Sáng hôm sau, Lục Duy thần thái sảng khoái thức giấc. Thời điểm hắn tỉnh lại, tiểu phu lang vẫn còn cuộn tròn trong lòng ngực hắn say ngủ. Lông mi y thật dài, đôi mắt gắt gao nhắm chặt, cái miệng nhỏ thỉnh thoảng mở ra chọc người ta thương yêu nhiều hơn. Phía sau hậu đình đã được bôi thuốc mỡ nên không còn quá sưng đỏ như hôm qua nữa. Thương tiếc mà hôn trán y một cái, Lục Duy nhanh chóng rời giường. Hôm nay có rất nhiều việc hắn cần phải hoàn thành.
Sau khi rửa mặt, hắn đến nhà bếp nhóm lửa nấu cơm. Bếp lò ở đây giống như bếp lò lúc hắn còn ở cô nhi viện, hơn nữa nhờ vào kí ức của nguyên chủ nên hắn dễ dàng biết cách nhóm bếp. Nấu mấy trái bắp cùng một đĩa rau xào, lại dùng gạo nấu một nồi cháo. Hắn ăn bắp rồi uống nửa chén cháo, đem những thứ còn dư hâm nóng, để khi tiểu phu lang thức dậy đói sẽ có thể ăn ngay.
Lục Duy đứng ở gian nhà chính, nhìn một vòng mới thấy xung quanh không tính là quá rộng. Ở hiện đại thì một căn nhà như vậy khá đắt đỏ. Hiện tại hắn xem như là nhặt được một tiểu viện mà không cần tốn xu nào.
Lục Duy đem mảnh đất trồng rau thu hoạch một chút, rồi chia làm ba phần. Một phần dùng để ăn mỗi ngày, nếu ăn không hết thì hái thêm chút rau dưa cùng trái cây rồi đem lên trấn bán. Phần khác là những cây có thể dùng để làm thuốc.
Lục Duy xuyên qua, vốn dĩ là lấy việc làm thuốc làm sinh ý. Hắn biết con người luôn chú trọng sức khỏe, mà người cổ đại đối với dược liệu khẳng định hiểu biết không nhiều, việc này đúng lúc có lợi cho hắn.
Trong lòng Lục Duy cười to. Sáng nay, lúc hái trái cây hắn phát hiện ra mảng cỏ trong không gian vậy mà có một ít thảo dược. Có những loại như cây đương quy, ích mẫu, rễ sô đỏ, hoa hồng, thậm chí còn có một ít thảo dược giúp cầm máu.
Lục Duy tâm tình tốt mà tính toán cho phu lang mình. Một bên phân loại thảo dược, một bên nghĩ ngày mai muốn mua một số đồ vật trong nhà còn thiếu.
Hắn muốn đi một chuyến lên trấn trên, nhưng cũng không thể để phu lang ở nhà một mình. Qua ngày mai tiểu phu lang có thể ra ngoài nên hắn quyết định mang y đi cùng, sẵn tiện mua cho y vài món quần áo. Hắn định đem một ít dược liệu trong không gian ra bán, mua thêm hạt giống và vài đôi gà. Rồi nhẩm tính toán xem còn thiếu gì hay không. Giờ phút này Lục Duy vô cùng cảm tạ nguyên chủ. Tuy rằng không giàu có nhưng lại sống rất thoải mái, không đến mức làm hắn xuyên qua phải luống cuống về việc tiền bạc.
Lục Duy đi vào buồng trong, đem mấy con gà đuổi ra ngoài sân, ngoài ý muốn nhặt được hai quả trứng. Hắn nghĩ có thể làm thêm vài món cho phu lang ăn với cơm, sẵn tiện trích ra một mảng đất trống trồng rau cho gà. Cho chúng ăn thêm hạt bắp, chỉ cần được ăn no là mỗi ngày đều có thể nhặt được trứng.
Thời điểm Lưu Hi tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai. Y nhớ tới sự tình ngày hôm qua liền có chút e thẹn. Thời điểm phu quân lập quy củ đã vì y mà suy nghĩ, chỉ phạt bằng cách nhẹ nhất. Lúc sau lại tự mình lau người rồi thay quần áo cho y, rồi làm chuyện đó. Tuy rằng mắc cỡ, nhưng hắn là phu quân, tất nhiên có quyền làm vậy. Nhưng y lại hôn mê thay vì hầu hạ phu quân, phu quân có vì thế mà chán ghét y không?
Lưu Hi có điểm sợ hãi. Tuy y không biết phu quân vì cớ gì lại đối tốt với y như vậy, nhưng mà không có nhà nào phu lang lại ngủ đến trưa thế này, so với phu quân còn thoải mái hơn. Lưu Hi miễn cưỡng ngồi dậy, thế nhưng mặt sau vô cùng đau đớn, hai chân vừa vô lực vừa đau nhức. Phu lang vừa được gả qua so với phu quân lại an nhàn hơn thì thật không hợp lễ nghĩa, nếu người khác biết sẽ nhạo báng y không hiểu quy củ.
Lưu Hi vừa ngồi dậy, chăn trên người liền trượt xuống dưới. Tối hôm qua Lục Duy vì xoa thuốc cho mặt sau mà vẫn chưa thể mặc quần áo cho y, chăn rơi xuống lộ ra cơ thể đầy vết hoan ái trải dài không đồng đều. Phía sau tuy rằng đau đớn nhưng lại mát lạnh, cũng không có cảm giác dinh dính như bà mối cha nói. Chẳng lẽ là do phu quân giúp y tẩy rửa? Nghĩ thế Lưu Hi e thẹn mà cúi đầu, tối hôm qua phu quân dường như rất là tận hứng.
Lưu Hi ngẩng đầu nhìn bên cạnh, chỉ thấy một bộ áo dài. Hẳn là phu quân đã chuẩn bị cho y. Đem áo mặc chỉnh tề xong mới dám đặt chân xuống giường. Vừa bước xuống liền không có lực, chỉ có thể miễn cưỡng lảo đảo, phía sau so với chân lại càng đau đến nóng rát. Y cơ hồ không đứng dậy nổi, chỉ có thể bám tường mà đi.
" Tiểu phu lang ".Lục Duy đoán chừng giờ này phu lang nhà mình đã dậy, nhớ hắn còn vì y mà chuẩn bị sẵn quần áo, sợ y thức dậy sẽ thẹn thùng nên vội vàng tiến vào trong phòng. Không nghĩ vừa vào lại nhìn thấy cảnh phu lang té ngã, hắn hoảng hốt vội đỡ lấy y, bế đặt trên giường.
" Phu quân, thiếp thân chậm trễ, thỉnh phu quân trách phạt".Lưu Hi không nghĩ mình bị ngã trên mặt đất lại được phu quân bế như trẻ nhỏ, trong lòng cảm động. Nhớ đến bản thân sáng nay không làm tròn bổn phận, y vội vàng hướng phu quân nhận phạt.
" Về sau trước mặt ta đừng tự xưng thiếp thân, hãy xưng là Hi nhi Đều tại ta tối qua không tốt, bức ngươi đến hôn mê. Vậy nên hôm nay ta không kêu ngươi dậy. Ngoan, mau trở về giường nằm đi "Lục Duy cười khẽ, đem người lần nữa nhét lại ổ chăn, sau đó mới đứng dậy nhẹ nói:" Chờ ta một chút, ta đem cơm lên cho ngươi "
Lưu Hi ngẩn đầu nhẹ nhàng gật gật, phu quân thật tốt, không chỉ không trách phạt y, mà còn vì y mà làm cơm sáng.
Lục Duy xoay người đi vào phòng bếp, đem hai cái trứng gà khi nãy nhặt được đập bể bỏ vào trong bát, thêm chút muối, múc thêm ít cháo nóng, sau đó khuấy nhẹ. Một chén cháo trứng gà thơm ngon đã ra lò, vừa mới mẻ lại vừa đầy đủ dưỡng chất.
Lục Duy đem rau xanh đã luộc cùng cháo trứng gà đi vào phòng, nhìn thấy tiểu phu lang vẫn còn ngồi trên mép giường chờ hắn, thân bọc chăn, thấy hắn vào liền cười nhẹ:" Trước tiên ngồi xuống đi, vi phu lấy quần áo cho ngươi "
Nói xong Lục Duy đem cháo cùng rau để trên bàn, đi đến tủ quần áo. Bên trong là những bộ quần áo cũ đầy mảnh vá. Kì thực không phải quần áo ở đây không được, nhưng hắn là người hiện đại, nhìn mấy bộ này không thuận mắt. Lưu Hi ngoan ngoãn ngồi trên giường để hắn mặc quần áo, mặc xong áo trong lại mặc áo ngoài. Bất quá hắn lại không cho y mặc quần lót.
" Phu quân? ".Lưu Hi hơi cúi đầu, y đương nhiên là biết ý phu quân. Nơi này khi ca nhi xuất giá, ngày hôm sau liền xem lời nói của phu quân như lời cha, chỉ có như vậy ca nhi mới chính thức trở thành phu lang của hán tử.
Mà nghi lễ cưới hỏi đều được mọi người nghiêm túc thực hiện, nên khi đêm qua được thông báo rằng tiểu phu lang còn phải qua thêm một kiểm nghiệm, Lục Duy ngược lại không hoảng hốt. Tất cả mọi người đều là như vậy. Mà hắn đi ngược với mọi người, đối xử với tiểu phu lang nhà mình rất tốt, chỉ là đưa một bộ đồ thiếu quần lót.
Lục Duy bế y lên đi đến trước bàn ngồi xuống, để Lưu Hi ngồi trong lòng ngực hắn, rồi đem cháo thổi nguội đưa lại kề gần môi y:" Hi nhi đừng sợ. Một hồi khi trưởng bối cha lại đây, ngươi cứ việc dựa theo quy củ mà làm, phu quân sẽ che chở ngươi. Bây giờ uống chút cháo, hôm nay ta nhặt được trứng gà, cố ý vì ngươi làm chút cháo trứng, nếm thử xem có ngon không?"
Lưu Hi ngồi trong lòng ngực hắn, lần đầu thấy bữa sáng phong phú như vậy. Trong lòng vừa cảm động lại kinh ngạc. Những ca nhi khác đều giống nhau ở chỗ ba ngày mới gả đều sống không dễ chịu. Đầu tiên là lập quy củ, sau đó là đêm động phòng hoa chúc, ngày hôm sau còn phải dậy sớm làm cơm giặt giũ, rồi tiếp còn phải làm thêm một lần quy củ. Nếu có đói bụng thì cũng chỉ được uống một ít nước cháo loãng, ở đâu mà có cháo trứng gà để ăn chứ. Y vốn không nghĩ phu quân sẽ như hiện tại mà thương tiếc y.
" Ăn rất ngon, cám ơn phu quân ".Lưu Hi hé cái miệng nhỏ húp từng ngụm cháo. Đây là lần đầu tiên y được ăn ngon thế này. Lúc chưa xuất giá, y vì công việc nhà mà đến cơm có lúc cũng không thể ăn, đừng nói đến bát cháo trứng gà.
" Nếu ngon thì ráng ăn cho hết, về sau nếu muốn ăn tiếp sẽ làm cho ngươi ăn ".Lục Duy cười khẽ, nuôi một tiểu phu lang ngoan thế này cũng không phải là ý tồi.
" Cộc Cộc Cộc- Tiểu tử Lục Duy, trưởng bối cha đây, ngươi mau ra mở cửa ".Đúng lúc hai người đang phu phu ân ái ngọt ngào thì bên ngoài có người gõ cửa. Lưu Hi trong lòng sợ gãi, ngẩn đầu nhìn phu quân, tay nhỏ cũng không tự giác nắm chặt vạt áo.
" Tiểu phu lang đừng sợ, phu quân trước tiên ôm ngươi đặt trên giường, chờ thời điểm thích hợp hãy đi ra ".Lục Duy trấn an. Đem bát ăn xong thu lại để qua một bên, trong lòng chửi thầm. Những người này đến thật đúng giờ, chọn ngay thời điểm người khác đang ăn mà đến. Nếu không phải hắn đoán được, tiểu phu lang chắc chắn sẽ phải để bụng đói mà chịu phạt.
Lục Duy đem phu lang thả lại trên giường, không dám trì hoãn thêm. Ca nhi nếu như đã lập quy củ mà để cho trưởng bối chờ, ở cái triều đại này có thể bị dùng nước bọt phun đến chết người.
" Hai vị cha, mời vào, đã để hai vị đợi lâu rồi ".Lục Duy cười cười dẫn người tiến vào trong phòng. Trong đó một vị cha nhẹ nhàng gật đầu nói
" Chúng ta là dựa theo tộc quy tới muốn nhìn phu lang ngươi lập quy củ, phiền ngươi mau dẫn y ra "
Lục Duy cười nói." Đó là điều hiển nhiên, vậy làm phiền hai cha rồi. Hi nhi, mau ra đây "
Lưu Hi ngồi ở mép giường, vẫn luôn ở trong tâm trạng khẩn trương nghe bên ngoài nói chuyện. Nghe phu quân gọi, y vội vàng đem ra hai chân bước xuống lập tức ra ngoài.