Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan) - Chương 25




“Nhóc thối này, bây giờ lại còn dám cùng với cha tranh đồ ăn.” – Dương Dật để đũa xuống lấy tay chà đạp đầu Nhóc Béo.



“Nhưng mà cha đã ăn rất nhiều rồi.” – Nhóc Béo bĩu môi nói.



“Ha ha, hai người các ngươi.” – Trần Tĩnh cũng không biết phải nói gì, cái miệng nhỏ của Tiểu Bảo thì một khối cũng phải cắn ba miếng mới hết, mà lại còn phải nhai rất lâu, Dương Dật thì ngược lại, một khối một miếng.



“Được rồi, cha ăn rất nhiều, số còn lại tất cả đều để cho Tiểu Bảo ăn hết.” – Dương Dật thấy cái miệng nhỏ của Nhóc Béo phồng lên liền nói. Rút cuộc thì Nhóc Béo hiện tại cũng đã làm ra những hành động mà đáng lý ra tiểu hài tử nên có, cũng đã biết cách làm nũng, không còn thái độ e dè người cha này như lúc đầu nữa. Như vậy thật tốt, đã là tiểu hài tử thì cũng nên có bộ dạng của tiểu hài tử.



Dương Dật bỏ ra cả nửa tháng mới có thể đem tất cả gạo thô thu hoạch và phơi khô, cất vào trong kho. Lần này, đại đa số công việc đều là do hắn một mình từ từ làm, Trần Tĩnh ngoại trừ giúp đỡ một số việc lặt vặt cộng thêm hướng dẫn ra thì Dương Dật tuyệt đối không cho y làm bất cứ một việc nặng nào. Vụ mùa lần này thu hoạch xong thì cũng chính thức tiến vào hạ, trời càng ngày càng nóng, ban ngày ngoại trừ buổi sáng và chạng vạng tối ra thì có rất ít người chịu ra ngoài. Dương Dật nghe Trần Tĩnh nói gạo thô phải chờ đến tháng chín, khi trời có mưa mới có thể trồng.



“Trần Tĩnh, ngươi nhìn ta thử xem, có phải ta đã đen hơn rồi không? Quan trọng nhất là ta có cao lên đấy, ta có cao lên, nhất định là có cao lên đúng không? Trần Tĩnh, ngươi nhìn kỹ thử xem.” – Dương Dật đứng trước mặt Trần Tĩnh hô to gọi nhỏ. Hắn sau khi phát hiện mình cao hơn thì suýt chút nữa là nhảy dựng lên, xem ra uống sữa đậu nành đúng là có tác dụng.



Trần Tĩnh nhìn người đứng trước mặt mình, đúng là đã cao hơn một chút rồi. Nguyên bản Dương Dật chỉ đứng đến cằm y, bây giờ đã cao đến môi rồi. Liếc thấy hắn cười đến hai mắt loan loan, Trần Tĩnh nhịn không được lấy tay xoa xoa đầu Dương Dật.



“Ta hỏi ngươi ta có phải cao hơn hay không, không phải nói ngươi sờ đầu ta. Ngươi sờ nhiều quá lỡ không cao lên được thì sao.” – Dương Dật vỗ vỗ cánh tay đang ở trên đầu mình tàn sát bừa bãi, nếu không cao lên được thì hắn đi đâu tìm người mà bắt đền đây?



“Ừ. Có chút rám đen, đúng là cao hơn một chút rồi, hai tháng trước ngươi vẫn chỉ đứng đến cằm ta.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.



“Ta đã nói rồi mà, phơi nắng nhiều như vậy sao có thể không đen chứ.” – Dương Dật thực cao hứng, hắn chẳng những muốn cao lên còn muốn cường tráng hơn, trở thành một nam tử hán đích thực. Dù thế nào cũng không thể khiến bộ dáng của mình giống như nữ nhân được.



Dương Dật khóe miệng vểnh lên vui vẻ đi lên ngọn núi bên cạnh hái đậu. Đợi đến khi qua tháng mười là hết mùa đậu thì suốt bảy tám tháng sau sẽ không có đậu nữa, vì vậy hắn cứ cách ba ngày là lại lên trên trấn mua đậu, nhưng không phải là lần nào cũng có người bán, trời nóng như vậy người đi hái đậu đã càng ngày càng ít rồi.



“A mỗ, cha thực sự có đen sao? Ta thấy rõ ràng cha vẫn trắng giống như trước kia mà.” – Tiểu Bảo nghi hoặc hỏi.



“Cha ngươi thời điểm cắt gạo thô đã đen đi một chút, chỉ là hai ngày nay không có ra ngoài phơi nắng cho nên trắng lại mà thôi. Có điều cha ngươi thích hắn đen, chúng ta cứ coi như hắn đen là tốt rồi.” – Trần Tĩnh cười nói với Tiểu Bảo.



Tính tính thời gian, có lẽ nha dịch thu thuế đất cũng sắp đến rồi, nhà y tổng cộng có năm mẫu đất, ba mẫu trồng tinh mễ tính ra là ba quan tiền, còn lại hai mẫu gạo thô thì chỉ cần nộp hai trăm cân gạo thô là được. Trần Tĩnh đã sớm nói với Dương Dật để hai trăm cân gạo thô đó vào trong bao đặt ở trong nhà chính.



“Rầm rầm rầm, mở cửa, mở cửa nộp thuế.” – Ngay lúc Trần Tĩnh nghĩ đến việc nộp thuế thì nha dịch đã đến gõ cửa.



“Đến đây.” – Trần Tĩnh ra sân mở cửa, bên ngoài đứng ba hán tử cao lớn, thái độ coi như không tệ, bên cạnh họ có một cái xe bò, thôn trưởng cũng đi cùng với bọn họ.



“Thuế đất nhà các ngươi đã tính xong rồi. Năm nay nhà các ngươi trồng ba mẫu tinh mễ, bởi vì lần này mưa lớn, tinh mễ thu hoạch cũng kém đi một chút cho nên bên trên đã giảm một ít thuế, chỉ cần nộp bảy trăm năm mươi văn tiền. Còn gạo thô đã chuẩn bị xong chưa? Nếu như chưa có chuẩn bị tốt thì các ngươi phải tự mình chuyển đến kho lương đấy.” – Một người nha dịch cao lớn cầm sổ thu thuế nói ra.



“Trần Tĩnh, ngươi chuẩn bị xong chưa?” – Thôn trưởng hỏi.



“Đã sớm chuẩn bị, các ngươi giúp ta khuân một chút, ở ngay bên trong nhà chính thôi, hán tử nhà ta đã đi ra ngoài rồi.” – Trần Tĩnh mở cửa nói.



Thời điểm những người thu thuế đất rời đi, Trần Tĩnh bắt lấy hai con gà trống lớn nhất trong nhà đưa cho ba nha dịch, đó cũng là lý do những năm nay mấy nha dịch kia đến nhà y thái độ luôn tốt hơn mọi người. Năm ngoái, Trần Tĩnh cũng đã đặc biệt chuẩn bị hai con thỏ rừng.



Dương Dật sau khi về nhà liền thấy trong thôn có vài người xa lạ, bọn họ lại còn kéo theo xe bò, bên trên xe còn có hai cái bao nhìn vô cùng quen mắt.



Về đến nhà Dương Dật cảm thấy hình như thiếu thiếu cái gì đó, nhìn nhìn trong sân thì phát hiện hai con gà trống bình thường mỗi lần hắn về đều sẽ nhảy lên ***g gà tranh ăn với gà mái không thấy đâu nữa. Mỗi lần Dương Dật đi ra ngoài nếu bắt gặp châu chấu cào cào đều bắt về chính là để cho mấy con gà mái ăn, cho chúng sinh nhiều thêm vài quả trứng.



“Trần Tĩnh, gà nhà chúng ta đâu mất rồi?” – Dương Dật vừa hỏi vừa ném hơn mười con châu chấu vào trong ***g gà.




“Ngươi nói nhỏ một chút, Tiểu Bảo vừa mới ngủ.” – Trần Tĩnh thấy Dương Dật hô to gọi nhỏ liền nhắc nhở.



“Hai con gà trống kia ta mang cho mấy nha dịch thu thuế rồi. Là chuyện thuế đất lần trước ta đã nói ấy. Năm nay bởi vì thời điểm thu tinh mễ có mưa cho nên được miễn một trăm năm mươi văn tiền.” – Trần Tĩnh nói.



“Thì ra là như vậy, lần trước có thể ta không để ý nên không nghe rõ lời ngươi nói.” – Hắn thực sự không chú ý đến chuyện này.



Hôm nay đột nhiên Dương Dật nhớ đến một chuyện, hắn thấy một ca nhi trong thôn mới sinh tiểu bảo bảo đem nước cơm đút cho nó ăn. Đứa nhỏ mà lại cho ăn nước cơm như vậy thì làm sao có thể có dinh dưỡng được. Hắn không biết là ca nhi ở đây sinh con ra có sữa hay không. Nếu như thật sự không có, hắn phải chuẩn bị sớm một chút. Ở trên thị trấn Dương Dật từng thấy người ta bán dê, nếu thực không có thì hắn sẽ mua trước một con dê mẹ đang mang thai về nuôi, đến lúc Trần Tĩnh sinh con, đứa nhỏ sẽ có sữa dê uống. Hắn phải hỏi Trần Tĩnh cho rõ mới được.



“Trần Tĩnh, ta muốn hỏi ngươi một chuyện.” – Dương Dật vừa rửa tay vừa nói.



“Ăn cơm trước đi, có chuyện gì để lát nữa nói, bận rộn từ trưa đến giờ ngươi không đói sao?” – Trần Tĩnh cười cười.



Dương Dật nằm ở trên giường nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Trần Tĩnh, tiểu gia hỏa hiện tại càng ngày càng hiếu động. Thời điểm nhóc con này động, Dương Dật chỉ sờ nhẹ một cái nó sẽ vô cùng hưng phấn dùng sức đá hai cái, chắc là muốn cùng người lớn bên ngoài vui vẻ trao đổi với nhau.



“Trần Tĩnh, hài tử sau khi sinh ra, ngươi có, cái kia… có sữa đút cho hài tử ăn không?” – Dương Dật ghé sát vào bên tai Trần Tĩnh.



“Ca nhi làm sao có sữa được? Chỉ có dê bò sau khi sinh mới có sữa thôi.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.



“Vậy con của chúng ta sau khi sinh ra thì ăn cái gì?” – Dương Dật hỏi.



“Nước tinh mễ. Nếu như hài tử thân thể quá kém thì chúng ta sẽ mua sữa dê mới sinh để nuôi hài tử. Tiểu Bảo hồi đó cũng có một khoảng thời gian ngắn uống sữa dê, cho nên thân thể của nó bây giờ đặc biệt tốt.” – Trần Tĩnh kiên nhẫn giải thích.




“Thế thì bây giờ chúng ta chuẩn bị dê mẹ mang thai là vừa rồi. Đợi đến khi hài tử sinh ra mới chuẩn bị nhất định sẽ không kịp đúng không.” – Dương Dật chưa từng chăm sóc qua hài tử mới sinh, cho nên tốt nhất là thời điểm nó chưa sinh ra có thứ gì cần chuẩn bị thì cứ chuẩn bị cho thật tốt, nếu không đến lúc đó lại rối hết cả lên thì không ổn.



“Ừ. Ngươi không biết cách chăm sóc hài tử, a mỗ thì lại đi rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị sớm một chút. Vậy đi, ngày mai ngươi lên trên trấn mua một con dê mẹ đang mang thai, con dê mẹ kia nhất định phải sinh đúng vào ba tháng sau, nếu không sẽ không kịp thời gian. Tốt nhất là mua dê mẹ đã có thai được ba tháng, hơn hai tháng nữa là có thể sinh sản.” – Trần Tĩnh tính toán thời gian.



Hôm nay Dương Dật dậy thật sớm, hắn nghe Trần Tĩnh nói cứ đến ngày mười lăm mỗi tháng trên thị trấn sẽ bán khá nhiều súc vật, hắn muốn nhờ Tần Huy dẫn mình đi xem một chút. Cái tên kia cứ đến mùa đông thường hay mua dê, dĩ nhiên quen thuộc giá cả, lựa chọn dĩ nhiên sẽ tốt hơn hắn.



“Trên đường đi nhớ cẩn thận một chút, uống thêm ít trà giải nhiệt, nếu mệt thì cứ ngồi xuống ven đường nghỉ ngơi. Nhớ rõ lúc trở về phải lấy thêm nước trà ở chỗ Tần đại ca, nếu không sẽ bị cảm nắng.” – Trần Tĩnh không ngừng dặn dò, trời càng ngày càng nóng, để Dương Dật đi lên trấn một mình y cảm thấy không yên tâm một chút nào.



“Đừng lo lắng, đây có phải là lần đầu ta lên trấn đâu. Con đường đó ta đã đi rất nhiều lần rồi, số đậu trong nhà nhiều như vậy cũng đều do ta mua về đấy.” – Dương Dật cười trấn an Trần Tĩnh.



Tần Huy đưa Dương Dật đến một cái nông trường bên ngoài trấn chọn dê. Nghe Dương Dật nói muốn ở trong trấn mua một con dê mẹ để lấy sữa cho hài tử ăn, Tần Huy nhất định không đồng ý, nếu muốn mua cho hài tử thì phải mua một con dê mẹ tốt nhất. Số dê mẹ hiện tại người ta đem bán cũng không phải là dê tốt, cho nên Dương Dật bị Tần Huy kéo đến nơi này.



“Lâm bá, con dê mẹ đang mang thai tốt nhất của nhà ngươi là con nào? Ca nhi nhà huynh đệ ta sắp sinh, muốn mua một con dê mẹ hơn hai tháng nữa có thể sinh sản.” – Tần Huy cười nói với Lâm bá.



“Tần quản sự tới đấy à, muốn mua dê mẹ mang thai sao? Nhà ta bên này có mấy con, ta đưa ngươi đi xem xem có con nào phù hợp không.” – Lâm bá vừa cười vừa nói. Mãn nguyệt lâu mỗi năm đều đến đây mua dê, hơn nữa trả giá rất hợp lý, cho nên có dê tốt Lâm bá sẽ giữ lại cho Tần Huy.



“Phù hợp với yêu cầu của ngài có ba con, một con đã mang thai hơn ba tháng, chỉ hai tháng nữa sẽ sinh, ngoài ra còn có hai con mang thai chừng ba tháng, hơn hai tháng nữa sẽ sinh. Vậy thì trong hai con này ngài chọn lấy một con mình thích đi, cả hai đều là dê tốt đấy.” – Lâm bá vừa cười vừa nói. Nếu không phải là Tần Huy mang hán tử kia đến, dê mẹ này ông nhất định sẽ không bán mà để nó sinh con ra, chờ đến lễ mừng năm mới mới đúng thời điểm bán được giá.



“Bọn chúng đã sinh con mấy lần rồi?” – Dương Dật nhìn hai con dê thấy chúng rất khỏe mạnh hỏi.



“Con này đã sinh hai lần rồi, còn con bên cạnh ngươi thì năm ngoái mới sinh một lứa, lần này mới là mang thai lần hai, cả hai đều là dê mẹ loại tốt nhất.” – Lâm bá vừa cười vừa vỗ vỗ dê của mình, có thể đem dê nuôi được tốt như vậy cũng không có bao nhiêu người.




Cuối cùng Dương Dật quyết định chọn con dê mẹ đang mang thai lần hai, con này có lẽ so ra tốt hơn một chút, dù sao tuổi của nó cũng tương đối trẻ.



“Trên đường về nhớ cẩn thận một chút, đi từ từ thôi, nhớ phải cho dê mẹ uống nước.” – Tần Huy dặn dò.



“Ngươi mau về đi, đã làm phiền ngươi cả ngày nay rồi, con dê này ta sẽ cẩn thận đưa về, dù sao nó cũng là khẩu phần ăn sau này của con ta mà.” – Dương Dật sau khi chọn được dê, tâm tình trở nên vô cùng tốt.



“Tần quản sự yên tâm, ta sẽ đưa dê và người an toàn trở về.” – Nhi tử của Lâm bá vừa cười vừa nói, mặc dù người kia là hán tử, nhưng mà dung mạo so với ca nhi còn đẹp hơn, chuyến này y vô cùng vui vẻ nguyện ý đi ấy chứ.



Hai người đem theo dê vừa đi vừa nói chuyện, chủ yếu là về cách nuôi dưỡng và chăm sóc làm sao để dê khỏe mạnh. Đi được hơn nửa đường thì dừng lại, Lâm Hoa thấy trán Dương Dật đầy mồ hôi muốn đưa tay lau giúp hắn, lại cảm thấy không tốt lắm, người này nếu là ca nhi y nhất định sẽ lấy về nhà, chỉ đáng tiếc đó là lại hán tử. Có điều, như vậy cũng chẳng sao, để đó ngắm nhìn cũng thấy cảnh đẹp ý vui.



“Dương Dật, để ta giúp ngươi đeo giỏ đi, ta thấy trên trán ngươi đổ đầy mồ hôi rồi kìa.” – Lâm Hoa cầm lấy giỏ trúc Dương Dật vừa buông xuống nói. Cái giỏ trúc này đúng là rất nặng, y đem nó vác lên lưng, không nghĩ tới người kia gầy teo như vậy mà khí lực lại rất lớn.



“Nặng như vậy ngươi sớm nói một chút ta đã mang giúp ngươi rồi.”- Lâm Hoa cười lớn.



“Không sao, để ta tự mình đeo là được.” – Dương Dật muốn cự tuyệt, nhưng mà giỏ trúc đã được đeo lên lưng của Lâm Hoa nên cũng đành đi theo.



Qua hơn hai khắc (= 30’), hai người cuối cùng cũng về đến Trần gia thôn, con dê mẹ này đang mang thai, Dương Dật cũng không dám đi quá nhanh.



“Đến nhà của ta rồi Lâm đại ca, hôm nay đúng là làm phiền ngươi, nhanh vào đây uống miếng nước.” – Dương Dật đẩy cửa sân ra, mặt trời cũng đã gần xuống núi.



“Cha đã về rồi, dê nhỏ, dê nhỏ.” – Nhóc Béo cao hứng kêu lên, thò tay muốn đi sờ sờ con dê mẹ.



“Nhóc thối tránh qua một bên, coi chừng hù nó sợ. Chờ đến khi nào nó quen thuộc rồi lúc đó cho ngươi chơi. Nó coi vậy nhưng mà là lương thực của em trai ngươi đấy.” – Dương Dật cười ôm lấy Nhóc Béo hôn một cái.



Lâm Hoa nhìn tiểu gia hỏa mập mạp kia, đáng yêu như vậy lớn lên nhất định sẽ giống Dương Dật.



“Dương Dật, ta về trước, trời sắp tối rồi, chờ vài ngày nữa ta lại tới. Cách nuôi dê trên đường đi ta cũng đã nói hết với ngươi rồi, nếu có cái gì không hiểu thì đến tìm ta, ta lúc nào cũng có mặt ở nông trường.” – Lâm Hoa nhìn thấy sắc trời dần tối liền chào.



Trần Tĩnh đang nấu cơm bên trong, nghe tiếng Tiểu Bảo gọi lớn thì chạy ra – “Dương Dật, ngươi về rồi sao? Sao lại về muộn như vậy?” – Vừa ra tới nơi, y lập tức nhìn thấy trong sân vẫn còn có một hán tử khác đang đứng.



“Trần Tĩnh, đây là Lâm đại ca, dê của chúng ta là do Tần đại ca dẫn đến nhà Lâm đại ca mua, Lâm đại ca giúp ta đưa dê về.” – Dương Dật giới thiệu.



“Cám ơn Lâm đại ca, Dương Dật nhà ta đối với mấy chuyện này không quen thuộc. Đi đường dài chắc cũng đói bụng rồi, mau vào đây ăn cơm, cơm ta cũng đã nấu xong hết, ăn xong rồi hãy về.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.



Cả ngày hôm sau, Dương Dật và Tiểu Bảo liên tục vây quanh con dê mẹ kia. Buổi sáng, Dương Dật đi ra dòng suối lớn cắt cỏ xanh, Tiểu Bảo thì vừa mới ăn xong lại chạy ra lấy cỏ cho nó ăn. Hiện tại, căn nhà tranh đã được dọn dẹp sạch sẽ thành chuồng dê, trước kia nơi này vốn là phòng củi, hai bên trái phải đặt hai cái ***g gà.



“Được rồi, hai người các ngươi đừng có suốt ngày vây quanh nó như vậy, sẽ hù nó đấy, cũng nên để nó an ổn nghỉ ngơi đi.” – Trần Tĩnh đối với hai kẻ đang xem dê mẹ như vật quý hiếm nói.



Lảm nhảm: Vầng… đã có một người nhìn anh chảy nc miếng:v