Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ

Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ - Chương 10: Nữ nhi thông minh




Dừng lại ở trong trấn mua y phục cho ba người cùng lương thực rồi lại tiếp tục lộ trình. Sẫm Bí Uy cùng Phí Khả Doanh cưỡi một con ngựa. Hai tiểu gia hỏa thì cùng hai phó tướng cưỡi ngựa đi ở hai bên.

Đám binh sĩ từ khi biết được hai tiểu gia hỏa chính là hài tử thân sinh của Sẫm Bí Uy liền ngạc nhiên không ít. Hèn gì có thể hành hạ hai vị phó tướng đến thương tâm như vậy.

Phí Hảo Lân lần thứ hai được ngồi ngựa cười đến híp cả mắt, vẻ mặt cực kỳ không có tiền đồ. Hắn được Nhâm Hồng Hiên dạy cưỡi ngựa nữa. Phí Hảo Nguyệt bên này liên tục bép xép hỏi.

“Trên kinh thành có gì chơi?”

“Nguyệt nhi muốn thứ gì liền có thứ đó.”

Sẫm Bí Uy cưỡi ngựa đi bên cạnh đáp lời. Cũng may hắn thông minh cố ý để đám binh sĩ ở ven đường đồn thổi một ít sự thực nếu không cũng không thuận lợi được như vậy rồi.

Phí Hảo Nguyệt sớm đoán được nên lâu lâu lại nhìn hắn bằng ánh mắt quái lạ mang theo chút uy hiếp lực khiến hắn có cảm giác bất an. Ánh mắt kia như là nhìn thấu tim hắn vậy nhưng hắn vẫn cố trấn an bản thân rằng nàng còn nhỏ làm sao sẽ phát hiện đây.

Phí Hảo Nguyệt biết giờ đây phải nhờ vào soái cha này a, nhất định phải ôm chân lớn của hắn. Cổ đại là nơi nữ nhi như nàng không có đất dụng võ. Nàng muốn làm việc theo ý mình liền phải hảo hảo mà vận dụng trí tuệ rồi.

“Ta không tin, kinh thành làm sao sẽ lợi hại như vậy.” Nàng bày ra bộ dáng tiểu hài tử ngây thơ chu mỏ nói.

“Đến đó chẳng phải sẽ biết sao.” Sẫm Bí Uy cười ha hả ôm chặt thê tử trong lòng. Lần này dù có thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không buông tay.

Hừ! Hắn nói như không nói vậy, thà là đừng nói luôn đi. Phí Hảo Nguyệt quay mặt đi nơi khác không thèm để ý đến nữa.

Sẫm Bí Uy đột nhiên nhớ ra cái gì đó liền nói: “Các ngươi vẫn chưa gọi vi phu là cha đâu.”

Phí Hảo Lân nghe vậy liền ngoan ngoãn hướng Sẫm Bí Uy gọi một tiếng: “Cha.” Hắn là tình nguyện gọi nha, đây là mong muốn tận đáy lòng của hắn a.

Sẫm Bí Uy nghe được cả lòng đều ấm áp: “Ngoan, Nguyệt nhi vì sao không gọi?”

“Cha là thứ gì có ăn được không?”

Phí Hảo Nguyệt vẫn không quay mặt lại mà đặt câu hỏi. Nàng đang suy nghĩ xem một tướng quân uy vũ tuấn tú như hắn trong phủ rốt cuộc có bao nhiêu thị thiếp vì sao lại không có hài tử? Không lý nào không bị bức ép việc lập thiếp được.

Mọi người nghe được liền cười khổ, cha thì làm sao mà ăn được. Sao có thể mang ra so sánh được chứ. Đúng là tiểu hài tử, suốt ngày chỉ biết đến ăn thôi.

Khóe miệng của Sẫm Bí Uy liên tục có rút không ngừng nhìn thê tử xin giúp đỡ. Phí Khả Doanh cũng cảm thấy có chút buồn cười rồi, nàng liền nói: “Cha cùng thức ăn làm sao mà so được, chỉ có thức ăn mới có thể ăn thôi.”

Lát sau Sẫm Bí Uy lại nói: “Cha không thể ăn được nhưng cha làm ra ngân lượng, có ngân lượng sẽ mua được đồ ăn nha.” Ngoại trừ thế này hắn không biết dụ dỗ nữ nhi này thế nào nữa.

Quả nhiên từ ‘ngân lượng’ đối với Phí Hảo Nguyệt đặc biệt có sức hấp dẫn lớn. Mắt nàng mở to sáng rực đầy hào quang nhìn Sẫm Bí Uy hỏi: “Thế ngân lượng đâu?” Nếu là có ngân lượng nàng không sợ thân phận nữ nhi ở cổ đại không có cân lượng nào rồi.

“Gọi cha mới có.” Sẫm Bí Uy đương nhiên không bỏ qua cơ hội dụ nàng mở miệng nhận mình rồi.

Phí Hảo Lân nghe được lại mở miệng hỏi: “Vì sao nhi tử đã gọi lại không có ngân lượng?” Rõ ràng hắn gọi không có ngân lượng mà Phí Hảo Nguyệt gọi lại có là thế nào?

Sẫm Bí Uy có chút dở khóc dở cười đáp: “Ngân lượng ở trong phủ, đến kinh thành sẽ có.” Hắn là muốn dụ dỗ nữ nhi ai biết lại thành đắc tội nhi tử nha. Đến cùng hai tiểu gia hỏa này giống người nào sao lại khó nuốt như vậy?

Phí Khả Doanh nhịn không được được cũng phì cười một tiếng. Đây chính là lý do nàng nói chuyện với hai tên gia hỏa này luôn đề cao tinh thần cảnh giác. Sơ sót một chút chính là dẫn lửa vào thân.

“Gọi cha sẽ không ngân lượng đâu, Nguyệt nhi chính là cố chấp lúc đầu cũng không chịu gọi nương.”

Phí Hảo Nguyệt biết nói trước Phí Hảo Lân lại nói cực kỳ lưu loát, cắn chữ cùng rõ câu từ lại dùng rất chính xác. Chỉ là, cố chấp không chịu gọi nàng là nương mặc cho nàng dùng đủ loại hình thức cũng vô dụng. Đến vài ngày trước mới chịu mở miệng gọi. Sợ là Sẫm Bí Uy sẽ tốn không ít công phu nha.

Sẫm Bí Uy nghe được khẽ nhíu mày nhìn Phí Hảo Nguyệt rất lâu. Nữ nhi này cứng đầu như vậy sao? Nhưng bất quá, nếu đưa bạc thì đắc tội thê tử, không đưa thì đắc tội nữ nhi. Hắn nhìn qua bên Phí Hảo Lân tìm đồng tình. Ai ngờ Phí Hảo Lân tặng cho hắn ánh mắt ‘tự bảo trọng’ rồi tiếp tục học cưỡi ngựa.

Phí Hảo Nguyệt ngồi xếp bằng trên lưng ngựa đột nhiên mở miệng thán: “Đột nhiên người ta cảm thấy không muốn đến kinh thành nữa, nhỡ không quen thì nguy to, vẫn là không đi nữa.”

Sẫm Bí Uy nghe được lập tức trấn trối nhìn nữ nhi của mình. Nàng đây là bày tỏ thái độ giận dỗi sao? Hắn lại nhìn Phí Khả Doanh trong lòng mình, thấy được biểu tình đầu hàng của nàng liền nói: “Đã đi xa như vậy rồi làm sao quay lại được, lại nói Lân nhi cùng A Doanh đều hồi kinh, Nguyệt nhi trở về đó lấy ai chăm sóc chiếu cố?”

“Nguyệt nhi không được chơi xấu nha.” Phí Hảo Lân đáng ngồi học cưỡi ngựa nghe được cũng là kích động phản ứng. Lúc nãy chẳng phải bảo là nương đi đâu thì theo đó sao.

Phí Hảo Nguyệt không trả lời chỉ tựa vào lòng phó tướng nhắm mắt lại bắt đầu dệt mộng đẹp.

Có lúc dừng lại nghỉ ngơi, thay vì ở bên cạnh chiếu cố thê tử thì Sẫm Bí Uy lại bế Phí Hảo Nguyệt sang một bên dụ dỗ. Hắn nói cả buổi trời nàng chỉ là thông thả phun ra một câu rất không có gì liền quan đến vấn đề hắn nói cùng nàng nãy giờ.

“Đám binh sĩ to gan dám nghị luận chuyện tư của tướng quân nhất định có người đứng ở phía sau làm chỗ dựa.”

Sẫm Bí Uy nhìn tiểu nữ oa đang cười trong lòng âm thầm nuốt nước bọt. Nàng quả nhiên biết, chỉ là, nàng làm thế nào biết được? Cả Phí Khả Doanh cũng đoán không được làm sao nàng sẽ đoán ra được?

“Nguyệt nhi là đang muốn nói chuyện gì?” Vẫn là giả ngốc tốt nhất.

Phí Hảo Nguyệt được soái cha bế ngồi cao cao tâm trạng cũng có chút cao hứng. Nàng đưa tay nhỏ vuốt ve mái tóc ngắn cũn màu nâu nâu đỏ đỏ đang bay trong gió của mình: “Là chuyện nếu nương biết được nhất định sẽ không tha thứ đó.”

Sẫm Phí Uy liên tục giơ cờ trắng đầu hàng, nàng vì sao thông minh như vậy. Hắn vội vã chuyển chủ để: “Nguyệt nhi không gọi cha thật sao?”

Phí Hảo Nguyệt lại đáp phi sở vấn, đưa mắt ra xa nhàn nhạt nói: “Vì sao nương lại không chịu quay về?” Nàng thực sự muốn biết lý do nha, lỡ như là ở Sẫm phủ còn có hậu chiêu đợi mẫu nữ nàng thì nguy. Ít nhất vẫn phải có chuẩn bị trước.

“Sau này Nguyệt nhi trưởng thành vi phụ sẽ nói ngươi nghe có được không?” Sẫm Bí Uy thở dài ném ra một câu nói.

“Ân.” Phí Hảo Nguyệt gật đầu đáp ứng. Lúc nãy nhìn thái độ của Phí Khả Doanh cũng không phải là không còn tình cảm với hắn, có lẽ sau này sẽ khác thôi.

Sẫm Bí Uy cao hứng lại hôn lên gò má mũm mỉm của Phí Hảo Nguyệt. Nàng ủy khuất lại khóc tu tu một trận khiến mọi người lại hốt hoảng luống cuống tay chân một phen mất thời gian dỗ dành.

Dọc đường đi Sẫm Bí Uy mang không ít chuyện ở kinh thành cùng huân công của Sẫm gia kể cho hai tiểu gia hỏa nghe. Đương nhiên cùng có nhắc đến không ít chuyện của gia gia bọn họ Sẫm Minh Kiệt nữa.

Ròng rã bao lâu cuối cùng cũng hồi kinh, lúc này hoàng thượng phái một đoàn người long long trọng trọng đứng ở ngoài cửa thành nghênh đón Sẫm Bí Uy khải hoàng trở về.

Mọi người ngạc nhiên nhìn Phí Khả Doanh, một nữ nhân rơi xuống vực, mất tích bốn năm cư nhiên còn có thể trở về. Mà điều khiến bọn họ ngạc nhiên nhất chính là còn có hai tiểu hài tử đáng yêu nữa.

Lúc đầu kinh thành nghị luận Phí Khả Doanh là đố phụ. Đến khi sự việc điều tra rõ ràng mọi người lại bảo Sẫm gia sát khí nặng nên không thể có hài tử. Bằng chứng lớn nhất chính là Sẫm Bí Uy là độc tử mà Sẫm gia năm đời điều là độc đinh, nhưng hắn lại không có một hài tử nào. Hiện tại, không thấy hiện tượng này sẽ thành bài văn như thế nào nữa đây.

Mọi người chào nhau xong Sẫm Bí Uy đương nhiên cao hứng mang hai tiểu gia hỏa ra khoe khoang một phen. Chỉ là hiện tại bọn họ đều đang ngủ trong lòng của hai phó tướng rồi.

Sau khi tiến cung diện thánh xong, được ban thưởng một ít bạc rồi rời khỏi cung hồi phủ.