Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan) - Chương 29




Trầm Thanh thu vào trong mắt toàn bộ vẻ cười khổ của Trần Tĩnh, ca nhi này phải chịu bao nhiêu khổ cực ông đều nhìn thấy hết, bây giờ thật vất vả mới khá hơn được một chút, trước mắt sắp có thể hết khổ rồi, sao bây giờ lại gặp phải chuyện này cơ chứ.



“Tĩnh ca nhi, việc này ngươi không thể quyết định được, tất cả phải để cho hán tử nhà ngươi, Dương Dật quyết định. Nếu Dương Dật nói với Trầm a mỗ muốn Tĩnh ca nhi thì Trầm a mỗ không thể tìm đâu ra người để bồi thường cho hắn. Trầm a mỗ không thể gánh được trách nhiệm này, bây giờ ngươi không được dùng sức nữa, đợi Dương Dật quyết định đã.” – Trầm Thanh nói xong đi ra khỏi phòng, chuyện lớn như vậy nhất định phải để gia chủ quyết định.



“Trầm a mỗ, rút cuộc thế nào rồi? Hài tử sinh ra rồi sao? Sao không nghe thấy tiếng khóc?” – Dương Dật đứng ở cửa ra vào, vừa nhìn thấy Trầm Thanh đi ra đã lo lắng hỏi.



“Dương Dật, Tĩnh ca nhi lần này mạng đều đặt trong tay ngươi. Hài tử chân đi ra trước, ngươi bây giờ muốn bảo vệ người lớn hay là bảo vệ đứa nhỏ. Hài tử thì ngươi đã có Tiểu Bảo rồi, nếu không có đứa này thì về sau không chừng Tĩnh ca nhi còn có thể có đứa khác. Nếu như bảo về hài tử thì Tĩnh ca nhi sẽ mất mạng. Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, nếu như không có Tĩnh ca nhi, ngươi có thể chống được cái nhà này sao?” – Trầm Thanh nói. Ông bây giờ đúng là có tư tâm, hy vọng Dương Dật có thể bảo vệ Tĩnh ca nhi. Tuy rằng bình thường rất khó bảo toàn người lớn, nhưng mà Tĩnh ca nhi thì khác, thân thể của y tốt hơn so với những ca nhi khác rất nhiều, cho nên có nhiều cơ hội sống sót hơn.



“Cái gì mà bảo vệ người lớn, bảo vệ hài tử, hài tử ta muốn, người lớn ta cũng muốn. Cả hai bọn họ ta đều muốn.” – Dương Dật không khống chế được cảm xúc, bắt lấy tay Trầm Thanh, cả người đều run rẩy. Nắm đến nỗi tay Trầm Thanh cũng muốn tím xanh.



“Dương Dật, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ càng, chỉ có thể bảo vệ được một người, bằng không thì cả hai đều giữ không được.” – Trầm Thanh lớn tiếng nói. Ông biết rõ trong lòng Dương Dật rất đau khổ. Người lớn, hài tử, làm sao có thể dễ dàng chọn lựa, điều này đối với mỗi một hán tử đều là chuyện tàn nhẫn nhất.



“Không, ta không chọn được, Trần Tĩnh và hài tử ta đều cần.” – Dương Dật căn bản không muốn tiếp nhận lựa chọn này.



“Ngươi cứ như vậy thì Trầm a mỗ cũng không cách nào. Dương Dật, Trầm a mỗ thực sự không có năng lực bảo vệ cả hai người bọn họ.” – Trầm thanh nước mắt cũng sắp rơi rồi. Ca nhi của đại ca ông lúc trước cũng vì như vậy mà chết, ông không những không bảo vệ được con của chính mình, mà còn hại chết cả cháu trai, cho đến bây giờ đại ca vẫn chưa tha thứ cho ông. Ông thực sự không có năng lực bảo trụ được cả người lớn và hài tử.



“Ta tự mình làm, đem hài tử đẩy trở vể, sau đó sinh lại một lần nữa, Trần Tĩnh và hài tử nhất định sẽ không có việc gì.” – Dương Dật sau khi được Trầm Thanh cầm ngược lại tay thì tỉnh táo trở lại. Hắn biết rõ thời gian của Trần Tĩnh và hài tử không còn nhiều, chậm một giây là thêm một giây nguy hiểm. Hắn buông tay Thẩm Thanh ra, hiện tại phải rửa tay cho sạch sẽ. Kiếp trước ở trên TV đã từng thấy có thai phụ sinh ra trên xe lửa, cũng là chân đi ra trước, chỉ cần đẩy hài tử trở lại trong bụng rồi sinh lại một lần nữa, Trần Tĩnh và hài tử nhất định sẽ không có chuyện gì.



“Trầm a mỗ, ngài giúp ta trông chừng Tiểu Bảo một chút, đợi lát nữa Trần Tĩnh sinh hài tử, còn phải cần ngài hỗ trợ.” – Dương Dật sau khi tỉnh táo lại, trong đầu nghĩ qua nhiều cách, hắn tin rằng mình nhất định có thể làm được.



“Dương Dật, ngươi thật sự muốn làm vậy sao?” – Trầm Thanh giữ chặt lấy Dương Dật nói.



“Đúng, ta nhất định phải làm như vậy, ta không muốn bất đi bất kỳ một người nào trong bọn họ.” – Dương Dật kiên quyết nói. Đứa bé kia hắn, Trần Tĩnh, còn có cả Tiểu Bảo đều rất chờ mong. Hắn không muốn cứ như vậy mà buông xuôi, còn cả Trần Tĩnh nữa, hắn nhất định không thể buông được.



Dương Dật lấy nước ấm rửa sạch hai tay, đi vào trong phòng nhìn thấy Trần Tĩnh sắc mặt tái nhợt, cầm lấy khăn lau đi mồ hôi và nước mắt trên mặt y.



“Trần Tĩnh, ta muốn thử xem, ta tin rằng ngươi nhất định có thể làm được, ngươi và hài tử nhất định sẽ không có việc gì.” – Dương Dật chầm chậm nói ra.



Trần Tĩnh không nói gì, y chỉ gật gật đầu, giống hệt như lúc y tin tưởng rằng Dương Dật khi lớn lên sẽ hiểu chuyện, y và Tiểu Bảo có thể sống được những ngày thật tốt.



“Cắn nó, ta muốn đem chân của hài tử đẩy lại vào trong bụng của ngươi, có thể sẽ rất đau. Ngươi nếu nhịn không được thì cứ kêu lên.” – Dương Dật đem khăn vải dùng nước nóng giặt sạch, bên trong bao lấy một miếng nhân sâm để cho Trần Tĩnh cắn.



“Trần Tĩnh, lát nữa ta nói ngươi thả lỏng, ngươi nhất định phải phối hợp.” – Dương Dật nói xong kéo chăn ra, hai bàn chân nhỏ của hài tử cũng lộ ra rồi, hắn muốn đem đứa nhỏ này đẩy lại vào trong bụng của Trần Tĩnh.



“Trần Tĩnh, hít thở, thả lỏng.” – Dương Dật cầm chặt bàn chân nhỏ của hài tử hướng bên trong đẩy, lại không dám dùng sức quá mạnh.





“Ahhh…” – Trần Tĩnh kêu thảm một tiếng, gân xanh nổi đầy trán, cơn đau phía dưới truyền đến, đau đến tê tâm liệt phế.



Trầm Thanh tại cửa ra vào đi tới đi lui, ông biết có lẽ chính mình đã hại Trần Tĩnh rồi. Đáng lý ra ông phải ngăn cản Dương Dật lại, nhưng mà trong lòng cũng cảm thấy có chút may mắn. Lúc trước ông không thể cứu được con mình, hiện tại hy vọng Trần Tĩnh có thể làm được.



“Trầm a ma, a mỗ ta thế nào rồi?” – Tiểu mập mạp túm lấy ống quần của Trầm Thanh hỏi. Chính Tiểu Bảo cũng cảm thấy trong nhà hôm nay có chuyện gì đó bất thường.



“Không có việc gì, Tiểu Bảo, ngươi đã ăn cháo chưa?” – Trầm Thanh hỏi.



“Vẫn chưa, cha vừa rồi cho Tiểu Bảo uống sữa dê.” – Tiểu Bảo thành thật trả lời.



“Uống sữa dê làm sao no bụng được, đi, Trầm a ma múc cháo cho ngươi ăn.” – Trầm Thanh múc cho Tiểu Bảo một chén cháo, lại để nó từ từ ăn, lúc này mới trở lại cửa phòng. Ông vô cùng lo lắng, nhưng lại không dám vào nhìn.




“Trần Tĩnh, cố gắng lên, ngươi làm vô cùng tốt, hài tử chân đã vào một chút rồi.” – Dương Dật biết rõ Trần Tĩnh đau đớn, nhưng mà hắn không thể ngừng được, chân của hài tử bị đẩy vào, tay của hắn cũng đã đi vào hơn phân nửa.



“Đừng ngừng, nhất cổ tác khí” – Trần Tĩnh nhổ khăn vải trong miệng ra, thở hổn hển mấy hơi nói.



(nhất cổ tác khí: một tiếng trống vực dậy tinh thần. Cái câu này chắc nhiều ng biết rồi ha, đọc đam mẽo thì cũng gặp nhiều rồi.)



“Dương Dật, đẩy.” – Trần Tĩnh sau khi nói xong tận lực buông lỏng phía sau.



Dương Dật sau khi nghe lời Trần Tĩnh nói, hắn biết rõ chính mình quá mức tán nhẫn, nhưng mà dù tàn nhẫn hắn vẫn muốn tiếp tục làm. Không do dự một chút nào, từ từ đem hài tử đẩy vào bên trong.



“Trần Tĩnh, ngươi làm rất tốt, lại thêm một lần nữa là có thể đẩy chân hài tử vào bên trong rồi.” – Dương Dật lau một mảng mồ hôi trên trán nói. Toàn bộ tay của hắn cũng đã vào hết bên trong Trần Tĩnh, chỗ đó chảy rất nhiều máu nhưng hắn không thể ngừng lại.



“Trần Tĩnh, hít sâu, buông lỏng.” – Dương Dật sau khi nói xong thì cảm thấy chỗ bao lấy tay mình được thả lỏng, hắn vừa định dùng sức thì không ngờ chân của tiểu gia hỏa đột nhiên co lại, trong tay là một khoảng hư không.



Dương Dật sửng sốt, bây giờ hắn đẩy tiếp vào bên trong cũng không được, mà rút trở ra cũng không xong. Thời điểm hắn đang ngây người ra đột nhiên cảm giác được có thứ gì đó tròn trong, cùng với cảm giác lúc nãy có thứ gì đó đạp đạp tay mình không giống nhau. Thần kinh Dương Dật nguyên bản đang căng cứng cũng vì thế mà buông lỏng xuống, đây nhất định là đầu của hài tử rồi, như vậy thì hắn không cần phải lo lắng nữa.



“Trần Tĩnh, Trần Tĩnh, thành công rồi, thành công rồi, đầu của hài tử ra rồi. Thả lỏng, dùng sức cho hài tử đi ra.” – Dương Dật cao hứng kêu lớn, tay của hắn nhân lúc Trần Tĩnh thả lỏng cũng rút ra.



“Trầm a mỗ, ngài mau vào đây đi! Đầu của hài tử ra rồi, tiếp theo phải làm thế nào?” – Dương Dật hưng phấn gọi.



Trầm Thanh sau khi nghe những lời Dương Dật nói thì tinh thần liền tỉnh táo, cả đời này ông muốn nghe nhất chính là những lời này.




“Tốt rồi, tốt rồi, Tĩnh ca nhi sẽ không sao nữa. Có thế thấy được đầu của hài tử, Tĩnh ca nhi lại dùng sức lần nữa để cho hài tử đi ra.” – Trầm Thanh vui sướng nói, ông biết nhất định Tĩnh ca nhi có thể làm được mà.



“Oa oa oa…” – Thời điểm Trầm Thanh lấy ngón tay từ trong miệng hài tử ra, tiếng khóc của nhóc con này lập tức vang dội cả phòng.



“Đứa nhỏ này tiếng khóc thật lớn, sau này sẽ trở thành một ca nhi rất lợi hại, nhìn cái nốt ruồi mang thai đỏ au này này.” – Trầm Thanh vừa giúp tiểu gia hỏa tắm rửa vừa nói.



“Dương Dật, ôm lấy, ngươi đem tiểu ca nhi đặt vào trong nôi rồi đi múc cho Tĩnh ca nhi một chén cháo, y chắc là đói bụng lắm rồi.” – Trầm a mỗ nói với Dương Dật từ nãy đến giờ vẫn cứ một mực cười ngây ngô.



“Trầm a mỗ, ngài giúp ta ôm hài tử đặt vào nôi được không, ta không dám ôm a.” – Dương Dật tay chân cứng ngắc nói. Đứa nhỏ nhỏ như vậy hắn thực sự không dám ôm, vừa nãy toàn bộ dũng khí đã dùng hết, bây giờ chẳng còn lại chút nào nữa rồi.



“Ngươi đúng là hán tử ngốc.” – Trầm a mỗ cười mắng một câu, vội vội vàng vàng đỡ lấy đứa nhỏ, đặt vào trong nôi cạnh giường. Ông thực sự sợ thằng nhóc Dương Dật đang cứng ngắc kia không ôm nổi tiểu ca nhi.



Dương Dật cười ngây ngô, phiêu phiêu đi lấy thức ăn cho Trần Tĩnh, thời khắc này hắn vui mừng đến nỗi linh hồn cũng muốn bay ra khỏi thân thể.



“Tĩnh ca nhi, thật đúng là tốt quá, hài tử rất khỏe, ngươi không cần lo lắng. Tình huống của ngươi cũng không có vấn đề gì, tiểu tử Dương Dật kia vui mừng đến phát ngốc luôn rồi, ta đem tiểu ca nhi đặt vào trong lòng hắn, hắn cả người đều cương cứng lại, không cả dám động.” – Trầm Thanh vừa cười vừa nói.



“Trầm a mỗ, cám ơn ngài.” – Trần Tĩnh sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt nói.



“Cám ơn cái gì mà cám ơn. Ngươi cũng giống như ca nhi của ta vậy, những năm nay vẫn luôn giúp đỡ ta, Trầm a mỗ thực ra là phải cám ơn ngươi mới đúng. Được rồi, ngươi nhất định là mệt muốn chết, nghỉ ngơi tốt một chút, Dương Dật rất nhanh sẽ mang đồ ăn tới.” – Trầm a mỗ nói xong bắt đầu bắt tay vào thu thập những thứ dính máu kia. A mỗ của Dương Dật đi rồi, bây giờ ngoài ông ra, Dương Dật làm sao biết phải xử lý những thứ này thế nào.



Dương Dật bưng bát cháo đã bỏ thêm đường, từng muỗng từng muỗng đút cho Trần Tĩnh ăn, hắn bây giờ hạnh phúc đến muốn bốc hơi luôn ấy.



“Cha, a mỗ, tiểu đệ đệ thật đáng yêu.” – Tiểu Bảo không biết chạy vào tử lúc nào, đứng ở bên cạnh cái nôi nhìn tiểu đệ đệ.




“Tiểu tử này vào lúc nào vậy, không được lộn lộn chọc đệ đệ ngươi biết không.” – Dương Dật vừa cười vừa nói.



“Ta sẽ không để đệ đệ khóc đâu.” – Tiểu Bảo cam đoan nói.



“Trần Tĩnh, vất vả cho ngươi rồi, hảo hảo ngủ một giấc, ta đi lấy một ít sữa dê đút cho tiểu ca nhi uống, nếu không lát nữa nó đói bụng sẽ khóc lớn lên.” – Dương Dật cho Trần Tĩnh ăn xong nói.



Trần Tĩnh gật gật đầu, y thực sự rất mệt, lần này sinh con giống như là trải qua một hồi cực hình vậy.



“Tiểu Bảo ra ngoài với cha, ngươi ở đây sẽ làm ồn đến a mỗ ngủ đấy.” – Dương Dật cầm chén nói với Tiểu Bảo.




“A…” – Tiểu Bảo rõ ràng không nguyện ý, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn đi theo cha ra ngoài. Dương Dật đi lấy sữa dê, nó lại ghé vào cửa nhìn đệ đệ trong phòng. Đệ đệ nhà nó là một tiểu ca nhi, lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nhân, trên mi tâm còn có một nốt ruồi mang thai đỏ au. Tại sao lại nói là mỹ nhân, cứ nhìn Tiểu Bảo nó chẳng phải sẽ biết sao.



Trần Tĩnh bất tri bất giác ngủ mất, trong đầu không ngừng hiện ra một số hình ảnh. Trong mộng có một người nam nhân mặc áo giáp không ngừng chém giết kẻ thù, y tuy rằng không biết người này là ai, nhưng mà Trần Tĩnh lại cảm thấy hắn vô cùng vô cùng quen thuộc. Thời điểm nhìn thấy vị tướng quân kia sắp bị chém bị thương, Trần Tĩnh hận không thể xông lên đỡ thay cho hắn. Mở to mắt choàng tỉnh, nam nhân trong mộng đó rút cuộc là ai? Vì sao y lại có thể cảm thấy quen thuộc như vậy? Ngay tại thời điểm Trần Tĩnh đang cẩn thận nhớ lại thì trong bụng lại động động. Y nhíu nhíu mày, chẳng lẽ bên trong vẫn còn một đứa nữa. Mãi cho đến lúc y bị đạp một cái liền xác định đúng là trong bụng vẫn còn một hài tử.



Trong phòng rất im ắng, Trầm a mỗ vẫn chưa về, Dương Dật còn chưa chuẩn bị sữa dê xong, Trần Tĩnh biết rõ, Tiểu Bảo nhất định vẫn đang ở ngoài cửa.



“Tiểu Bảo.” – Trong phòng truyền ra một thanh âm khàn khàn, ngay cả bản thân y cũng nghe không rõ lắm, cho nên Tiểu Bảo ở ngoài cửa lại càng không thể nghe được. Thấy vậy, Trần Tĩnh cầm lấy chén cháo trên đầu giường ném mạnh xuống đất.



“Xoảng” một tiếng, tiểu ca nhi nằm trong nôi lập tức khóc lớn lên.



Tiểu Bảo ở ngoài bị dọa cho hoảng sợ, nó lập tức đẩy cửa chạy vào.



“A mỗ làm sao vậy? Sao lại phải đập chén?” – Tiểu Bảo hỏi.



“Đi gọi cha ngươi nhanh một chút, trong bụng a mỗ vẫn còn một tiểu bảo bảo.” – Trần Tĩnh nhẹ giọng phân phó Tiểu Bảo.



“Còn có một đệ đệ sao? Để ta đi gọi cha.” – Tiểu Bảo lập tức chạy ra ngoài.



Dương Dật vừa mới lấy được chén sữa dê, quay đầu lại thì thấy Tiểu Bảo chạy tới. Tiểu Bảo nhất định là không nhịn được lại chạy vào phòng, nhóc thối này càng ngày lại càng không chịu nghe lời.



“Cha, cha, mau đi xem a mỗ, a mỗ nói trong bụng còn có một tiểu bảo bảo.” – Tiểu Bảo vừa chạy ra khỏi phòng lập tức lớn tiếng kêu.



“Trong bụng a mỗ ngươi còn có một đứa nữa? Làm sao có thể? Chẳng lẽ lại là song sinh thai sao?” – Trầm Thanh cầm mấy thứ dính máu đi giặt, lúc trở về vừa vặn nghe được tiếng của Tiểu Bảo.



Dương Dật ngây ngốc đứng chết chân tại chỗ, hắn đây là sắp có ba đứa con sao. Cái tin này thật sự quá tốt rồi. Ngày hôm nay tâm tình của hắn giống như là đi cáp treo vậy, lúc thì hoảng sợ, lúc lại kinh hỉ.



Trầm thanh buông thùng gỗ đi vào trong nhà, tuy rằng ông rất hưng phấn, đỡ đẻ nhiều năm như vậy rồi nhưng mà chưa từng đỡ được một đôi song sinh nào. Tĩnh ca nhi hôm nay đúng là mang đến cho ông quá nhiều kinh hỉ.



Lảm nhảm: Về cái vụ đẩy đứa nhỏ vào trong bụng rồi sinh lại một lần nữa thì mình kiếm tư liệu không ra, tại vì bây giờ nếu bị thai ngược thì đa số người ta sẽ mổ đẻ chứ không ai dùng cách gây đau đớn lại nguy hiểm như vậy cả.



Nhưng mà theo nhiều nguồn mà mình tìm được có nói thì trường hợp sinh ngược bác sĩ có thể cho tay vào trong sản đạo của thai phụ để điều chỉnh hướng của thai nhi. Tuy nhiên hành động này cần có chuyên môn cao và khá là nguy hiểm vì phải xác định được đúng vị trí của nhau thai, nếu không để cái nhau bị rách thì đứa nhỏ sẽ không có nguồn cung cấp dưỡng khí để thở => sẽ chết. Mà đứa nhỏ ở trong bụng khi được giúp đỡ đúng cách sẽ có thể tự mình quay đầu lại đấy.



Bởi vì cái trên là tổng hợp từ nhiều nguồn nên không thể dẫn link ra được, mọi người nếu muốn biết rõ hơn để chuẩn bị cho sau này thì lên google tra thêm nhé.