

Yến Lâm Tích ngồi trên bô thở dài thở ngắn, bị người khác gắt gao nhìn chằm chằm hai mươi tư tiếng đồng hồ cảm giác thực thống khổ, không biết lúc nào mới có thể thoát khỏi cuộc sống như thế. Đang lo buồn, chợt nghe Tiểu Phúc Tử kêu một tiếng bên ngoài: “Bệ hạ!”

Yến Lâm Tích nâng cằm, tức giận hét: “Còn sống.”

Bên ngoài không có thanh âm nào khác, Yến Lâm Tích tiếp tục thở dài. Không bao lâu sau, lại có thanh âm của Tiểu Mẫn Tử: “Bệ hạ?”

“Thao, lão tử còn chưa có chết!” Yến Lâm Tích đáp lại.

Cứ đáp qua đáp lại như vậy vài lần, hai người đứng phía ngoài cũng hiểu được, không có ý gì nữa. Yến Lâm Tích thấy thanh tĩnh một hồi, bên tai chợt nghe tiếng oanh hót véo von. Ngẩng đầu nhìn lên, tại chỗ thông khí, một con tiểu tước non có con ngươi đen mỏ đỏ bay vào, phịch cánh dừng lại trước mặt hắn, ngoẹo cái đầu nhỏ, cùng hắn đối diện.

Yến Lâm Tích chưa từng thấy qua con chim nào xinh đẹp tinh xảo như vậy, nhịn không được vươn đầu ngón tay vuốt ve. Con chim tựa hồ có linh tính, cư nhiên bất động đứng thẳng, chiêm chiếp kêu hai tiếng với hắn, hai cánh mở ra, bay đến đậu trên tay hắn.

Tiểu Phúc Tử bên ngoài nghe được thanh âm, liền vội vàng hỏi: “Bệ hạ, động tĩnh gì đó?”

Yến Lâm Tích lên tiếng: “Một con chim non bay vào thôi. Các ngươi chớ vào, tránh doạ sợ nó.”

Nói xong, hắn nâng chim nhỏ lên trước mắt, thân thủ tháo một tờ giấy nhỏ buộc trên đùi chim xuống, mặt trên chỉ có vài nét bút ít ỏi phác hoạ đầu một con diều hâu. Yến Lâm Tích buông tay thả chim ra. Con chim từ song cửa bay ra ngoài, nơi nào xuất hiện dấu hiệu của Ký Mặc, y không nói chuyện, chỉ dùng tay ra hiệu với Yến Lâm Tích, rồi tiêu thất ngay lập tức.

Yến Lâm Tích mỉm cười, Ký Mặc quả nhiên là người có khả năng, cư nhiên có thể an bài xong trong thời gian ngắn như vậy. Hắn đi tới trước cửa sổ, đạp chiếc kỷ trà (bàn con) leo lên, lục lọi trên bệ cửa sổ một hồi, rốt cục mò thấy một lỗ nhỏ ở chỗ lan can, trong hốc đút một mẩu giấy. Yến Lâm Tích vo mảnh giấy nhét vào trong tay áo, cười hì hì thong thả bước ra tịnh phòng, liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng khó nhịn của Tiểu Mẫn Tử.

“Bệ hạ, người giờ mới đi ra…” Tiểu Mẫn Tử bê chậu nước nóng hầu hạ Yến Lâm Tích rửa tay, “Người ở trong đó hồi lâu, khiến hai chúng ta rất sốt ruột.”

“Có gì cấp bách đâu.” Yến Lâm Tích thấy tâm tình vô cùng tốt liền lau khô hai tay, lại thoa dầu vừng lên mu bàn tay, mặt mày hớn hở quay trở về phòng. Tiểu Mẫn Tử nhìn bóng lưng hắn, vừa phát giác ra, hai hàng lông mày lập tức cau lại, vội vã đi theo.

“Ngươi không cảm thấy quái sao?” Tiểu Mẫn Tử đụng đụng Tiểu Phúc Tử, nhỏ giọng nói, “Hôm kia vẫn còn uể oải cáu kỉnh, hiện tại tâm tình đã chuyển biến tốt như vậy.”

“Có thể do người thả lỏng cơ thể, nên trong lòng cũng buông lỏng a.” Tiểu Phúc Tử xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, “Chỉ cần bệ hạ đừng… đừng nghĩ đến chuyện đi tìm chết nữa là tốt rồi, hai ta phải canh chừng cẩn thận chút, vạn nhất xảy ra sai lầm, chúng ta còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông của Xích Yến quốc a.”

Yến Lâm Tích vào phòng, nhét mảnh giấy vo tròn xuống dưới gối, thấy hai người kia theo vào, lập tức bày ra bộ dạng buồn ngủ, nằm quay lưng ra phía ngoài. Chờ bức màn buông xuống, hắn mới cẩn thận mở tờ giấy, híp mắt nhìn kỹ những chữ cực nhỏ chằng chịt trên giấy.

Ký Mặc quả nhiên đã an bài thỏa đáng, lối xuất cung và lộ tuyến rời kinh đều đã thiết kế hoàn hảo. Mai là ngày thiện vị, thủ vệ trong cung cư nhiên như thùng sắt, tìm không ra lỗ thủng. Nhưng chờ khi tân hoàng đăng vị, Yến Lâm Tích trở thành Thái Thượng hoàng, sự chú ý đối với hắn sẽ giảm xuống. Với Yến Lâm Tích và Ký Mặc, nắm được thời cơ thích hợp nhất mới là mấu chốt an toàn để thoát đi.

Ba ngày sau khi tân hoàng đăng cơ, theo lệ cũ, cả nước sẽ ăn mừng Quốc khánh, tân hoàng sẽ dắt cung quyến leo lên Chu Tước môn, cùng vạn dân xem hoa đăng dạ du. Tuy không biết kẻ làm Thái Thượng hoàng Yến Lâm Tích có phải ra cung cùng tân hoàng hay không, nhưng dù là ra hay không ra, đây vẫn là một cơ hội vô cùng tốt. Sở dĩ thời gian hành động định tại ngày đó. Yến Lâm Tích từ đầu tới cuối sẽ tế đọc tam biến, nhớ kỹ cách dàn xếp của Ký Mặc, sau đó xé nát mảnh giấy, nhét vào trong miệng nuốt.

Tâm tư cuối cùng cũng hạ xuống. Yến Lâm Tích nghĩ, còn ba ngày nữa, hắn phải nghĩ ra cách moi được thật nhiều vật nhỏ đáng giá mới tốt, miễn sao khi lưu lạc bên ngoài không phải phiền não áo cơm. Cứ suy nghĩ miên man như vậy, Yến Lâm Tích vốn chỉ giả vờ giả vịt cư nhiên mơ mơ màng màng thiếp đi.

Giấc ngủ này cực không an ổn, trong mộng hắn và Ký Mặc liều mạng chạy trốn, phía sau truy binh vung kiếm nã thương, mấy lần suýt chém trúng nhưng hắn đều tránh kịp. Ký Mặc luôn che chở hắn, cuối cùng bị loạn tiễn bắn chết, chỉ còn mình hắn đơn độc, vừa kêu tên Ký Mặc, vừa tiếp tục chạy về phía trước.

Cuối cùng, một người cưỡi ngựa đuổi kịp hắn, trường thương trong tay giơ lên, xuyên thấu tim hắn, nhấc thân thể hắn lên thật cao. Hắn vừa đau vừa sợ, nhìn mũi thương lóe sáng, đâm thủng ngực mình thì kêu to, nghiêng đầu sang chỗ khác, kẻ ra tay cười lạnh nhìn hắn, gương mặt đó, rõ ràng là Hoàng Phủ Lạc.

“A!” Hắn thét lên một tiếng, từ trên giường bắn lên, trái tim trong ***g ngực liều mạng đập thình thịch, tựa hồ có thể cảm nhận sâu sắc nơi nào bị thương. Yến Lâm Tích che ngực, thở dốc từng hơi.

“Bệ hạ?” Vén màn lên, Tiểu Phúc Tử và Tiểu Mẫn Tử đều lại gần, nhìn sắc mặt tái nhợt đầy mồ hôi của Yến Lâm Tích hỏi, “Người làm sao vậy?”

Yến Lâm Tích thở hổn hển một lát, mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, cảnh tượng trong mộng rõ nét in trong đầu, kinh hoàng hoảng loạn, hắn bắt lấy tay Tiểu Mẫn Tử, mắt trọn tròn nghi hoặc, “Hoài vương sẽ giết ta đúng không?”

Tiểu Mẫn Tử cả người run lên, nhìn ánh mắt tràn đầy kinh sợ của Yến Lâm Tích: “Bệ hạ?”

“Ta mơ thấy mình bị giết, bị mũi thương đâm xuyên tim, chỗ này thực sự rất đau…” Yến Lâm Tích ôm ngực, mi mắt khẽ động, mồ hôi rịn ra trên trán rồi chảy xuống, cả người rét run.

“Đó chỉ là mộng, bệ hạ nghĩ nhiều làm gì.” Tiểu Phúc Tử vừa vỗ nhẹ lưng Yến Lâm Tích, vừa trấn an hắn: “Chỉ là thoái vị thôi, người vẫn còn là Thái Thượng hoàng mà. Không chắc Hoài vương sẽ không giết người, nhưng dù muốn giết, cũng phải lo lắng đề phòng miệng lưỡi thiên hạ a…”

“Đúng vậy,” Tiểu Mẫn Tử nói tiếp, “Chỉ cần thiên hạ này còn thuộc về Yến tộc, vị trí Thái Thượng hoàng của người sẽ không thể lung lay.”

“Thực sự a?” Yến Lâm Tích sắc mặt trắng bệch, ngực lẩm bẩm, nếu là Hoài vương xưng đế thì sao? Vậy hắn có thể giữ mạng hay không?

“Bệ hạ nên nghỉ một chút, nô tài bưng chén thuốc an thần lại, người uống xong sẽ không sao nữa.” Tiểu Mẫn Tử nhanh chóng lui ra ngoài, không lâu sau, quả nhiên bưng tới một chén canh.

Yến Lâm Tích nhìn nước canh ánh lên màu nâu đậm trong chén, cau mày: “Ở đây không có Thiên Nhật Tuý hay các loại đông tây gì đó chứ?”

Tiểu Mẫn Tử vừa nghe vậy, vội vã quỳ xuống: “Nô tài đâu dám!”

Tiểu Phúc Tử bưng chén tới, uống thử một ngụm, liền đưa tới trước mặt Yến Lâm Tích: “Bệ hạ, nếu trong cung ngay cả chúng ta người cũng không tin, vậy sau này còn có thể tin ai? Yên tâm đi, trước đây người thường khó chợp mắt buổi đêm, sau khi dùng thuốc an thần, chỉ cần qua tay chúng ta, chứng này không còn tái phát nữa.”

Yến Lâm Tích cũng cảm giác thần kinh mình có điểm quá nhạy cảm, lại nhìn vẻ mặt lo sợ của Tiểu Mẫn Tử, liền phất tay bảo hắn đứng lên, sau đó bắt đầu ăn canh.

Nhờ công hiệu xua tan mệt nhọc của thuốc an thần, không lâu sau, Yến Lâm Tích đã cảm thấy toàn thân nhũn ra, mí mắt nặng trịch, nhanh chóng ngủ say. Đến khi giấc ngủ của hắn thực sự ổn định, Tiểu Phúc Tử mới thở phào nhẹ nhõm, hoảng hốt bưng trán, hỏi Tiểu Mẫn Tử: “Ngươi cho cái gì vào thuốc vậy a?”

Tiểu Mẫn Tử dìu hắn ngồi xuống: “Còn có thể là cái gì, người sợ đến như vậy, không thể làm gì khác ngoài bỏ một mảnh mạt hương vào, giúp người hảo hảo ngủ một giấc.”

“Ta cũng đoán thế, người quen ngủ sâu như vậy, chắc cũng không có chuyện gì,” Tiểu Phúc Tử nhìn vào trong phòng một chút, rồi ngáp một cái, “Thời gian cũng không còn sớm, ta vừa uống một ít thuốc an thần của ngươi, lúc này thấy mệt quá.”

Tiểu Mẫn Tử nở nụ cười: “Ca, ngươi cứ ngủ đi, người này để ta trông là được.”

“Làm liên luỵ đến ngươi rồi.” Tiểu Phúc Tử cũng không khách khí, vỗ vỗ vai hắn, vừa ngáp vừa trở về phòng ngủ.

Lúc Yến Lâm Tích tỉnh lại, đầu óc có chút nặng trịch. Bên ngoài đen như mực không phân biệt nổi thời gian, Yến Lâm Tích nhớ tới chén thuốc đã uống, chợt phát hiện thân thể mềm nhũn, không động đậy được. Trong lòng quýnh lên, hắn há hốc mồm, lại cảm giác thanh âm phát ra lầm bầm tựa muỗi kêu.

Ngọn đèn cung đình bên giường chẳng biết đã tắt từ lúc nào, ngoài trướng, mơ hồ thấy một bóng đen đứng ở đầu giường. Hắn càng thêm hoảng sợ, vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng thân thể chỉ nhấc lên được một chút, rồi lại vô lực té nhào, chỉ có thể hoảng sợ nhìn người nọ chậm rãi xốc màn lên, thong thả chậm rãi ngồi lên trên giường, đao kiếm, chủy thủ và vân vân loé lên hàn quang trong đầu Yến Lâm Tích.

Cho dù như vậy, Yến Lâm Tích cũng là kẻ sợ chết, hắn sống chết vơ lấy chăn mền trên người, âm thầm ảo não vì sao không thủ sẵn con dao găm dưới gối để hảo hảo phòng thân. Đang lo lắng chờ đợi, tay của người kia đã duỗi tới. Yến Lâm Tích hít sâu một hơi, khi bàn tay người kia tiến đến gần gương mặt thì đột nhiên há mồm, cắn một cái vào ngón tay y.

Người nọ không ngờ Yến Lâm Tích tỉnh lại sớm như vậy, càng không ngờ hắn dám cắn ngón tay mình, cơn đau dữ dội truyền tới, y phẫn nộ kêu một tiếng, lấy tay kia bóp chặt quai hàm Yến Lâm Tích, bắt hắn buông hàm răng ra.

“Ngươi là cẩu sao? Lại dám cắn ta!” Nam nhân nghiến răng nghiến lợi, xốc chăn mền trên người Yến Lâm Tích lên, tóm hắn lại gần rồi “ba ba” đánh vào hai cái mông.

Yến Lâm Tích cảm thấy cằm rõ đau, mặt đều bị y bóp đến sưng lên, cái mông bị đánh nóng hừng hực như bánh nướng, vừa đau vừa ủy khuất, nước mắt nhịn không được rơi xuống.

“Ngươi lén lút vụng trộm bò lên giường ta như vậy, ta biết ngươi là ai a!” Sau khi bị đánh hai cái, cơ thể cứng ngắc tựa hồ đã lấy lại chút cảm giác, Yến Lâm Tích sờ sờ mặt mình, cảm thấy trong miệng có vị máu tanh, biết là do bị y bóp quá mạnh nên hàm răng cắn vào niêm mạc miệng, càng biểu lộ buồn bực.

“Ai bảo ngươi há mồm ra cắn.” Hoàng Phủ Lạc thấy hắn vuốt mặt lầm bầm, biết bản thân vừa rồi có hơi dụng sức lúc kinh sợ, chỉ sợ thương tổn tới hắn, lại không muốn đứng lên. Yến Lâm Tích uống thuốc an thần, cả người vốn vô lực, miệng chỉ vô thức cắn lên, nếu không quá đột ngột, sẽ không làm người thọ thương. Hoàng Phủ Lạc ôm Yến Lâm Tích vào trong ngực, dùng đầu ngón tay vuốt ve gò má của hắn, một chỗ trên má nóng như thiêu đốt, lại hơi sưng lên.

“Có đau hay không?”

“Ngươi cố sức bóp một chút chẳng phải sẽ biết sao?” Yến Lâm Tích tức giận mắng. Trở về chuyện chính, dù hắn tức giận nhưng cũng tránh không ra, chỉ đơn giản vùi mình trong lòng Hoàng Phủ Lạc, nắm ngón tay y nhét vào trong miệng cắn cho hả giận.

Vốn không còn chút sức lực, Yến Lâm Tích lại không dám liều mạng cắn Hoàng Phủ Lạc mạnh, răng nhọn chỉ dám gặm gặm xương ngón tay, ngứa ngứa, tê tê, cắn cắn thực thích, Hoàng Phủ Lạc bị cắn, hô hấp cũng trở nên thô trọng. Yến Lâm Tích đột nhiên cảm thấy hông mình chạm vào một khối nóng rực cứng rắn.

Yến Lâm Tích run rẩy, không chỉ vì bên hông đang có cự vật, mà còn vì hắn đang mải mê cắn mút, thân thể cư nhiên cũng có phản ứng. Con mẹ nó là chuyện gì đang xảy ra? Lẽ nào vì bị tiểu tử này đè ép vài lần, hắn đã bị triệt để bẻ cong sao?

Yến Lâm Tích không cắn nữa, hắn ngậm ngón tay Hoàng Phủ Lạc, tim nhảy thình thịch, hô hấp cũng trở nên tơi bời rối loạn.

Ngón tay dài của Hoàng Phủ Lạc nhẹ nhàng khuấy đảo đầu lưỡi Yến Lâm Tích, vuốt ve khắp nơi trong khoang miệng hắn, chậm rãi ra vào. Chỉ một động tác đơn giản như vậy, nhưng qua tay y đều biến thành *** mỹ ý vị. Yến Lâm Tích khẽ run, hành vi càng thêm phóng túng. Tựa vào vai Hoàng Phủ Lạc, hắn lấy lưỡi liếm đầu ngón tay, lại quấn quýt một vòng, rồi buông ra, một loại tâm tình vui vẻ khó tả chậm rãi thấm vào thân thể hắn.

Hoàng Phủ Lạc rút ngón tay ra, đầu ngón tay kéo theo một sợi thuỷ quang chỉ bạc tinh tế chớp động. Y đẩy Yến Lâm Tích ra, hơi thở nóng bỏng phả lên gò má non mềm.

“Lâm Tích…”

“Ân…” Yến Lâm Tích nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt Hoàng Phủ Lạc sáng rực trong đêm tối, quỷ thần xui khiến mà hôn lên. Đầu lưỡi ôm lấy đầu lưỡi, khẽ cắn môi đối phương, liếm láp không sót chỗ nào, trao đổi nước bọt lẫn nhau. Nụ hôn này, triền miên mà kịch liệt, tranh đoạt lãnh địa đối phương, công khai biểu thị quyền sở hữu của mình.

Hoàng Phủ Lạc đẩy Yến Lâm Tích ra một chút, trong bóng tối mờ mịt, y mơ hồ nhìn thấy trên gương mặt mỹ lệ của thiếu niên hiện lên sắc đỏ ửng say mê. Tay y tham nhập vào trong y phục đơn bạc của đối phương, lòng bàn tay truyền đến da thịt nóng bỏng xúc cảm tinh tế.

“Ân…” Yến Lâm Tích quỳ gối trước Hoàng Phủ Lạc, hai tay vịn lên bờ vai rộng lớn vững chãi của y, thân thể hơi run rẩy, khóe mắt nhuộm đầy thuỷ quang hiện lên tình ý.

Tay hắn vỗ về chơi đùa trên ngực y, vuốt ve hồng quả đã cương cứng, giống như một dòng điện tinh tế truyền qua đầu nhũ, vừa đau vừa tê, khiến toàn thân y căng lên. Hắn cúi đầu thở dài một tiếng, đưa người tới gần thân thể cũng nóng như lửa của Hoàng Phủ Lạc, ngón tay mở vạt áo đối phương ra, từng lớp vải một, đem nam nhân trước mặt lột ra, cho đến khi cơ thể mình có thể dán chặt vào da thịt cứng rắn hội nhiệt kia.

“Không sợ ta sao?” Hoàng Phủ Lạc cắn tai thiếu niên trước mặt, chiếc áo đơn bạc của đối phương đã sớm bị y ném qua một bên, thân thể trắng nõn láng mịn trong bóng đêm như tản mát ra mùi hương nhàn nhạt mê người của ngọc trai. Hoàng Phủ Lạc ngón trỏ đại động, luồn tay xuống phía dưới tìm kiếm, vững vàng bắt được thứ đang ngẩng cao vì dục vọng trong bụi cỏ.

“Sợ a…” Đột nhiên bị chạm vào nơi yếu đuối nhạy cảm, Yến Lâm Tích kêu một tiếng, nhiệt lưu không chỗ phát tiết bất chợt vọt lên, tích tụ, dồn dập, khiến hắn trướng đến phát đau, nóng đến khó chịu.

Hắn thuận theo bản năng, đưa lưng về phía trước, từ lòng bàn tay lộ ra tiền đoan đang cọ vào cơ bụng cứng rắn của đối phương, nơi đó rất nhanh bị dịch rỉ ra từ tiền đoan nhuộm ướt một mảnh.

“Bất quá, càng sợ, ta càng muốn làm.” Yến Lâm Tích không sợ chết ôm lấy cổ Hoàng Phủ Lạc. Y há mồm cắn môi hắn một cái, “Tiểu mỹ nhân, muốn thị tẩm (hầu hạ chăn gối) sao?”

Hoàng Phủ Lạc cúi đầu cười, kéo một tay Yến Lâm Tích, đặt vào hạ thể đang trướng lên của mình. Y cầm lấy cổ tay mảnh khảnh, giúp hắn nhẹ nhàng nhu động, thanh âm trầm thấp dịu dàng ngọt như đường mật: “Thế nào, thích không? Bệ hạ của ta?”

Côn thịt vừa thô lại vừa cứng trong tay Yến Lâm Tích không ngừng to ra, hắn có thể cảm nhận rõ ràng độ cứng và hình dạng của thứ đó. Xúc cảm như nhung hạ xuống, huyết quản lại nổi lên, chỉ lát nữa thôi, vật thể nặng nề trong tay sẽ xỏ xuyên thân thể hắn, mang đến khoái cảm dồn dập như nước lũ. Hông Yến Lâm Tích không tự chủ được liền uốn éo, khiến phân thân trước bụng Hoàng Phủ Lạc càng rỉ ra nhiều dịch thể hơn.

“Tiểu *** phụ.” Hoàng Phủ Lạc mơ hồ mắng một tiếng, đột nhiên đẩy ngã Yến Lâm Tích, xoay ngược thân thể hắn lại, để tấm lưng trần đối diện với mình. Yến Lâm Tích cảm thấy nhiệt khí truyền đến kẽ mông, sau đó, xúc cảm mềm mại ẩm ướt chui vào hậu huyệt đóng chặt của hắn.

“A!” Yến Lâm Tích kinh hô một tiếng, giãy dụa thân thể muốn tránh đi, lại bị Hoàng Phủ Lạc nắm chặt eo, đè lên giường không thể nhúc nhích. “Không được, Hoài vương, nơi đó sao có thể…” Bị đầu lưỡi linh hoạt của Hoàng Phủ Lạc liếm, đầu óc Yến Lâm Tích sôi trào. Hắn vừa kinh vừa sợ, lại mừng rỡ khoái hoạt. Cho đến bây giờ, không còn nơi nào chưa bị liếm qua. Hắn rên rỉ, run rẩy, côn thịt đứng thẳng gần như dán chặt lên bụng dưới.

“Rất dơ, Hoài vương, ngươi đừng liếm nữa.” Yến Lâm Tích cúi đầu sụt sùi khóc, vì không kìm nén được dục vọng mà giãy dụa thân thể, “Ngươi tiến đến đi, tiến đến đi.”

Hoàng Phủ Lạc cố sức vỗ mông hắn một cái, trầm giọng thuyết: “Câm miệng, bản vương không chê ngươi bẩn. Nếu lúc này đi vào luôn, ngươi sẽ chịu được sao?”

Vì không có hương chi tùy thân, Hoàng Phủ Lạc lại sợ Yến Lâm Tích bị thương, vì vậy liền cưỡng chế xung động, kiên trì giúp hắn khai mở. Bên cạnh y thê thiếp vô số, cũng từng vì cảm giác mới mẻ mà chơi đùa luyến đồng, nhưng có ai từng hầu hạ y như vậy chưa? Cặp mông láng mịn mà co dãn, khiến y muốn vuốt ve đùa bỡn lại luyến tiếc buông ra. Nơi tư mật kín đáo của nam nhân đã bị y liếm đến ướt đẫm, cửa mình đóng chặt cũng hơi mở, lộ ra sắc tươi mới bên trong.

Hoàng Phủ Lạc luồn đầu lưỡi xuống phía dưới, liếm một cái ở nơi đáy chậu thật mỏng của Yến Lâm Tích, chọc cho hắn phát ra tiếng kêu tế nhu quyến rũ như mèo. Rõ ràng trước đây y đối với người này rất phiền chán cùng căm hận, nhưng hiện tại lại hết lần này tới lần khác tham luyến thân thể hắn. Nếu xuất toàn lực thưởng thức thân thể hắn, sau khi xong sẽ thu được thỏa mãn cực lớn, Hoàng Phủ Lạc ánh mắt thâm trầm, há mồm ấn một vòng dấu răng lên mông hắn.

“Đủ rồi!” Hắn cuốn lấy thân thể Yến Lâm Tích lần hai, đưa đỉnh côn thịt căng đau của mình đến trước mặt hắn, do ảo não mà có chút thô lỗ, “Há miệng, đem liếm ướt.”

“A?” Yến Lâm Tích bị đầu lưỡi Hoàng Phủ Lạc làm cho thần hồn điên đảo, cư nhiên không phản ứng kịp, chỉ khẽ nhếch môi, vừa mơ màng suy nghĩ, vừa thở hổn hển nhìn y.

“Cái này, ngậm vào.” Hoàng Phủ Lạc không chút kiên nhẫn, dùng ngón tay cạy hàm răng của hắn ra, đem tiền đoan to lớn đặt trên môi hắn. Miệng hắn quả nhiên hé ra, dịch thể trong suốt mang theo khí tức mãnh liệt của giống đực thoa khắp cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng.

“Ngô…” Không đợi Yến Lâm Tích phản kháng, tay Hoàng Phủ Lạc hơi dùng lực một chút. Trên mặt truyền đến một trận đau đớn, hắn hé miệng, lập tức bị cự vật bành trướng lấp kín.

Yến Lâm Tích chưa từng nghĩ tới một ngày, bản thân lại phải ngậm côn thịt của nam nhân khác trong miệng! Hắn vô thức muốn né ra, nhưng lại bị Hoàng Phủ Lạc ngăn chặn. Hắn chỉ có thể kêu ô ô, nỗ lực thả lỏng bắp thịt trong khoang miệng, nhưng cự vật hung hăng cứ chen lấn tiến vào từng chút một. Trong mũi tràn đầy vị đạo của nam nhân, côn thịt cứng rắn nóng rực ở miệng hắn hơi nảy lên. Không khí trong miệng tựa hồ cũng bị ép hết ra ngoài, khiến hắn thiếu chút nữa chết ngạt.

Hoàng Phủ Lạc đè lên người Yến Lâm Tích, chậm rãi vận động. Mặc dù kỹ xảo của đối phương hoàn toàn không có gì đáng nói, chỉ bị động chu môi chống đỡ, vẻ mặt thống khổ mặc y ra vào, nhưng y lại cảm thấy tính dồn tăng vọt, hận không thể lập tức hung hăng xỏ xuyên cổ họng đối phương, trực tiếp bắn ra.

“Hô…” Y hít sâu một hơi, đè nén dục động mãnh thú trong lòng, dùng ngón tay ve vuốt đôi môi Yến Lâm Tích, đồng thời đẩy hạ bộ của hai người giáp nhau, dùng thanh âm khàn khàn kêu tên của hắn, “Cử động đầu lưỡi, hảo hảo liếm ở đây… Tê… Đừng dùng răng a… Nếu ngươi dám cắn ta, ta sẽ vá cái miệng nhỏ nhắn của ngươi lại!”

Yến Lâm Tích nghe vậy, thân thể liền run lên. Hắn biết, Hoàng Phủ Lạc một khi đã nói, tuyệt đối sẽ không đùa! Hắn cố nén cảm giác muốn nôn mửa trong cổ họng, hóp hai gò má, thử dùng đầu lưỡi lấy lòng y. Hắn đẩy mạnh đầu lưỡi, liếm phân thân tráng kiện dữ tợn, theo hành thân, liếm đến phần đỉnh, câu động nơi dương gân nhạy cảm nhất.

Hoàng Phủ Lạc thoả mãn rên nhẹ vì biểu hiện mới phát sinh của hắn, lực đạo càng mạnh hơn. Người từng dùng miệng hầu hạ y không ít, nhưng chưa ai có thể chủ động làm y hưng phấn như Yến Lâm Tích.

Khoái cảm khi côn thịt được liếm lộng hầu hạ tinh tế rất tuyệt vời, linh hồn y giống như say trong ma túy. Hoàng Phủ Lạc thở hổn hển từng ngụm, cặp mắt đào hoa xinh đẹp nhuộm sắc hồng diễm lệ.

“Ngô, tên tiểu yêu tinh này!” Y thở hổn hển mắng một tiếng, không kiên trì đợi động tác của Yến Lâm Tích, mà lập tức đè lên, toàn lực co rút phần eo, mỗi lần hạ xuống đều vào thật sâu trong miệng hắn. Yến Lâm Tích bị y đâm nhanh đến suýt tắt thở, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống, vừa lúc thịt trụ rỉ ra chút bạch dịch. Miệng bị tra tấn điên cuồng như vậy, những cảm giác khác thường dần dần dũng mãnh tiến ra, phảng phất như bộ phận thân thể đều bị y lắp đầy.

Yến Lâm Tích mê muội cho rằng đây là phần hạ lưu đê tiện trong trò chơi, theo động tác kịch liệt của Hoàng Phủ Lạc mà đong đưa thân thể, phát ra *** thanh làm say mê lòng người.

Hắn rốt cuộc cũng thích ứng với phương thức mập hợp này, vì thế bất giác cảm thấy vui vẻ.

Yến Lâm Tích không ngừng dùng đầu lưỡi khiêu khích, xâm phạm phần đỉnh của cự vật trong miệng, thậm chí còn nỗ lực dùng đầu lưỡi tham nhập khe rãnh. Hoàng Phủ Lạc gầm nhẹ một tiếng, thiếu chút nữa bị hắn tước vũ khí, vội vàng rút thịt cụ ẩm ướt ra. Yến Lâm Tích đang hứng thú, thấy Hoàng Phủ Lạc muốn ly khai, liền vô thức tựa đầu về phía trước, đôi môi vồ lấy đại tiền đoan trơn tuột. Hắn nắm lấy phân thân y, dùng môi hút một cái. Hoàng Phủ Lạc rốt cuộc không thể kìm chế được, dương tinh phun ra, bắn đầy lên mặt Yến Lâm Tích.

Yến Lâm Tích gặp dịch thể nóng hổi, lập tức ngẩn người, chỉ thấy cự vật trong tay hơi nhúc nhích, từng đám bạch dịch rỉ ra, dính đầy trên mặt và ngực hắn.

“Yêu nghiệt!” Hoàng Phủ Lạc thở hổn hển, mạnh mẽ đẩy Yến Lâm Tích xuống giường, gác một chân qua, cưỡi trên người hắn. Trong đêm tối, không thấy rõ biểu tình trên mặt y, chỉ có đôi mắt lóe sáng hào quang, tựa như muốn đem người nấu chín.

Yến Lâm Tích cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, giơ tay sờ lên gương mặt trắng mịn, nhanh chóng túm chăn che mặt.

“Ngươi mới yêu nghiệt, mẹ nó, ai bảo ngươi đêm hôm khuya khoắt mò đến giường ta! Ngươi là tên *** côn, tinh trùng lên óc!”