Chương 103: Ra mắt Thẻ Cửu Từ (thượng)
------------------
Trong đại trạch Văn gia.
Quý lão nhìn Văn Dịch Kế đã gần mấy ngày không ngủ không nghỉ, thở dài.
Vốn đứa trẻ này cũng rất để bụng chuyện rừng dị thú, hiện tại biết được chuyện này cùng sự kiện của Ngụy Ninh có khả năng có quan hệ, càng là không phân ngày đêm mất ăn mất ngủ.
Quý lão lắc đầu, nhưng cũng không khuyên can, ông rõ ràng đứa trẻ này có tính cách quật cường không đụng đầu tường Nam không quay đầu, bây giờ khuyên can hắn căn bản là vô dụng, coi như hắn đi nghỉ ngơi, có lẽ đầy đầu đều còn đang suy nghĩ về chuyện này.
Quý lão liếc mắt nhìn bóng đêm thâm trầm ngoài cửa sổ, mơ hồ cảm thấy được sắp đến thời buổi rối loạn.
Ông nhớ tới tiên đoán trước đấy, Liên Bang ngàn cân treo sợi tóc, chỉ có một người trẻ tuổi đặc biệt mới có thể hóa giải nguy cơ này.
Những người khác trong Liên Bang tự nhiên là không tin, dù sao hiện tại Liên Bang thoạt nhìn mưa thuận gió hòa, vừa không có nội ưu(ưu sầu nội bộ) cũng không có tai họa ngoại xâm, chu kỳ triều cường dị thú còn phải rất nhiều năm, thật sự không có một chút dấu hiệu suy yếu nào.
Thế nhưng Quý lão luôn có một loại cảm giác bất an, cho nên ông tiến hành rất nhiều hoạt động, như là thám hiểm bí cảnh trên mạng vân vân, muốn tìm được người trẻ tuổi có thể có đủ tiềm lực để cứu vớt Liên Bang trong lời tiên đoán. Nhưng mà dù tìm được rất nhiều nhân tài, nhưng lại không ai có trình độ có thể dùng sức một người ngăn lại cơn sóng dữ.
Quý lão nhớ tới Cố Thần, thiếu niên nhìn thấy ngày đó rất đặc biệt.
Quý lão vừa mới bắt đầu tiếp cận với hồi ức, máy truyền tin vang lên, ông cúi đầu liếc mắt nhìn, nhất thời thần sắc trở nên phức tạp, bước nhanh ra khỏi đại trạch Văn gia.
Trong phòng điều tra của Liên Bang, cũng là mảnh đèn đuốc sáng choang.
Mọi người bên bàn tròn nhìn báo cáo nghiên cứu của Viện Nghiên Cứu, từng người từng người vẻ mặt nghiêm túc.
"Cậu nói là, bởi vì những loại thuốc này, đã gây ra bạo loạn trong rừng dị thú?" Có người hỏi ra tiếng lòng của mọi người.
Nhân viên nghiên cứu trước màn ảnh gật đầu.
"Đúng, những loại thuốc này, chúng tôi trước mắt còn chưa thể phán đoán thành phần rõ ràng trong đó, nhưng về công hiệu, chúng tôi đã nghiên cứu ra.
Loại thuốc bột này có thể làm cho dị thú cấp thấp đánh mất lý trí, khác với loại thuốc khá tương tự từng xuất hiện trước đây trong Liên Bang, dị thú dùng phải loại thuốc này sau khi mất lý trí, cũng sẽ không công kích đồng loại, mà xác định mục tiêu chỉ có con người có Tinh thần lực, cho nên Chế thẻ sư cùng Ma thẻ sư là mục tiêu hàng đầu. Còn có một điểm, loại thuốc này không cách nào đo lường được từ trong cơ thể dị thú."
Viện trưởng Học viện Triều Đế sắc mặt tái xanh, cả giận nói: "Tại sao có thể loại thuốc phản nhân loại như thế? Là ai nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc này! Còn có nếu không thể đo lường từ trong thân thể dị thú, các người làm thế nào mà nghiên cứu ra?"
Một bên bàn tròn không có ai tiếp lời, ngược lại nhân viên Viện Nghiên Cứu trên đài tiến tục nói: "Đối với những chuyện khác, liền để cho hai đồng chí trong tổ điều tra đến báo cáo đi."
Đi tới là một quân nhân của Trung Ương Tinh, hắn nhìn mọi người dưới đài một cái, liền đặc biệt nghiêm túc nhìn về phía hai vị hiệu trưởng của Học viện Triều Đế cùng Học viện Thần Hoàng.
"Chuyện này, mọi người có thể phải làm chuẩn bị tâm lý một chút. Chúng tôi trong lúc điều tra phát hiện dị thú không ăn phải thuốc, căn cứ điều tra của chúng tôi, người phát tán thuốc bột, có lẽ là học sinh của học viện."
Ngăn cản người muốn nói chen vào, hắn tiếp tục nói: "Chúng tôi tra xét toàn bộ video, kết hợp nhân tố địa hình cùng xung quanh, căn cứ vào tình huống dị thú bạo động trong rừng dị thú, trình độ nghiêm trọng nhất chính là dị thú cấp bốn, chúng tôi cơ bản đã có thể xác định, người đưa thuốc bột này vào, chắc là học sinh lớp dưới ngày đó đã tiến vào trong học tập. Trải qua kiểm tra tình huống mẫu đăng ký đi ra vào cùng video, chúng tôi bước đầu liệt ra tên hơn 400 đối tượng hiềm nghi của hai học viện."
"Nói hưu nói vượn!"
Hiệu trưởng Học viện Triều Đế từ trước đến giờ luôn thương yêu học sinh của mình, đối với loại ngôn luận này, phản ứng đầu tiên của ông chính là giơ chân rít gào, cảm thấy quân đội không tìm được kẻ tình nghi nên nói lung tung lẫn lộn để chối bỏ trách nhiệm.
Học viện Thần Hoàng luôn đối chọi gay gắt với Học viện Triều Đế, lần này cũng đứng cùng một trận tuyến.
Hiệu trưởng Học viện Thần Hoàng nhìn người phát ngôn: "Tôi cũng không cho là vậy, học sinh chúng tôi có thể nắm giữ loại dược vật đặc biệt mà ngay cả Viện Nghiên Cứu Liên Bang cũng không nghiên cứu ra thành phần, cũng không có nghĩa là học sinh chúng tôi có thể có lý do đi phát tán loại dược vật này đồng thời dẫn đến hỗn loạn quy mô lớn như vậy."
Giọng nói Hiệu trưởng Học viện Thần Hoàng coi như bình tĩnh, nhưng lúc nói chuyện gân xanh nổi lên bất ngờ biểu thị rõ ông cũng không phải bình tĩnh như vậy.
"Hơn nữa lúc này là cả hai học viện cùng xảy ra bạo loạn, quân đội muốn nói là, hai trường học chúng tôi đồng thời có học sinh đi vào rừng dị thú, đồng thời nắm giữ loại dược vật không biết tên này, đồng thời có suy nghĩ cùng phát tán ra?"
Trước đấy Viện Nghiên Cứu vừa tung ra nguyên nhân bạo loạn là dược vật, cho nên trong lòng mọi người đều mơ hồ cảm thấy đây là một tràng âm mưu. Nhưng bây giờ quân đội lại nói người ném ra dược vật hẳn là học sinh, ngược lại làm cho mọi người cảm thấy có chút rơi vào trong sương mù.
"Có lẽ, có học sinh của các người bị thu mua?" Nói ra lời này chính là người tổng phụ trách tổ điều tra lần này, phụ trách phòng vệ của Trung Ương Tinh cùng tinh vực phụ cận, Nguyên soái Quân Mười Bốn Liên Bang, Chương Dục Kỵ.
Toàn bộ quá trình không nói lời nào chỉ lắng nghe, Quý lão nhìn Chương Dục Kỵ, nhớ lại sự tình được nhắc bên trong thư của Ngụy Ninh, mí mắt không khỏi nhảy mấy lần.
"So với loại suy đoán này, tôi càng thêm nghiêng về có người lẻn vào trong trường ném ra, hơn nữa là một kế hoạch có tổ chức dự mưu." Hiệu trưởng Học viện Thần Hoàng phản bác.
Quý lão chuyển hướng màn hình, nhìn hình ảnh được cố định trên màn ảnh.
Hình ảnh cắt của học sinh từng tiến vào rừng dị thú cùng ngày phát sinh bạo động, mỗi người một cái ảnh đặc tả, ngay mặt cũng có gò má cũng có, tổng cộng có hơn 400 tấm, lít nha lít nhít làm người ta khá là sợ hãi.
Cảm giác bất an trong lòng Quý lão càng thêm mãnh liệt.
"Chuyện này, tôi cũng không phải dùng giọng thương lượng với mấy người, mà là thông báo cho các người. Tuy rằng cho tới nay quân đội không can thiệp vào kiến thiết tự chủ của trường học, nhưng chuyện này, ở thời khắc đặc thù vẫn phải dùng biện pháp đặc thù, đến lúc đó chúng tôi sẽ phái người điều tra, các người hãy làm tốt việc hỗ trợ điều tra là được rồi." Chương Dục Kỵ nói.
(Ada: mèo cái thằng mắc dại)
Bên cạnh Chương Dục Kỵ còn có hai người đang ngồi, Nguyên soái Quân Sáu Liên Bang Nguyên soái Mộ Dung cùng Nguyên soái của Quân Mười Sáu Liên Bang, Văn Chí Khâm. Sắc mặt của hai người đều rất nặng nề.
"Giới giáo dục và quân đội từ trước đến giờ luôn là quan hệ hợp tác với nhau nhưng không can thiệp chuyện của nhau, quân đội đây là đang can thiệp quyền tự chủ giáo dục của học viện?" Hiệu trưởng Học viện Triều Đế chất vấn.
Bởi vì chuyện này nên tạm thời bị triệu hồi đến hiệp trợ Trung Ương Tinh, tướng quân Văn Chí Khâm lên tiếng: "Ngài hiệu trưởng đừng nóng giận, Chương tướng quân cũng chỉ là vì suy nghĩ cho an toàn của Trung Ương Tinh, dù sao Trung Ương Tinh là nơi trọng yếu nhất toàn bộ Liên Bang, không thể có chút sai lầm, tôi tin tưởng Chương tướng quân cũng sẽ có chừng mực."
Chương Dục Kỵ hừ lạnh một tiếng, tựa hồ không cảm kích với lời giải thích này. "Hai vị hiệu trưởng đã tin chắc học sinh của mình không có quan hệ, như vậy không ngại chờ sự tình 'cháy nhà ra mặt chuột', trả lại sự trong sạch cho học sinh không phải sao?"
Hai vị hiệu trưởng trầm mặc không biết phải phản bác thế nào.
Quý lão nhìn chằm chằm Chương Dục Kỵ, từ trên mặt đối phương nhìn thấy tự tin, phảng phất như xác định người ném thuốc này ở trong học viện. Ông bỗng nhiên có một suy đoán, nhưng điều này quá mức hoang đường, chính ông cũng không dám đi chứng thực, lại không dám nói ra.
Hội nghị cứ như vậy tan rã không vui vẻ, cuối cùng cũng không có kết luận nào mang tính chất thực tế. Biết được có một loại dược vật trước đây chưa từng có, biết rằng người ném ra dược vật này là một học sinh, nhưng như vậy, cứ như vậy, vừa không bắt được hung thủ, càng không biết được mục đích gây án, tất cả tựa như đã rõ ràng, rồi lại không minh bạch.
Điều tra không có tiến triển, hai học viện vẫn cứ tuyên bố khôi phục giờ học.
Song sau ngày đầu tiên khôi phục giờ học, Mộ Dung Trác Thất liền mời Cố Thần tham gia buổi đấu giá cỡ lớn đêm nay của Thương hội Dịch Ly.
Hội đấu giá lớn của Thương hội Dịch Ly, quy mô của nó so với buổi đấu giá mạng Tinh Tế mà Cố Thần tham gia lần trước, với các buổi đấu giá nhỏ khác đều không thể so sánh.
Người có thể tham gia buổi đấu gia của Thương hội Dịch Ly, không giàu thì quý, loại người thoạt nhìn vừa trẻ tuổi vừa không có bối cảnh gì như Cố Thần, trong mắt thế lực khắp nơi đều cho rằng cậu là tình nhân của một người quyền thế nào đó.
Loại ánh mắt suy đoán thỉnh thoảng quét tới này, sau khi nhìn thấy Nhị thiếu gia của Mộ Dung gia nhiệt tình nghênh đón liền biến thành hiểu rõ.
thế đấy thế đấy, vậy mà lại là tình nhân của Mộ Dung Trác Thất, chẳng qua khẩu vị của thiếu gia Mộ Dung hình như có chút bình thường, tình nhân nhỏ này trông miễn cưỡng tính là thanh tú, cách nhóm mỹ nhân đa hình đa dạng còn xa lắm.
Nếu như đám người kia biết cái người gọi là tiểu tình nhân kia chính là Chế thẻ sư triển lãm món hàng làm náo động buổi đấu giá sắp bắt đầu này, thì có lẽ tròng mắt đều rơi hết.
Mộ Dung Trác Thất mang theo Cố Thần đến ghế lô riêng, tránh né ánh mắt tìm kiếm này đó.
Cố Thần đi vào phòng riêng, phát hiện bên trong còn có anh trai Mộ Dung Trác Thất, ông chủ Thương hội Dịch Ly, Mộ Dung Dịch, nhất thời có chút thấp thỏm.
"Cậu đến rồi hả?" Mộ Dung Dịch đơn giản chào hỏi một chút.
Cố Thần gật đầu, có chút gò bó bất an tìm một chỗ hơi xa ngồi xuống.
Cố Thần nhìn một quyển sách dày cộp bày ra trên bàn, là mục lục của tất cả hàng triển lãm trong buổi đấu giá này.
Thương hội Dịch Ly lần đấu giá này phi thường tùy hứng, hoàn toàn không có bất kỳ tin tức nào về đồ vật được đấu giá.
Buổi đấu giá bình thường đều sẽ có sổ tay về món đồ được đấu giá, đồng thời thả ra một ít thông tin về món đồ đấu giá cấp cao. Nhưng mà Thương hội Dịch Ly này lại hoàn toàn không lộ ra bất kỳ tiếng gió nào, một dáng mi thích thì tới không thì tùy.
Đáng tiếc chính là vì cái bộ dáng cao lãnh này, khiến cho mọi người đổ xô tới. Danh hào Thương hội Dịch Ly ở chỗ này, quy cách đẳng cấp buổi đấu giá từ trước đến giờ luôn rất cao, lúc này đột nhiên cử hành một buổi đấu giá cỡ lớn như thế, nhất định là có trân kỳ dị bảo gì đó.
Cố Thần cũng không đi xem sổ tay hàng triển lãm, mà quan sát một vòng ghế lô riêng.
Ghế lô riêng vô cùng lớn, giống như một phòng yến hội vậy, bên trong cũng phi thường đầy đủ. Cố Thần có chút ngạc nhiên, cậu vẫn là lần đầu tiên ngồi trong loại phòng riêng này.
Từ bên ngoài phòng bán đấu giá, thì mỗi gian phòng riêng đều là các ô vuông không khác nhau mấy, không ngờ vừa vào trong mới biết nó trống trải như vậy. Chẳng qua Cố Thần rất nhanh liền nghĩ rõ ràng, có lẽ phòng riêng này cũng là dùng kỹ thuật áp súc không gian đi.
Cố Thần nhìn về phía sân khấu đấu giá dựa vào một bên của căn phòng. Toàn bộ các mặt là chất liệu trong suốt như pha lê, có thể hoàn chỉnh nhìn thấy tình huống bên trong sân đấu giá, người trong sân lại không nhìn thấy chút nào trong phòng riêng.
Trên một bên tường của phòng riêng còn có hai cái màn hình, có thể tùy ý lựa chọn hình ảnh, xem tình huống trong sân. Cũng có thể lựa chọn góc nhìn món đồ đấu giá, quan sát ở khoảng cách gần với nhiều góc khác nhau của mặt hàng triển lãm.
Giờ còn cách thời gian bắt đầu đấu giá một lúc, Cố Thần buồn bực ngán ngẩm nhìn màn hình nhỏ. Bỗng dưng, Cố Thần phát hiện một bóng người xuất hiện trong màn ảnh.
Lúc này, trong sân từ lâu đã đầy người, buổi đấu giá trọng yếu như vậy, bất kể là quyền quý hay là cao thủ đều đến trước thời gian, mặc dù vị trí đều đã sắp xếp trước, đến sớm cũng không cướp được chỗ ngồi tốt cũng không thể xem trước đồ đấu giá, nhưng lòng người chính là sớm không đuổi muộn.
Cố Thần ở trong đám người liếc mắt liền nhìn thấy Mục Lê.
Khí chất của Mục Lê quá xuất chúng, cho dù tướng mạo bình thường không có gì lạ, nhưng đi ở trong đám người vẫn sẽ khiến người khác không tự chủ được dời mắt về phía y.
Khác với ghế khách quý, ghế phổ thông chỉ cần bạn là Chế thẻ sư hoặc Ma thẻ sư cấp sáu trở lên, giao nộp một phần tiền đảm bảo, là có thể tham gia.
"Mục Lê cũng tới." Cố Thần nói một câu trần thuật phổ thông.
Vẫn luôn ngồi trên ghế sô pha xem mục lục hàng triển lãm, ngay cả em trai mình cùng Cố Thần sau khi đến cũng chỉ chào hỏi đơn giản, thân thể Mộ Dung Dịch khó nhận ra được mà run lên một cái.
Hắn đứng dậy, khống chế bản thân chậm rãi đi tới trước bức tường pha lê trong suốt, liếc mắt liền thấy được thân ảnh sáng nhớ chiều mong trong đám người kia.
Đã từ lâu, từ sau khi ngả bài với Mục Lê ngày đó ở suối nước nóng, hai người chia tay không vui vẻ, rồi không gặp lại nhau, trời mới biết mấy ngày này hắn vượt qua như thế nào.
"Tôi đã quyết định coi anh, làm một người không quá quan trọng, cũng xin anh, đừng tiếp tục xoắn xuýt mấy cái đấy, tình cảm không thuần thục thuở thiếu thời."
Lời nói ngày đó của Mục Lê vẫn luôn quanh quẩn bên tai hắn, mỗi lần nửa đêm tỉnh lại trong mộng, thật giống như ác mộng vậy.
Hắn biết, người kia là từng hận hắn, hiện tại ngay cả hận cũng không có.
Hắn lại không biết đi thăm dò làm gì, hai người trở nên xa lạ, là lối ra tốt nhất cho nhau.
Thế nhưng hắn không cam lòng, đó là người hắn không nắm chắc trong tay thuở thời thiếu, đó là người hắn cho là đã mất đi suốt mười năm qua.
Khi biết y còn sống, tâm tình mừng rỡ như điên, cảm tạ trời đất của hắn không lừa được ai, tâm tình muốn dùng tính mạng của mình để đổi lấy một đời hạnh phúc của người kia cũng không lừa được ai.
Hiện tại y thật vất vả trở về, tuy y không còn là Chế thẻ sư dành riêng cho mình nữa, tuy dung mạo của y đã hoàn toàn thay đổi, nhưng y chung quy vẫn là y, người mà hắn cả đời này đều không thể quên, yêu sâu sắc.
Cứ như vậy buông tay với y, hắn thật, không cam lòng.
Tựa như nghĩ tới điều gì đó, Mộ Dung Dịch ra khỏi phòng, gọi quản gia tới.
"Giúp ta đặt vị trí số 27 hoặc là số 29 khu phổ thông khu A khu 7 cho ta, người nguyên bản ngồi đó thì đi sắp xếp đến ghế khách quý hoặc là phòng riêng khác." Mộ Dung Dịch nói.
Quản gia có chút kỳ quái, Mộ Dung Dịch từ trước đến giờ luôn tuân theo quy tắc làm việc, loại chuyện nghe kiểu gì cũng là dùng chức quyền này, thực sự không giống phong cách của Mộ Dung Dịch. Chẳng qua ông cũng không hỏi nhiều, quay người liền làm theo lời dặn.
Mộ Dung Dịch sau khi rời khỏi phòng riêng thì cũng không trở lại nữa.
Trong phòng chỉ còn lại Cố Thần cùng Mộ Dung Trác Thất.
Hai người nhìn nhau chốc lát, ngầm hiểu ý không hỏi nhiều, chỉ coi là Mộ Dung Dịch phải đi xem tình huống buổi đấu giá.
Mộ Dung Trác Thất cầm một phần đồ ăn vặt to mà Cố Thần yêu thích, đặc biệt tự nhiên nhét đồ ăn vặt vào trong lòng đối phương, sau đó ôm lấy người, lần lượt ngồi cùng một chỗ xem nhìn món đồ đấu giá lần này.
Cố Thần không chút nào phát hiện ra tư thế của hai người mờ ám cỡ nào, gặm đồ ăn vặt nhìn màn hình nhỏ.
Chất lượng của đồ vật được đấu giá lần này cực cao, chủng loại phong phú, thậm chí còn có thẻ bài cấp chín cùng tinh hạch dị thú mãn cấp. Cố Thần còn nhìn thấy mấy viên thuốc bọn ho thu được lúc ở trong bí cảnh, xem ra cuộc đấu giá này nhất định sẽ náo động Trung Ương Tinh.
Cố Thần nhìn hồi lâu, vẫn không nhìn thấy thẻ bài mình chế tác, hơi nghi hoặc hỏi một chút: "Không phải nói muốn nhân lúc này ra mắt Thẻ Cửu Từ sao, làm sao lại không thấy đâu cả, chẳng lẽ không phải lần này sao?"
"Cậu lật tới trang cuối cùng nhìn một chút." Mộ Dung Trác Thất cười nói, nhân cơ hội này xoa tóc Cố Thần. Mềm mại, mượt mà, cảm giác cực kỳ tốt.
Cố Thần trực tiếp ấn vào trang cuối cùng trên sách bán đấu giá điện tử, quả nhiên có thẻ bài Cửu Từ Phổ Thiện Chú mình chế tác.
"Bình thường thì các buổi đấu giá sẽ có ba đến năm vật phẩm then chốt, chẳng qua lần này vật phẩm then chốt chỉ có một thứ, chính là Thẻ Cửu Từ của cậu." Mộ Dung Trác Thất nói.
Cố Thần có chút sững sờ: "Tôi thấy mấy tấm thẻ bài này làm sao có thể đáng giá bằng với thẻ bài cấp chín, tinh hạch dị thú mãn với bí thuốc?"
Mộ Dung Trác Thất cười nhẹ, dần dần hạ bàn tay đang xoa tóc xuống tai, xoa xoa vành tai đối phương.
"Có thể sau này quả thật không so sánh được với những thứ này, nhưng hiện tại, vật này chỉ có một phần trên toàn Tinh Tế, các gia tộc cùng thế lực lớn khẳng định sẽ đều dồn dập cướp về nghiên cứu, đến lúc bọn họ nghiên cứu ra manh mối, chúng ta lại vào lúc đó ra mắt «Cửu Từ Phổ Thiện Chú», như vậy sẽ không đột ngột."
Cung phản xạ dài, Cố Thần không chút nào cảm thấy mình đang bị đùa giỡn, chỉ cảm thấy Mộ Dung nói rất có đạo lý, gật đầu tán thành, chỉ là nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không đúng, vậy kiểu này thì thẻ bài cậu chế tác không phải trở thành đồ mất giá hả?
Tiếp tục trở lại trong hội trường.
Khi Mộ Dung Dịch xuất hiện ở khu ghế khách phổ thông, không khỏi đưa tới một trận rối loạn nhỏ.
Mộ Dung Dịch từ sau khi tốt nghiệp thì bắt đầu kinh doanh, không xuất hiện ở trước mặt công chúng, cho nên rất nhiều người chẳng hề quen thuộc với khuôn mặt của thủ phủ (người giàu nhất) Tinh Tế, chỉ cảm thấy khí chất trên người này thật lẫm liệt, tướng mạo anh tuấn hơn nữa quần áo tinh tế, không khỏi liếc mắt nhiều hơn.
Chỗ ghế ngồi phổ thông cũng có người tinh mắt, ví dụ như một thiếu niên nhỏ liếc mắt một cái liền nhận ra Mộ Dung Dịch.
Thiếu niên này có thể liếc mắt một cái liền nhận ra Mộ Dung Dịch người chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng là có nguyên nhân, từ nhỏ thì Mộ Dung Dịch đã là thần tượng của cậu. Năm đó Tứ đại tài tử Triều Đề thịnh hành đến toàn bộ Trung Ương Tinh, thiếu niên chính là một trong đông đảo người hâm mộ. Đáng tiếc sau đó trong Tứ đại tài tử thì Mạc Ly chết trận, Bắc Điều Kỳ mất tích, Mộ Dung Dịch bắt đầu bước lên con đường kinh doanh, Thiên Linh cũng ẩn cư trong vườn trường, biến mất khỏi tầm mắt của công chúng, danh tiếng Tứ đại tài tử cũng dần dần trở thành một truyền thuyết.
Phong quang này tuy chỉ là ký ức xa xôi, nhưng trong lòng thiếu niên thì rõ rành rành. Cậu từ nhỏ đã nhìn thấy hình ảnh Mộ Dung Dịch chiến đấu từ video trên mạng Tinh Tế, liền coi Mộ Dung Dịch làm mục tiểu truy đuổi một đời của mình, cho dù Mộ Dung Dịch lui về ở ẩn cũng không thay đổi.
Thiếu niên sau khi nhìn thấy thần tượng thì nội tâm nhảy nhót, không khỏi hô lên, âm thành dẫn tới kinh động sự chú ý của mọi người. Rất nhiều người ban đầu không nhìn thấy Mộ Dung Dịch cũng chú ý tới sự tồn tại của Mộ Dung Dịch, không khỏi xì xào bàn tán.
Đường đường ông chủ đằng sau sàn đấu giá không phải nên trốn ở trong phòng của mình xem tình huống trong sân sao, cho dù là muốn đi cảm thụ cảm giác dân thường một chút, thì cũng có thể đi lên chỗ ngồi khách quý hàn huyên với những người gia tộc lớn chứ, chạy tới ghế phổ thông làm gì?
Song cứ việc trong lòng có đủ loại nghi vấn, mọi người vẫn không dám mạo hiểm tiến lên bắt chuyện, chỉ có thể khe khẽ nói chuyện, thỉnh thoảng dùng khóe mắt nhìn lén Mộ Dung Dịch một cái.
Trường hợp nào mà chưa từng trải qua, sóng gió nào mà chưa từng gặp, nhưng Mộ Dung Dịch lúc này lại có chút câu nệ.
Hắn đi tới ngồi bên cạnh Mục Lê, nhìn thấy ánh mắt của người kia giống như không chú ý tới tình huống xung quanh, đang cúi đầu ghi chép ở trong sổ.
Mộ Dung Dịch chợt nhớ tới rất nhiều năm trước, người kia cũng thích cấm sổ viết viết vẽ vời, hình ảnh trong trí nhớ trùng lặp giờ khắc này.
Mộ Dung Dịch muốn chào hỏi, giọng nói lại bị chặn ở cổ họng.
Vì vậy hai người giống như hai người xa la, ngồi tại chỗ, mỗi người làm việc riêng của mình.
Người khác ngồi bên cạnh Mộ Dung Dịch có chút đứng ngồi không yên.
Tuy rằng người có thể ngồi ở ghế phổ thông cũng là cao thủ ở Tinh Tế, ở bên ngoài cũng là tồn tại được nhiều người ủng hộ. Nhưng lúc này đối mặt với Ma thẻ sư từ lúc tốt nghiệp đã là cấp tám đỉnh cấp, ông chủ sàn đấu giá, những người này không biết có nên chào hỏi 'thấy sang bắt quàng làm họ' hay không nè hay là an vị bất động giảm bớt độ tồn tại.
Ồn ào ở ghế phổ thông kinh động đến ghế khách quý phía trước, nghe được tên Mộ Dung Dịch, rất nhiều người không khỏi quay đầu lại, người có chút đầu óc lanh lợi lại thích giao tiếp từ lâu đã đi tới ghế phổ thông, vừa nhìn thấy quả nhiên là Mộ Dung Dịch, vội vã tiến lên bắt chuyện.
Mộ Dung Dịch tuy rằng quanh năm không xuất hiện trước mặt công chúng, nhưng đối với trưởng tử của Nguyên soái Mộ Dung, thiên tài năm đó, mấy người quyền quý này sẽ không quên được.
Huống hồ Mộ Dung Dịch còn là ông chủ của thương hội lớn nhất, mặc dù hiện tại tất cả mọi người đều kính trọng Chế thẻ sư cùng Ma thẻ sư đỉnh cấp, nhưng loại tồn tại đặc thù như Mộ Dung Dịch cũng không thể khinh thường.
Một Ma thẻ sư lúc tốt nghiệp đã là cấp tám đỉnh cấp, mặc dù mười năm may trì trệ không tiến, cũng vẫn có thể ngạo thị nửa cái hội trường.
Đối với mấy người quyền quý lại đây bắt chuyện, Mộ Dung Dịch cũng không chống cự, dù sao bản thân những người này cũng đều có chỗ để qua lại.
Nhưng tương tự, Mộ Dung Dịch cũng không có nhiều nhiệt tình, bất kể là Chế thẻ sư hay Ma thẻ sư cấp cao. Cho dù là người thừa kế gia tộc lớn chưởng môn nhân, Mộ Dung Dịch đều đơn giản khách sáo vài câu.
Tất cả mọi người đều thức thời, thấy Mộ Dung Dịch không có ý tứ muốn nói chuyện, khách khí chào hỏi rồi về chỗ ngồi. May mà rất nhanh buổi đấu giá liền bắt đầu, sự chú ý của mọi người đều kéo trở lại trên sân khấu, trận rối loạn nhỏ này cũng rất nhanh dẹp xuống.
Cố Thần cùng Mộ Dung Trác Thất thấy Mộ Dung Dịch sau khi ra khỏi cửa thì không trở lại, cũng không xoắn xuýt nhiều, đồng thời làm ổ trên sô pha, nhìn mở màn của buổi đấu giá.
Buổi đấu giá lần này người chủ trì tên là Trần Đại, là người chủ trì bán đấu giá của sàn đấu gia Thương hội Dịch Ly, bản thân cũng là Ma thẻ sư cấp sáu.
Đặc điểm phong cách là vừa có thể điều động không khí, vừa có thể khống chế giá của đấu giá ở trong phạm vi hợp lý, không bị lưu vỗ*.
*chảy vỗ( lưu vỗ/流拍) : khi vật đấu giá không có ai ra giá sau ba lần vỗ búa, cuối cùng không ai mua vật đấu giá ấy.
Trần Đại nhìn thấy còn chưa bắt đầu mà không khí dưới sân khấu đã náo nhiệt, khá là thỏa mãn gật đầu, lộ ra nụ cười xán lạn, hai cái răng khểnh khiến hắn trông nhỏ hơn tuổi thật.
Trần Đại nói vài câu mở đầu đơn giản, ngay lập tức tiến vào đề tài chính.
"Tin tưởng mọi người đều đã không đợi được nữa, hiện tại chúng ta liền chính thức vào phân đoạn bán đấu giá, món đồ bán đấu giá đầu tiên hôm nay chính là ma thẻ cấp chín ——Vụ Ảnh."
Trần Đại vừa dứt lời, bên trong hội trường liền ồn ào một trận.
Món đồ bán đấu giá đầu tiên chính là ma thẻ cấp chín, có thể thấy được buổi bán đấu giá lần này sẽ quy mô cỡ nào. Có không ít tuy rằng không có ý định mua món đồ đấu giá này, lại đều báo cáo về gia tộc, yêu cầu tăng cao tiền dự trữ cho lần tham dự bán đấu giá này.
Cố Thần vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thẻ bài cấp chín, khá là có hứng thú tiến đến trước màn hình, kiểm tra dữ liệu của Vụ Ảnh.
Vụ Ảnh là thẻ bài hình người, mặt trên thẻ là một nam tử cầm dao găm bị sương mù bao lấy.
Đặc điểm lớn nhất của Vụ Ảnh là ẩn thân, công kích lơ lửng không cố định, lực công kích vật lý cực cao, trên căn bản là từng đao trí mạng, chiêu nào chiêu ấy thấy máu.
"Thẻ bài Vụ Ảnh có tính bùng nổ cao, có lúc có thể làm đến mức 'thấy máu là chết' 'một chiêu mất mạng', lúc đối chiến với Ma thẻ sư tuyệt đối được coi là lợi khí mạnh nhất. Nhưng nếu đối chiến với dị thú, hiệu quả có thể hoàn toàn không sánh được với thẻ bài cấp tám." Mộ Dung Trác Thất ở bên cạnh đảm đương trách nhiệm sách giáo khoa.
Cố Thần không rõ, "Vì sao?"
"Sinh mệnh, phòng ngự cùng sức chịu đựng của nó đều phi thường yếu, ưu thế lớn nhất của nó chính là công kích vật lý mạnh mẽ cùng độ chính xác cao, phối hợp với hiệu quả ẩn thân che mắt. Nhưng hiệu quả ẩn thân chỉ là một phép che mắt, cũng không thể trốn khỏi không gian." Mộ Dung Trác Thất phân tích kỹ năng cùng dữ liệu của thẻ bài cho Cố Thần nghe. "Dị thú rất nhiều đều có công kích phép thuật cùng vật lý phạm vi lớn, chỉ vừa vặn đảo qua vị trí của nó, dù cường độ công kích không cao, cũng đủ để lấy đi sinh mệnh của nó. Mà triệu hoán một tấm thẻ bài cấp chín cần tiêu hao rất nhiều Tinh thần lực, khó mà chống đỡ được hoạt động của tấm thẻ bài này." Mộ Dung Trác Thất giải thích.
"Vậy tại sao bên dưới lại cạnh tranh kịch liệt như vậy." Cố Thần có chút nghi hoặc.
Giờ khắc này giá cả trên sàn đấu giá đã đột phá một trăm triệu, điều này làm cho Cố Thần líu lưỡi, bên trong tài khoản Tinh Tế có mấy triệu cậu đã cảm thấy mình là người thắng cuộc nhân sinh.
"Bởi vì cũng không phải ai cũng chỉ muốn hướng vũ lực về phía dị thú." Mộ Dung Trác Thất bình tĩnh giải thích. Cố Thần quá đơn thuần, hắn cũng không có ý định để cho đối phương biết quá nhiều về mặt tối ấy.
Cố Thần nghe ra được một chút, chẳng qua cũng không ý định tiếp tục hỏi, chỉ nhìn giá cả 'nước lên thì thuyền lên' mà cảm thán.
Cuối cùng, thẻ Vũ Ảnh dùng giá 132 triệu thành giao.
Buổi đấu giá đến đây thì bắt đầu cao trào không ngừng.
Tất cả mọi người cho là sau màn mở đầu xào nóng bầu không khí thì nên có một đoạn bình tĩnh lại, trân phẩm bán mở đầu khá bình thường, không nghĩ tới ngay sau đó đều là tinh hạch dị thú cấp chín, công pháp tu luyện Tinh thần lực mạnh mẽ, thậm chí là bí thuốc có thể làm bảo vật trấn gia của gia tộc lớn.
=
Ada: sắp tết rồi, tui sẽ tăng tốc cơ mà khả năng lỗi chính tả sẽ khá nhiều, ai nhìn thấy thì cmt nhắc tui nha...
=
=
=