Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan) - Chương 36




Chỉ mất hai ngày, Trần Tĩnh đã đem toàn bộ củi trong nhà bổ hết, từng khúc từng khúc đều tăm tắp được xếp vào dưới mái hiên, ngay cả gian bếp đằng sau cũng chất đầy củi. Số còn lại thì đem đặt ở kho củi chỗ dê mẹ và dê con đểchắn gió cho chúng.



Tâm trạng của Dương Dật không tốt lắm, dù



Trần Tĩnh có trêu chọc thế nào cũng không khá lên được khiến y cảm thấy có lẽ lần này đã đả kích hắn rất lớn.



“Dương Dật, ngươi đừng buồn, loại sức lực này là do trời sinh, hơn nữa lúc gả cho ngươi ta cũng biết sức ngươi không lớn bằng mình. Nhưng mà Dương Dật của ta cũng rất lợi hại, có thể nhưỡng ra rượu uống rất ngon. Rất nhanh sẽ kiếm được thật nhiều tiền để mua trang viên, đến lúc đó cũng có thể trồng thật nhiều nho.” – Trần Tĩnh thấy Dương Dật cứ thẫn thờ bèn nói.



“Ta không có buồn. Không biết rượu bán thế nào rồi!? Mấy ngày nay sao chẳng thấy Tần đại ca đến gì cả, ngày mai ta phải lên trấn xem thử tình hình mới được.” – Dương Dật vội vàng đổi chủ đề. Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân bởi vì bổ củi không được mà tâm trạng trở nên sa sút, nói ra thật đúng là đáng xấu hổ.



Sáng sớm, Dương Dật ngủ dậy, mới vừa húp xong bát cháo đã nghe thấy tiếng gọi cửa của Tần Huy.



“Tần đại ca, sao huynh đến sớm vậy? Ta đang định lên trên trấn xem thử xem rượu bán thế nào.” – Dương Dật mở cửa nói.



Tần Huy dắt ngựa vào trong sân, chờ Dương Dật đóng cửa xong nói.



“Ta biết là ngươi nóng lòng chờ mà. Hai ngày trước công việc trong quán rất bận rộn, sáng nay mới thu xếp đi sớm một chút, tiện thể mang ít đồ đến cho các ngươi, lát nữa ta lại phải về ngay. Dạo này con đường lên trấn có sói qua lại, ngươi tốt nhất là không nên đi.” – Tần Huy đem tầm mười cân thịt ở trên lưng ngựa xuống, lại còn có cả hai phần lòng heo. Hắn biết Dương Dật rất thích thứ này cho nên đã mang đến.



Dương Dật nhận lấy đồ để vào trong bếp, múc ra một bát cháo nóng.



“Tần đại ca, ăn chén cháo cho ấm người trước đã.” – Dương Dật nói.



“Tiểu Bảo và tiểu ca nhi thế nào?” – Tần Huy húp một hớp cháo lớn. Không biết vì sao hắn cảm thấy cháo nhà Dương Dật nấu ăn rất ngon, kẹp lấy một miếng dưa chuột muối, ngay cả thứ này cũng giòn hơn người khác làm.



“Bọn nó rất tốt. Tiểu ca nhi có béo hơn một chút, Tiểu Bảo thì mặt càng ngày càng nhiều thịt.” – Dương Dật trên mặt tràn đầy tự hào. Đây chính là bánh bao mà hắn nuôi đấy, nuôi đến trắng trắng mềm mềm luôn.



Tần Huy thấy ánh mắt chờ được khen của Dương Dật cảm thấy buồn cười, biết rõ hắn đang mong tin về rượu cũng không trêu chọc nữa.



“Rượu các ngươi nhưỡng bán rất tốt, rượu trắng mỗi ngày bán được mười bình, còn rượu đỏ thì có dấu hiệu được yêu thích hơn, nhưng mà bởi vì hơi đắt cho nên mỗi ngày chỉ bán được năm sáu bình. Rượu đỏ mỗi bình hai lượng, còn rượu trắng mỗi bình một lượng.” – Tần Huy giải thích. Bởi vì rượu trắng tuy mùi vị rất khá, nhưng mà không có chỗ nào đặc biệt, so với những loại khác cũng không phải ngon hơn nhiều cho nên mới bán giá đó. Cũng cùng có hương vị như nhau, nhưng mà loại có màu đỏ rất hiếm gặp cho nên giá lại đắt hơn. Tần Huy còn cố ý dùng chén sứ trắng để rót rượu, còn tuyên truyền đại khái như loại này không chỉ đơn thuần là rượu đỏ, mà khi uống vào còn mang y nghĩa may mắn thịnh vượng.



Nghe những lời Tần Huy nói, cằm của Dương Dật suýt nữa rơi xuống đất. Cái giá này cũng quá cao rồi, hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ bán được giá như vậy.



“Lượm cái cằm của ngươi lên đi, nước miếng sắp chảy ra rồi kia, mau lau.” – Tần Huy thấy Dương Dật kinh ngạc đến ngây người, bộ dạng so với hắn dự đoán còn thú vị hơn, tâm tình lập tức trở nên tốt vô cùng.



Được Tần Huy nhắc nhở, Dương Dật vội vàng khép miệng lại, lại còn thuận tay lau lau khóe miệng.



Hành động đó khiến Tần Huy phì cười, hắn thật không ngờ Dương Dật lại thực sự đi lau miệng, cái động tác kia nói bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu.



Sắc mặt Dương Dật lập tức biến đen, hắn đúng là quá ngu ngốc, chẳng lẽ do hai ngày nay cảm xúc sa sút cho nên cứ như thế bị Tần Huy lừa gạt, thực sự là quá mất thể diện. Kiếp trước không phải là chưa từng gặp qua các tầng lớp khác nhau trong xã hội, sao hôm nay lại có thể ngạc nhiên như vậy chứ, hai lượng bạc cũng chỉ tương đương với hai ngàn đồng ở kiếp trước mà thôi. Dương Dật bắt đầu tính xem số tiền này mình sẽ được chia bao nhiêu, toàn bộ tiền mua trang viên đều phụ thuộc vào mối làm ăn này.



“Tần đại ca, ta có thể được chia bao nhiêu vậy?” – Dương Dật hỏi.



“Yên tâm, sẽ không để các ngươi chịu thiệt đâu, huống chi các ngươi còn phải chuyển nhà nữa, chúng ta cứ chia năm năm đi.” – Tần Huy vừa cười vừa nói. Hắn cứ muốn chiếu cố gia đình này đấy, ai dám ý kiến? Quán của hắn một lượng bạc có thể mua được rượu uống, những chỗ khác bình thường bán đến ba lượng ấy.



“Ta bây giờ phải về rồi. Mấy ngày nay quán rượu rất nhiều việc. Đây là một trăm năm mươi lượng ngân phiếu, mau cất đi. Hiện tại thời tiết rất lạnh, nhớ chăm sóc thật tốt cho ba tiểu gia hỏa kia. Đợi đến khi nào kiếm được nhiều tiền hơn thì lên thị trấn mua một cái nhà thật lớn, như vậy thì mỗi ngày ta đều có thể đến nhà các ngươi chơi rồi.” – Tần Huy cười nói hết toàn bộ âm mưu của mình ra. Hắn mấy ngày nay thực sự rất bận, nếu không phải sợ Trần Tĩnh và Dương Dật nôn nóng chuyện bán rượu, hắn cũng sẽ không đến.



Dương Dật nhìn chằm chằm một trăm năm mươi lượng ngân phiếu trong tay mình, không ngờ hắn cũng có thể kiếm được tiền, mà càng không ngờ hơn là một lần lại kiếm được nhiều như vậy khiến hắn vui muốn chết, vội vàng chạy vào trong phòng.



Trần Tĩnh vẫn còn đang ngủ, cái đứa nhỏ Tiểu Bảo kia cũng vẫn rúc trong chăn ấm ngủ đến ngọt ngào, còn hai ca nhi thì đã tỉnh. Bọn chúng sau khi được uống sữa no thì năm trong nôi, sẽ chớp chớp hai đôi mắt to tròn. Cứ nghĩ đến cảnh hai đứa nhỏ mặt đối mặt nhìn nhau thì khóe miệng hắn lại cong lên, phát ra chút thanh âm nho nhỏ, thực sự là đáng yêu không thể tả.



Để tay gần chậu than hơ cho ấm, hiện tại, thời điểm hắn phải một mình cho hai ca nhi ăn đã không cần phải bê từng chén vào một, mà là để một chén sữa bên trên cái ***g trúc úp chậu than. Như vậy sữa sẽ không bị nguội, mà hắn cũng không cần phải bê tới bê lui, lại còn có nhiều thời gian để đút cho đứa nhỏ hơn. Tiện lợi nhất vẫn là buổi tối, hắn chỉ cần đổ sữa dê còn tươi vào nồi rồi đặt trên chậu than, rất nhanh sữa sẽ sôi, như vậy cũng không cần phải đi vào trong bếp nữa.




Chờ đến khi tay ấm lên, Dương Dật liền sờ sờ mặt tiểu ca nhi, thật mềm, quả thực khiến hắn không nỡ buông tay.



“Đừng dùng sức, coi chừng hài tử bị trớ đấy.” – Trần Tĩnh sau khi tỉnh dậy liền thấy Dương Dật đang chọc ghẹo hai đứa nhỏ, cánh tay kia cứ sờ sờ nắn nắn mặt chúng nó không ngừng. Y lo hắn sẽ sờ tiểu ca nhi đến bị trớ mất.



“Ngươi tỉnh rồi. Ta nói này, lúc nãy Tần đại ca có đến, mang đến một tin tốt. Hắn nói, loại rượu màu đỏ kia bán được hai lượng một bình, còn loại màu trắng mỗi bình một lượng. Hôm nay huynh ấy đưa cho ta một trăm năm mươi lượng ngân phiếu.” – Dương Dật kích động, vội vàng lấy số ngân phiếu cất trong ngực đưa cho Trần Tĩnh.



“Một trăm năm mươi lượng sao? Nhiều như vậy chắc chắn là do Tần đại ca chiếu cố chúng ta rồi” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Số tiền này trước kia đối với y chẳng đáng kể là bao, nhưng nhìn Dương Dật kích động như vậy, Trần Tĩnh vẫn cảm thấy rất cao hứng.



“Ta quyết định hôm nay phải ăn mừng một bữa. Thời tiết lạnh như vầy, chúng ta ăn noãn oa đi. Ta thèm ăn noãn oa lắm rồi.” – Dương Dật hưng phấn nói. Hắn biết rõ ở nơi này có một loại nồi lẩu gọi là noãn oa. Có lần đi lên thị trấn, hắn đã nhìn thấy một cái noãn oa trông rất giống nồi nấu lẩu bằng đồng ở kiếp trước, cho nên đã mua về một cái. Lúc đó, hắn còn chẳng mang đủ tiền, phải đứng khua môi múa mép với chủ quán một hồi mới mua được. Vốn dĩ là phải mất năm quan tiền, hắn chỉ cần dùng bốn trăm năm mươi văn đã có thể mua được, đó là toàn bộ số tiền hiện có trong túi hắn.



“Được, vậy ăn noãn oa.” – Trần Tĩnh cũng đồng ý. Y cũng không nhớ là đã bao nhiêu năm rồi không nếm lại thứ hương vị kia.



“Cha, noãn oa là cái gì vậy?” – Tiểu Bảo hai mắt vẫn còn buồn ngủ nhổm dậy hỏi. Nó vừa nghe thấy sắp có ăn thì lập tức tỉnh dậy.



Trần Tĩnh cầm quần áo đã đựa hơ ấm mặc vào cho Tiểu Bảo, tiểu gia hỏa chui ra khỏi chăn bị lạnh đến kẹp chặt hai chân, co rúm lại, Dương Dật phải ôm nó một lúc mới thôi.



“Noãn oa là một loại phương pháp nấu ăn, đến gần trưa chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị.” – Dương Dật giải thích cho Tiểu Bảo.



Trần Tĩnh đi ra ruộng nhổ lấy củ cải trắng lớn bằng ba ngón tay người lớn. Dương Dật không biết trồng rau, số hạt giống gieo xuống lần trước quá dày nên không phát triển được, y đành phải đem số củ cải quá dày này nhổ lên. Cái đống này ném đi thì rất tiếc, có điều giờ đem đi làm noãn oa coi như cũng khá. Sau đó, y lại đi hái một ít cải thìa cũng bị gieo quá dày đang mọc chen chúc nhau, không thể phát triển tốt được.



Dương Dật ở nhà xắt đậu hũ, đem số giá mới làm được ngắt đầu bỏ đuôi, sau đó đi ngâm mộc nhĩ, rong biển cũng được ngâm vào trong nước. Làm hết mấy việc lặt vặt đó xong, hắn lại chặt xương sườn cho vào một cái nồi ninh lên.



“Tiểu Bảo không cần đi theo sau cha, ngươi đi trông chừng tiểu đệ đệ đi, đợi cha làm xong rồi sẽ gọi Tiểu Bảo đến ăn. Tiểu đệ đệ bây giờ nằm ở trong nôi một mình sẽ rất buồn, ngươi chạy vào đó nói chuyện với bọn chúng, nếu như chúng muốn tè thì chạy ra đây gọi cha.” – Dương Dật nói với Tiểu Bảo vẫn đi theo sau mông hắn làm vướng tay vướng chân nói. Vừa rồi lúc quay lưng lại, suýt chút nữa thì hắn dẫm vào chân nó rồi.




“Được rồi. Cha nếu làm xong nhớ gọi Tiểu Bảo.” – Nhận được lời đáp ứng của Dương Dật, lúc này Tiểu Bảo mới dồi dào sức lực chạy vào trong phòng trông đệ đệ. Nó mặc dù rất lo cho hai đứa em, nhưng mà nó cũng rất muốn được ăn ngon. Kỳ thực, lúc đi theo đằng sau Dương Dật, nội tâm của nó phi thường dãy dụa.



Dương Dật nhìn đống thịt để ở trong sọt, cho dù giữa trưa nay ăn thì cũng không thể ăn hết được. Nhìn số lòng heo còn chưa xử lý tốt, hắn liền nghĩ, có thể làm một ít lạp xưởng để ăn. Nhớ tới hương vị của lạp xưởng ở kiếp trước, suýt chút nữa làm hắn chảy nước miếng. Có điều, bây giờ phải chuẩn bị nguyên liệu để ăn lẩu đã, lạp xưởng cứ để đó đến tối làm cũng được.



Hắn chọn lấy một ít than tốt ở bên trong giỏ trúc, lát nữa nấu lẩu phải cần đến thứ này.



Đem toàn bộ số thịt cần dùng đến đi thái, mỗi miếng hắn đều thái rất mỏng, mỡ nạc đầy đủ, sau đó lại cắt thêm hành tây bỏ vào trong nước để khử đi mùi tanh. Lát nữa, hắn sẽ đánh một quả trứng gà đổ vào, như vậy nước lẩu sẽ càng thêm ngon ngọt.



Dương Dật cắt lấy một ít lòng heo đem đi rửa sạch, số còn lại thì cứ để đó, ăn trưa xong xử lý để làm lạp xưởng cũng không muộn.



“Cha, đệ đệ lại lắc qua lắc lại rồi, chắc là nó muốn đi tè.” – Tiểu Bảo chạy ra khỏi cửa kêu.



“Biết rồi, cha đến ngay đây.” – Dương Dật thả chỗ lòng heo đang rửa trong tay ra rồi rửa sạch tay mình hai lần, đưa lên mũi ngửi ngửi, cảm thấy mùi trên tay vẫn còn rất nặng. hắn nhíu mày, đúng lúc này thì nghe thấy tiếng động ngoài sân truyền vào.



“Trần Tĩnh, ngươi về rồi thì mau đi rửa tay, cho hài tử đi tiểu.” – Dương Dật thấy Trần Tĩnh mở cổng đi vào, nhận lấy cái giỏ trong tay y nói. Cửa nhà bọn hắn có chốt ở bên ngoài, đây cũng là vì an toàn của toàn gia. Lúc trước có sói, người lớn muốn bọn trẻ ngoan ngoãn ở trong nhà, nhưng bọn chúng nào có dễ dàng nghe lời đến vậy, chúng sẽ nhân lúc người trong nhà không để ý mà trộm đi chơi. Bởi vì phòng ngừa điều đó mà cổng luôn luôn sẽ có chốt khóa ở cả bên trong lẫn bên ngoài, như vậy thì dù người lớn không có ở nhà, lũ trẻ cũng không trốn ra ngoài được.



“Ta vừa rồi rửa lòng heo, tay có mùi rất nặng.” – Dương Dật đưa tay ra cho Trần Tĩnh ngửi thử.



“Rửa thứ đó xong rồi thì lấy một ít tro rửa tay, như vậy thì mùi sẽ đỡ hơn một chút.” – Trần Tĩnh nhíu nhíu mày, mùi này đúng là quá thúi.



Trần Tĩnh sau khi rửa sạch tay thì dùng nội lực luân chuyển trong lòng bàn tay một vòng, bàn tay nguyên bản lạnh buốt lập tức trở nên ấm áp, dễ chịu. Y bước nhanh vào phòng liền thấy Tiểu Bảo ngồi bên cạnh cái nôi, nhìn chằm chằm cửa ra vào.



“A mỗ, nhanh lên, tiểu đệ đệ sắp tè ra rồi.” – Tiểu Bảo kêu lên.



Tay Trần Tĩnh ở trên mông của hai đứa nhỏ sờ sờ một chút rồi ôm Quân An lên trước, đem cái tã đã bị nước tiểu làm ẩm ướt quăng ra, ôm lấy hài tử vỗ vỗ nhẹ một chút, Quân An liền ngoan ngoãn tè. Sau khi thay tã sạch cho tiểu tử này xong, Trần Tĩnh đem nó đặt lại lên giường.




Đợi đến khi Quân Hạo tè xong, cũng bị đặt lên giường. Cái đệm trong nôi đã ướt mất một mảng, Trần Tĩnh đem cái đó quăng ra, may mắn là bên dưới không bị ướt, lấy một tấm thảm khác lót vào là được. Xử lý xong xuôi, y mới đem hai đứa nhỏ đặt lại vào trong nôi.



Nhân lúc Dương Dật còn đang ở trong bếp nấu ăn, Trần Tĩnh cầm lấy số thảm bị ướt nước tiểu đi ra dòng suối nhỏ giặt, sau khi xả lại sạch sẽ bằng nước trong mới đem trở về nhà. Y chỉ vừa khẽ vận nội lực một chút, cái thảm vẫn còn ướt liền tỏa ra một tầng hơi nước, rất nhanh đã không còn nhỏ nước nữa.



Dương Dật dùng tro rửa sạch tay, đưa lên mũi ngửi ngửi, cảm thấy đúng là không còn nặng mùi nữa. Hắn nghĩ, chắc hôm nào phải làm một ít xà phòng, nếu không thực sự sẽ rất phiền toái, bởi vì mùa này thì loại lá ở cái cây trước nhà vẫn dùng để giặt quần áo không có nữa, bây giờ mỗi lần muốn giặt đồ đều phải đi tìm, rất mất công.



Hắn nhìn số ớt trong bao vải, một nửa để ăn, số còn lại thì để dành đến sang năm trồng. Dương Dật đã từng hứa với Tần Huy sẽ trồng thật nhiều, như vậy có thể làm ra được rất nhiều sa tế, đến lúc đó có thể đem đi bán.



Dương Dật đổ số tỏi đã băm nhỏ vào nồi nước lẩu, cho thêm một ít đường và dấm chua để nó có vị vừa chua vừa ngọt. Đổ một ít dầu vào trong chảo, cho tỏi băm vào, ngay lập tức trong phòng toàn là mùi tỏi phi thơm nức mũi, lúc này hắn mới đem hai trái ớt cắt nhỏ cho vào Dương Dật để dầu có vị cay, số dầu cay đó được múc vào trong chén, đem toàn bộ số tỏi đã băm còn lại ở trên thớt đổ vào khuấy lên. Dương Dật cầm chén đưa lên mũi ngửi, hương vị đúng là rất không tồi. Hắn còn đặc biệt chuẩn bị thêm một chén chua ngọt cho Tiểu Bảo, còn chén cay này là để hắn và Trần Tĩnh chấm.



Đem số than đã lựa từng khối từng khối gắp bỏ vào trong nồi đồng, xong xuôi hết mới đem một cái bàn nhỏ ra kê bên dưới mái hiên.



“A! Sao lại có tuyết rơi nhỉ? Tiểu Bảo, Trần Tĩnh, tuyết rơi rồi này, có tuyết rơi rồi. Mọi người mau ra đây đi, noãn oa đã chuẩn bị xong, chúng ta hôm nay vừa ăn vừa ngắm tuyết rơi.” – Dương Dật cao hứng kêu lên. Kỳ thực ở nơi này sống cũng rất tốt, mặc dù không có tivi, không có máy tính, cũng chẳng có rượu, nhưng mà không phải là sống một cuộc sống rất nhàn nhã, rất thanh thản đó sao.



“Nói nhỏ một chút, tiểu ca nhi vưa mới ngủ.” – Trần Tĩnh dẫn Tiểu Bảo đi ra nói.



“Oa a! Cha hôm nay làm thật nhiều đồ ăn.” – Tiểu Bảo hít lấy hít để cái mũi nhỏ của mình, đúng là thơm muốn chết luôn.



Bên trong nồi chẳng những có xương sườn, còn có cả tôm bự mà gần đây Tần Huy đưa cho, là một trong những thứ mà Tiểu Bảo thích nhất.



“Mau tới ăn đi, hiện tại mặc dù hơi lạnh, nhưng mà đảm bảo ăn một lúc liền ấm áp lên thôi.” – Dương Dật đem đầu hũ, mộc nhĩ và một ít thịt gắp bỏ vào.



“Tiểu Bảo muốn ăn cái gì thì nói cha, cha gắp cho, nếu tự ý làm có thể sẽ bị bỏng đấy.” – Dương Dật nói với Tiểu Bảo. Trước mặt Tiểu Bảo để hai cái chén, một cái đã được Dương Dật múc cho hơn nửa là canh xương sườn.



“Trần Tĩnh, cuộc sống của chúng ta bây giờ đúng là thật nhàn nhã.” – Dương Dật gắp một miếng thịt đã chín bỏ vào trong chén của Trần Tĩnh. Thịt này thực sự rất thơm, hoàn toàn là mùi thịt tự nhiên chứ không giống như kiếp trước, có thêm đủ loại thịt loạn thất bát tao.



Một nhà ba người đem toàn bộ số thức ăn Dương Dật chuẩn bị đều ăn hết, riêng Tiểu Bảo thì ăn đến bụng căng tròn.



Tuyết từ trên trời phiêu xuống rất nhanh liền biến mất, ban đầu chỉ là từng phiến từng phiến bông tuyết nhỏ bay bay, bây giờ lại là từng mảng từng mảng lớn rơi xuống.



“Tuyết lớn thật đó cha.” – Tiểu Bảo ngồi ở cửa ra vào kêu to.



“Được rồi, được rồi, tuyết cũng đã xem rồi, mau vào trong phòng đi, bên ngoài càng ngày càng lạnh, ngươi cũng phải đi ngủ trưa nữa.” – Trần Tĩnh đem Tiểu Bảo vẫn còn đang hưng phấn trở về phòng, ngoài này gió càng lúc lại càng lớn.



Đợi đến khi Tiểu Bảo ngủ, Trần Tĩnh đi ra ngoài vắt sữa dê – “Dương Dật, lát nữa ngươi rửa chén xong thì đem chỗ sữa dê này đun lên rồi cho tiểu ca nhi ăn nhé” – y nói với Dương Dật đang rửa chén.



“Ừ, ta biết rồi.” – Dương Dật cầm lấy số chén bát đã rửa sạch đem đi cất.



Trần Tĩnh đội nón lá, cầm lấy lòng heo mang đi rửa, bên ngoài càng lúc càng lạnh, y không muốn để cho Dương Dật đi ra ngoài. Tuy rằng thân thể của hắn đã khá hơn nhiều, nhưng mà y không thể mạo hiểm được. Kỳ thực, hiện tại Trần Tĩnh đã sớm có suy nghĩ để Dương Dật ở trong nhà mà chăm rồi.



Đã rất nhiều ngày Dương Dật không bước chân ra khỏi sân, cho nên hắn thực sự không ý thức được, nhưng ngày đông giá rét sắp đến.



Lảm nhảm: Đã lâu rồi ko post truyện, để mn phải chờ rồi. Thực ra lý do ko post của ta bây giờ ko phải là mải chơi game, mà là vì vài ngày trước bố ta tháo máy tính cất đi, cho nên ko có máy mà edit. Quá đắng. Bây giờ ta trở lại rồi đây Mn đừng giận nhóa hun ngàn cái



Noãn oa hay còn gọi là nồi lẩu



Nón lá (cái này hình như cũng gọi là nón lá thì phải, có điều ko phải kiểu nón lá thường thấy của mình đâu nha)