Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư

Chương 66: Chương 66: Dẫn Xà Xuất Động 2






CHƯƠNG 66: DẪN XÀ XUẤT ĐỘNG 2

Dịch giả: Luna Wong

Dương Thanh Già cho là hắn tỉnh, liền tiến tới hỏi: “Ta ở, làm sao vậy?”

Vậy mà đối phương lại không phản ứng gì, như cũ gọi nàng từng tiếng một.

Dương Thanh Già biết hắn đây là căn bản còn chưa thanh tỉnh, nàng đi tới mở cửa sổ ra, trong phòng nồng nặc mùi rượu nhất thời tiêu tán không ít, không khí mới mẻ tràn vào, hết sức thoải mái.

“Tửu lượng không tốt còn uống nhiều như vậy nữa, thật là. . .” Dương Thanh Già ngồi trở lại trên giường, giúp hắn lau mặt.

Đoán chừng là trên mặt ẩm bị gió thổi đêm qua mang đi có chút men say, lại có lẽ là trong không khí biển có vị đạo mặn sáp để người bất tri bất giác vui vẻ thoải mái, một lát sau, Đoàn Duy hơi mở mắt.

Con ngươi màu xám tro nhạt của hắn bị ánh nến đốt ở đầu giường, chiếu noãn dung dung, cảm giác say dâng lên để khóe mắt cỉa hắn có chút phiếm hồng, Đoàn Duy nói giọng khàn khàn: “Nếu không phải Hoài Tín. . . Ngăn ngươi, ngươi, chẳng lẽ thực sự. . .”

Dương Thanh Già không nghĩ tới hắn vừa mới có chút thanh tỉnh, liền bắt đầu nói cái này.

Nàng vốn có không dự định giải thích cái gì, nhưng ánh mắt của đối phương ướt nhẹp nhìn mình, còn mang theo chút ủy khuất và không giải thích được như vậy, Dương Thanh Già thở dài, vẫn là mở miệng nói: “Loại nơi thanh sắc này, nhất là như nghệ quán chế độ hội viên này, có thể kinh doanh phồn thịnh như vậy, nhất định có người ở phía sau chống lưng. Cho nên ta chọn loại địa phương này, chính là nhìn trúng tiện lợi tập hợp và phân tán của tin tức. Ngày hôm nay chúng ta đi chỗ đó không chỉ có là hỏi thăm, càng muốn thả tin tức ra, dẫn xà xuất động. Nếu đi chơi không có chút hình dạng đùa bỡn, nếu như quá mẫn cảm, nhất định sẽ làm cho bọn họ có hoài nghi, đến lúc đó sợ sẽ tiền công tẫn khí.”


Đoàn Duy bị cồn tê dại đại não phản ứng một chút ý trong lời của đối phương, tuy rằng lý giải, lại vẫn còn có chút bất mãn: “Vậy cũng. . . không thể tùy nghệ kỹ kia —— làm bậy a. . .”

“Không phải ngươi nói sao, người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết.” Dương Thanh Già cười giỡn nói: “Huống chi người ta chính là trang điểm có chút dọa người, nhìn kỹ, cũng là một tiểu sinh anh tuấn mạo như Phan An, ta lại không lỗ lã.”


Cồn thường thường sẽ để lực tự chủ của con người giảm xuống, do đó lộ ra bản tính chân chính áp lực thật lâu, Đoàn Duy cũng như vậy.

Nếu như ở bình thường, hắn không có khả năng nắm chuyện này không tha, bất quá lúc này hắn càng giống như là một mao đầu tiểu tử, không vui trong lòng liền bất chấp tất cả nói: “Nữ tử có thể nào tùy tiện như vậy! Đây chính là dính đến danh tiết của ngươi!”

Nếu dựa theo tính tình dĩ vãng cỉa Dương Thanh Già, nghe đối phương nói như vậy khẳng định sẽ nghiêm túc sửa đúng một chút lối nói chuyện của hắn, bất quá dưới mắt nàng cũng không muốn xả bài cùng một con quỷ say.

Huống chi suy nghĩ kỹ một chút, đối phương nói cũng không phải không có lý, nhưng đây không quan hệ đến nam nữ, mà thuộc về vấn đề ranh giới cuối cùng.

Bản thân nàng nhớ tới một màn kia của nghệ quán cũng cực kỳ bài xích, tuy rằng Dương Thanh Già chịu đựng lấy đại cục làm trọng, nhưng không có nghĩa là thực sự không sao như bản thân biểu hiện vậy, ai muốn bị một nam tử xa lạ miệng đối miệng đút rượu chứ?


Lúc này nàng ngồi ở bên người Đoàn Duy, gió đêm ẩm ướt từ ngoài cửa sổ nhè nhẹ thổi vào, nàng an tĩnh đợi một hồi, bình phục lại khô nóng do cồn sinh ra, cảm giác nghĩ mà sợ lúc này mới từng chút từng chút dâng lên.


Dương Thanh Già nhìn Đoàn Duy say rượu không khỏe còn vẫn nỗ lực mở to mắt nhìn mình, trong lòng cũng minh bạch sở dĩ đối phương nói như vậy, cũng là bởi vì quan tâm bản thân.

“Ta đây đêm hôm khuya khoắc còn ở chỗ này hầu hạ Đoàn đại nhân ngươi, người làm sao không cùng ta lý luận danh tiết?” Dương Thanh Già thuận miệng đỗi nói.

“Ta. . .” Đoàn Duy bị cồn làm tê dại đại não dị thường trì độn, hắn nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nâng cao thân, không hề báo trước ôm cổ của Dương Thanh Già ngồi ở bên giường, có chút nói lắp lại hết sức kiên định nói: “Ta, ta thú ngươi.”

Dương Thanh Già bị ngôn ngữ và cái ôm đột như kỳ lai của đối phương làm sợ ngây người.

Sửng sốt một hồi, nàng tự nói với mình —— đây là say rượu nói lỡ, xem như con ma men đanh hồ ngôn loạn ngữ.

Dương Thanh Già đè rung động nhè nhẹ trong lòng xuống, bất đắc dĩ nói: “Đều khuya lắm rồi, ngươi đừng giằng co nữa, nhanh chóng nằm xuống ngủ đi.”


Đoàn Duy như hài đồng cướp được đồ chơi làm bằng đường, ôm nàng thật chặt, chính là không buông tay.

Dương Thanh Già không có biện pháp nào với Đoàn Duy có chút tính trẻ con như vậy, nàng lại không thể mạnh bạo.

Dù là mạnh bạo, mười người thanh tỉnh nàng cũng đánh không lại một con quỷ say Đoàn Duy, vì vậy nàng chỉ có thể theo động tác quan về năm của đối phương, nửa người trên nằm trên người hắn, nghĩ một hồi chờ Đoàn Duy ngủ, bản thân lặng lẽ đứng dậy là được.

Bởi tư thế, lỗ tai của Dương Thanh Già vừa lúc đặt ở trên lồng ngực của đối phương.

“Thình thịch. . . thình thịch. . .”

Tim của hắn kiên định mà hữu lực nhảy không ngừng truyền vào màng tai của Dương Thanh Già, mùi rượu Đoàn Duy thở ra để không khí chung quanh nguyên bản mới mẻ trở nên có chút nùng trù mà ám muội.

Dương Thanh Già có chút ngượng ngùng, càng nhiều hơn lại là một loại cảm giác an toàn khó có thể phủ nhận.

Ngoài cửa sổ ánh trăng vừa lúc, Phúc cảng có một loại côn trùng hắc sắc đặc biệt, tiết ban đêm này luôn sẽ phát sinh tiếng thanh thúy kêu to.

Song chưởng rắn chắc mà hữu lực của Đoàn Duy ôm vào trên vai của nàng, gió đêm từ từ, thân thể mệt mỏi và tiếng tim đập như thôi miên, để cho nàng bất tri bất giác, mơ mơ màng màng ngủ.


Đêm là vắng vẻ, cũng không biết trải qua bao lâu, Dương Thanh Già ngủ không say đột nhiên nghe người dưới thân tựa hồ có động tĩnh.

Nàng mở mắt, phát hiện Đoàn Duy cũng không biết là tỉnh vẫn là say như trước, môi hắn nhấp nhấp, như là đang thì thào cái gì.

Dương Thanh Già hơi ngẩng đầu lên, nghiêng tai lắng nghe, loáng thoáng nghe đối phương vẫn lẩm bẩm cái gì cây trâm.

“Ngươi đang nói cái gì?” Dương Thanh Già nhẹ giọng hỏi.


“. . . Cây trâm.”


Ngay từ đầu Dương Thanh Già trượng nhị hòa thượng không nghĩ ra, cái gì cây trâm?

Cũng may nàng thập phần thông minh, liên tưởng chuyện tối nay, lập tức liền hiểu đối phương chỉ là cái gì.

“Đều say thành như vậy, còn biết đau lòng công khoản của triều đình.” Dương Thanh Già khẽ cười nói.

Nhưng mà còn chưa chờ nàng cười xong, chợt nghe Đoàn Duy lại nỉ non một câu: “Chưa từng tặng ta. . .”

Dương Thanh Già: “. . .”

Nếu không phải trong hô hấp của đối phương còn hiện lên mùi rượu nồng đậm, Dương Thanh Già thiếu chút nữa sẽ hoài nghi Đoàn Duy giả say đòi lễ nàng.

Dương Thanh Già dở khóc dở cười lắc đầu, thua thiệt Đoàn đại nhân đường đường bách hộ đại nhân, thường ngày bất cẩu ngôn tiếu, uy vũ khí phách, không nghĩ tới cư nhiên đố kị một cây trâm bản thân gặp dịp thì chơi đưa cho nghệ kỹ, thực sự là ngạc nhiên.

Trong lòng nàng tuy rằng hung hăng chê cười Đoàn bách hộ một phen, nhưng vẫn là ghi tạc cái tra này ở trong lòng.

Lại qua đại khái một khắc đồng hồ, Dương Thanh Già thấy hô hấp của Đoàn Duy đều đều, liền nhẹ nhàng từ trong ngực hắn giãy ra, trở lại trong phòng mình ngủ.

(Luna: Công nhận, chỉ mấy chi tiết đơn giản nhưng lại ngọt đến sâu răng không hề sến chút nào, phục tác giả ghê)