Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư

Chương 70: Chương 70: Dẫn Xà Xuất Động 6






CHƯƠNG 70: DẪN XÀ XUẤT ĐỘNG 6

Dịch giả: Luna Wong

Tôn Bưu nhìn “Nhất trụ kình thiên” trên bàn, tròng mắt đều sắp trừng ra ngoài, “Ngươi. . . Làm sao biết cái này?”

“Đổ phường của Sở gia có nhiều, chút tài mọn ấy xem như cái gì?” Đoàn Duy bày biểu tình xem “Ếch ngồi đáy giếng”.

Tôn Bưu thở dài, chịu thua nói: “Sở công tử kỹ cao một bậc, ta nhận tài, người muốn ta làm chuyện gì?”

Đoàn Duy bưng rượu chung lên uống một ngụm, hắn nhìn đối phương cúi đầu tang não cùng với dáng vẻ bệ vệ phách lối dáng dấp vừa rồi tưởng như hai người, cơn tức nín trong lòng tựa hồ cũng tung ra, khoái ý đến cực, “Chỉ ngươi?” Hắn hừ nở nụ cười một tiếng: “Ngươi cho rằng bản thiếu gia có chuyện gì làm không được cần ngươi giúp sao?”

Tôn Bưu nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, trong lòng may mắn vị bảo thông thái thiếu gia ngạo mạn tự đại này trái lại để cho mình tiết kiệm rất nhiều chuyện này, nếu như đối phương thật bảo cho mình học chó sủa, hay chui đáy quần các loại, tám phần mười hắn cũng phải nghe theo, nếu bình thường thì cũng thôi, nhưng trước mặt nhiều huynh đệ như vậy, quá mất mặt, “Sở công tử đại nhân đại lượng, trước là ta có mắt như mù, ta chịu tội với người.” Hắn vội vàng nói.

“Ca ca, ta có chút mệt mỏi.” Dương Thanh Già lôi tay áo của hắn, làm nũng nói.

“Mệt mỏi?” Đoàn Duy giơ tay lên sờ sờ trên trán của nàng: “Vậy hiện tại chúng ta trở về.”

Lúc hắn nói chuyện liền đứng lên, chả thèm để ý đến Tôn Bưu ra vẻ đáng thương ở một bên, dẫn mọi người nghênh ngang mà đi.

———————————————


“Thật là muốn ăn cá nấu.” Dương Thanh Già bưng một chén cháo hoa, thở dài mới nói.

(Luna: Đây là một món ăn luôn, ta tìm không ra từ, mọi người search từ khóa水煮鱼 này xem hình nha)

Nàng vừa ở nghệ quán nói mình mệt mỏi, ngoại trừ nhắc nhở Đoàn Duy phải đợi con cá cắn chặt rồi mới kéo dây, không thể nóng vội, kỳ thực cũng là lời nói thật, giằng co cả đêm, bụng của Dương Thanh Già trống trơn, đã sớm đói đến chịu không được.

“Cá nấu?” Đoàn Duy đã sớm thay thân trang phục thổ hào, lại biến thành Đoàn bách hộ thanh thanh lãnh lãnh.


Dương Thanh Già nói: “Một món ăn của quê hương ta.” Nàng lại uống một hớp cháo, cau mày nói: “Quả nhiên ta vẫn là ăn không quen thức ăn Nhật Bản, không phải

sashimi chính là các loại sushi.”

Đoàn Duy lặng lẽ nhớ kỹ cá nấu, sau này hỏi Thẩm Sân thử xem có biết đây là món gì hay không.

Quê hương của Thẩm Sân cũng là Giang Tây.

“Trình diễn không tệ.” Dương Thanh Già đột nhiên nói.


“Cái gì?”

“Ta nói Đoàn đại nhân ngươi hát hí không tệ, cực kỳ tinh chuẩn diễn xuất thành một phú nhị đại tính túy xúc động tự đại, nhiều tiền sỏa.”

Đoàn Duy nghe không vui lắm: “Đa tạ. . . Khích lệ?”


“Còn có kỹ thuật đổ của người nữa, thành thật mà nói, ta rất giật mình.”

“Năm sáu tuổi ta đã lăn lộn hơn một năm trong đổ phường, đều là học vào lúc đó.”

Dương Thanh Già buông chén, rất kinh ngạc.

Đoàn Duy như là không thấy được biểu tình của đối phương, giải thích: “Trước ta vẫn lưu lãng tứ xứ, sau này hơn mười tuổi mới gặp được dưỡng phụ mẫu bây giờ.”

Hời hợt một câu nói, bên trong không biết có bao nhiêu đau khổ và chua xót.

“Hi.” Dương Thanh Già gọi hắn.

Đoàn Duy ngẩng đầu.


“Cảm tạ kinh lịch ‘đổ thường tiểu bá vương’ của ngươi, ” Dương Thanh Già đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói: “Không thôi bảo thông thái sau ngày hôm nay có thể sẽ đóng cửa.”

Đoàn Duy nhìn nàng, nhãn thần ấm áp của đối phương, cười tự nói với mình —— đi qua cực khổ có lẽ là một loại tài phú.

Loại an ủi đặc biệt lại uất thiếp này, để trong nháy mắt hắn sinh ra loại ảo giác —— bản thân giống như hài tử được người quan ái tâm quải niệm.

Dương Thanh Già lại múc thêm một chén cháo nữa, “Ngươi cảm thấy phía sau Tôn Bưu là ai?”

“Rất khó nói, nhưng chúng ta từng chút tiếp cận mục tiêu.”

“Hiện nay tới đây, chúng ta tiếp xúc được đều là người Đại Minh ở phúc cảng.”

Đoàn Duy nói: “Những người này ở bản địa này rất được hoan nghênh, có chút thế lực, cùng đại danh của Nhật Bản hoặc ít hoặc nhiều đều có chút quan hệ bàn căn thác tiết, Tôn Bưu này, hơn phân nửa là người sau lưng hắn phái tới thử chúng ta.”

Dương Thanh Già gật đầu: “Hắn coi chúng ta là thành cây rụng tiền tương lai, chờ xem đi, trong vòng ba ngày, bọn họ tất nhiên sẽ có động tác mới, chúng ta chỉ cần chờ đối phương chủ động tìm tới cửa là được.”

“Chủ động cắn câu?”

“Bọn họ đã mắc câu.” Dương Thanh Già uống xong cháo trong chén, cải chính nói.


“Vậy làm sao bảo chứng bọn họ không thoát được?” Đoàn Duy còn chưa quá xác định.

Dương Thanh Già suy nghĩ một chút, nói: “Thả tin tức ba ngày sau chúng ta liền rời Nhật Bổn ra ngoài.”

—————————–

Thời gian luôn luôn ở buồn chán thì có vẻ dài dằng dặc mà lại kéo dài, ở lúc quan đầu khẩn yếu bay nhanh dường như tảng lớn lưu sa.

Tin tức phú thương tới từ Đại Minh ba ngày sau phải ly khai , đã bất tri bất giác rải đến rồi có chút dụng tâm kín đáo người trong tai, nhưng bọn hắn tựa hồ thập phần trầm trụ khí.

Ngày đầu tiên không có động tĩnh gì, ngày thứ hai cũng thế.



Đêm khuya ngày thứ ba, ngược lại Triệu Thành bọn họ ngồi không yên.

Tất cả mọi người ở lầu hai Thanh Nguyên Túc, bọn họ không dám đốt đèn, sợ bị người phát hiện nửa đêm không ngủ, lộ ra chân ngựa.

“Dương đại nhân, ngươi thật sự nắm chặt vào ngày mai sáng sớm, cũng chính là còn lại tam canh giờ bọn họ sẽ chủ động tới tìm chúng ta sao?” Lên tiếng trước nhất ngược lại là

Thẩm Sân luôn luôn tương đối ổn trọng, có thể thấy được về cái này mọi người thật phi thường lo lắng, “Chúng ta làm như vậy có phải có chút quá mạo hiểm không.”

Triệu Thành và huynh đệ Lôi Đình đang nhìn nàng, bọn họ hiển nhiên cũng đang lo lắng cái này.

“Các ngươi hiện tại phải làm, là trở về an tâm ngủ, ngày mai còn có nhiệm vụ rất trọng yếu.” Dương Thanh Già ung dung nói.

Triệu Thành “Sách” một tiếng: “Dương đại nhân, tuy nói ngươi luôn luôn thông minh, nhưng cái chuôi này không biết là thông minh quá sẽ bị thông minh hại đi, nếu chúng ta đều đã phí nhiều công phu như vậy, cũng không sợ chờ lâu vài ngày a, ngươi nói cái gì ba ngày sau đi a? Chỉ cần chờ thêm vài ngày, bọn họ cũng sẽ tìm tới, thực sự không được, chúng ta chủ động đi tìm Tôn Bưu cũng thành a.”

“Xem ra các ngươi vẫn không hiểu, ” Dương Thanh Già lắc đầu: “Đó cũng không phải vấn đề thời gian, ở quê hương ta, có một câu tục ngữ là ‘gấp gáp không phải buôn bán’ . Nói cách khác, Tôn Bưu còn có chưởng sự chân chính sau lưng của hắn, đã tin thân phận của chúng ta, nhưng nếu như chúng ta hiện chủ động tìm đối phương, đưa ra yêu cầu hợp tác, đây ngược lại sẽ làm cho đối phương hoài nghi. Cho nên ta để người rải tin tức ba ngày sau chúng ta sẽ rờii Nhật Bản, chính là để bỏ đi một điểm nghi ngờ sau cùng này của bọn họ, đồng thời đã ở trong tiềm thức cho bọn họ ý thức thời hạn. Chúng ta có nhiệm vụ trong người, không có khả năng vẫn chờ đợi, chúng ta dừng thời gian càng dài, mạo hiểm bị vạch trần lại càng lớn, nhiệm vụ lần này, so với làm đâu chắc đấy, chúng ta càng cần thêm tốc chiến tốc thắng.”

“Là chúng ta thiển cận.” Thẩm Sân nghe xong đối phương giải thích có chút xấu hổ nói.

Dương Thanh Già khoát khoát tay: “Các ngươi lo lắng là bình thường, dù sao nhiệm vụ lần này cũng gian khổ. Hơn nữa ta cũng có lỗi, trước đó ta nên giải thích cho các ngươi nghe, ” nàng cười cười, có chút bất đắc dĩ: “Chỉ là ta cũng không ngờ tới, người này trầm trụ khí như thế, kéo đến cuối cùng.”

Đoàn Duy mở miệng nói: “Đều quay về ngủ đi, sáng mai tự có tính toán.”

Lúc này mọi người mới tản, trở về phòng của mình nghỉ ngơi.