Tiêu Nhân chạy đến khách điếm lấy hành lý, giao cho chưởng quầy của quán trọ một tờ giấy nhờ chuyển cho Mạc Vũ Hân, sau đó hô to đón lấy Mao Đoàn đang bay đến.
Tiêu Nhân vuốt ve cổ cú mèo: "Con gái à, ba ba có chuyện lớn cần làm. Nhóc ngoan ngoãn ở đâu đó hai ba ngày nha, khi nào xong việc ba ba sẽ về."
Mao Đoàn hai mắt tròn xoe sáng rực nhìn Tiêu Nhân, nó kêu một tiếng trầm thấp xem như đáp lời.
Lúc trước còn ở trong sơn cốc, vì sợ nuôi mãi khiến dã tính của cú mèo bị mất đi, khiến nó trở nên quá dính người, Tiêu Nhân đã nghiêm túc huấn luyện nó trên phương diện này. Hắn hay chỉ định Mao Đoàn rời khỏi hang động rồi đến góc khác của sơn cốc vài hôm, hoặc bản thân hắn ôm túi ngủ rời hang vài ngày.
Thế nên, để Mao Đoàn tự lập vài hôm thì không thành vấn đề.
An bài Mao Đoàn thỏa đáng, Tiêu Nhân đã không còn vướng bận chuyện gì khác, sau đó thừa dịp đêm tối cùng Vũ Văn Quyết vận khinh công vội chạy đến huyện Ngũ Nguyên.
Đợi đến lúc này đây, Tiêu Nhân sau khi vận khinh công toàn thân mới phát hiện ra khuyết điểm của bộ thân pháp "Nhất Vi Độ Giang" của mình.
Nó không chỉ không thể đi quá cao, mà ngay cả tốc độ cũng thua khinh công của Vũ Văn Quyết.
"Nhất Vi Độ Giang" giúp thân thể Tiêu Nhân trở nên nhẹ nhàng tựa nhành liễu phất phơ trước gió, nhưng cũng vì như thế nên khiến tốc độ bị hạn chế ít nhiều.
Tiêu nhân cau mày, hắn truyền âm nói với Vũ Văn Quyết: "Khinh công của ta di chuyển thì được, nhưng về tốc độ thì không ổn. Cứ chạy như này, đến được huyện Ngũ Nguyên e là trời đã sáng mất rồi, nếu muốn điều tra kho lương gì đó hẳn phải đợi thêm một ngày nữa."
Vũ Văn Quyết quay đầu lại nhìn hắn, truyền âm đáp: "Nếu đã như vậy, không bằng để ta giúp ngươi một tay?"
Tiêu nhân vui vẻ: "Được chứ!"
Vũ Văn Quyết vươn một tay về phía Tiêu Nhân, lạnh nhạt truyền âm lại: "Nắm chặt tay ta."
Tiêu Nhân nhìn bàn tay Vũ Văn Quyết dưới bóng đêm toát lên một vẻ trắng nõn lạ kì, không chút do dự lập tức nắm lấy.
Lòng bàn tay Vũ Văn Quyết lạnh hơn bình thường, còn tay Tiêu Nhân lại mang theo hơi ấm nóng rực.
Đây là bởi thuộc tính nội lực của hai người không giống mà ra.
Tiêu Nhân bị độ lạnh từ tay Vũ Văn Quyết làm cho hết hồn, Vũ Văn Quyết cũng vì cổ nhiệt từ bàn tay Tiêu Nhân mà kinh ngạc.
Ngón tay Vũ Văn Quyết khép chặt, gắt gao bao lấy tay Tiêu Nhân.
Y chỉ cảm thấy một nguồn nhiệt ấm nóng phát ra từ vị trí bàn tay truyền đến, cuồng cuộn không ngừng...
Bước chân Vũ Văn Quyết khẽ chậm nhịp, sau đó y hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nhảy lên, tốc độ của hai người trong phút chốc tăng lên đáng kể.
Gần một canh giờ nữa là đến hừng đông, hai người cũng đã chạy đến Huyện Ngũ Nguyên. Thời điểm Vũ Văn Quyết dừng lại, đầu tóc Tiêu Nhân đã bị gió thổi cho nghiêng trái ngã phải.
Trái ngược với hắn là một Vũ Văn Quyết lông tóc nguyên vẹn.
Tiêu Nhân cào cào tóc, bất mãn nói: "Sao tóc ngươi lại không bị làm sao hêt vậy?!"
Vũ Văn Quyết nhìn Tiêu Nhân tóc tai xù xù ngốc nghếch, cười đáp: "Ngươi dùng nội lực của mình tạo thành một lồng khí bao bên ngoài cơ thể, tất nhiên không lo loạn nữa."
Tiêu Nhân tò mò hỏi: "Lồng khí? Nội lực ngoài phóng ra thì còn cóthể gom lại được?"
Họ Vũ Văn quyết gật đầu, nói: "Không khó, có thời gian ta có thể chỉ cho ngươi."
Đối với Tiêu Nhân, Vũ Văn Quyết không chút giấu giếm điều chi. Quả nhiên do không có sư phụ đích thân ở cạnh chỉ bảo bài bản, nên phương diện kiến thức võ học của Tiêu Nhân vẫn còn khiếm khuyết như vậy.
******
Thị trấn không giống trấn nhỏ lúc trước, bên ngoài còn được xây tường phòng thủ kiên cố.
Vũ Văn Quyết hướng Tiêu Nhân ý bảo cẩn thận, rồi hai người lặng lẽ phi thân nhảy lên đầu tường.
Tiêu Nhân nép sát Vũ Văn Quyết, ghé tai y hỏi khẽ: "Chúng ta tìm như thế nào?"
Vũ Văn Quyết hơi không được tự nhiên: "Trước tiên đến ngã tư đường nơi hàng quán đông đúc tìm."
Vũ Văn Quyết đã xem qua sổ sách, hiển nhiên biết đại lý cung cấp cho cửa hàng kia đúng thật là ở trong đây, thế nhưng trong cái trấn không nhỏ này, không phải chỉ có một cửa hàng lương thực duy nhất.
Hai người vừa đi vừa so sánh những cửa hàng ở mặt tiền đường lớn, cuối cùng cũng thấy được nơi cần đến.
"Tìm thấy rồi" - Vũ Văn Quyết cất lời.
Hai người Tiêu Nhân trực tiếp dùng khinh công lách vào trong tiệm từ cửa sau. Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi hắn vào thế giới này thực hành loại chuyện chỉ có thể nhìn thấy trên phim truyền hình điện ảnh hay tiểu thuyết hiện đại: Bôn ba suốt đêm, tập kích bất ngờ, thừa dịp đêm đen tĩnh lặng, khi mọi người đều đã say giấc thì lẻn vào từng căn phòng, bắt đầu dò thám...
Mặc dù hưng phấn vô cùng, nhưng Tiêu Nhân trước sau như một luôn chú ý tác phong, không làm ra động tĩnh gì quá lớn khiến người vật kinh động.
Nào ngờ, vừa mới vào, hắn liền thấy một con chó canh đang ngủ cạnh bờ tường. Tất nhiên Vũ Văn Quyết cũng nhìn thấy con vật ấy.
"Làm sao bây giờ?" Tiêu nhân truyền âm cho "đồng đội" mình.
"Theo ta, xuống nhanh chút." Vũ Văn Quyết hơi suy nghĩ, sau đó bất ngờ vươn tay ôm lấy eo Tiêu Nhân, không tiếng động nhẹ lượn một vòng lớn.
Tiêu Nhân ngại vô cùng... A Quyết chỉ cần nói là được rồi, hắn cũng có phải loại người hời hợt qua loa gì đâu... chắc chắn sẽ cẩn thận đi theo y mà.
Nhưng hiện tại lại không phải thời điểm thích hợp để kháng nghị. Kia là được kéo tay lôi đi, này là được Vũ Văn Quyết ôm lên bay đi... đây là hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau nha!
Cho dù Tiêu Nhân thần kinh thô cũng cảm thấy không bình thường.
Hắn đây là nam tử hán đại trượng phu thân cao mét tám, thế nhưng lại bị một người đàn ông khác ôm eo, còn tựa đầu vào ngực người ta...
Tiêu Nhân như muốn dựng cả tóc gáy. Từng đợt va chạm tựa như điện giật truyền đến từ lưng, khiến Tiêu nhân không được tự nhiên nhích nhích.
Vũ Văn Quyết quay đầu ghé vào bên tai hắn nói khẽ: "Đừng cử động." Cùng với lời nói ấy là hơi thở nóng rực phun trực tiếp bên tai hắn...
Nếu không phải tình huống đặc thì, Tiêu Nhân hẳn đã la lên rồi. Má ơi! Này có khác gì đang tán tỉnh không!!
Tiêu Nhân cực lực khống chế không để bản thân suy nghĩ bậy bạ nữa.
Còn tiếp tục như vậy hắn tiêu mất! Được một nam nhân cao lớn khỏe mạnh như bản thân mình ôm, so với cảm giác khi hắn ôm gái tán tỉnh hồi trước... cảm giác tương phản đến không nỡ nhìn...
Hắn cảm thấy mình như hoàn toàn mất quyền chủ động, toàn bộ khí thế gần như đều bị Vũ Văn Quyết lấn áp.
Ngặc nỗi, dù ngoài mặt có hơi mất tự nhiên, thế nhưng lại bỗng cảm thấy an tâm lạ thường khi có thể hoàn toàn ỷ lại, tin cậy một người. Hóa ra cảm giác khi được người khác ôm của con gái là như thế này sao? Suy nghĩ như vậy chợt lóe lên trong đầu Tiêu Nhân, nhưng ngay sau đó bị hắn cưỡng chế loại bỏ.
Vũ Văn Quyết là bằng hữu của hắn đó! Huynh đệ đó! Sao hắn lại cõ thể nghĩ đến mấy chuyện tào lao như vậy được?!
Tiêu Nhân biết thế giới này không chỉ có người dị tính mà còn có người song tính và người đồng tính.
Thật ra chỗ hắn ở khi trước cũng đã tiếp xúc không ít trường hợp tương tự. Nhưng những người đó là dạng quan hệ vô cùng hỗn tạp. Chơi thuốc, đánh nhau, làʍ ŧìиɦ tập thể... Đấy là ấn tượng của Tiêu Nhân đối với cái vòng lẩn quẩn kia, không tốt lắm, thậm chí còn có thể gọi là tệ hại. Đám người đó luôn là cái kiểu tiều tụy nhợt nhạt, yếu ớt lại nhỏ bé.
Há có thể so với Vũ Văn Quyết đây một thân khí chất hào hoa phong nhã, đôi khi ngẫu nhiên còn bộc lộ rõ khí phách của cường giả tuyệt thế?!
Vì thế Tiêu Nhân rất nhanh đã hất văng cái cảm giác quái gở kia đi, đồng thời chỉnh đốn lại cảm xúc của bản thân. Tuân thủ nghiêm ngặt giới hạn giữa cả hai, vậy là có thể tiếp tục làm bạn rồi?! Tình bằng hữu giản đơn này đáng giá để duy trì cả đời. Tiêu Nhân sai khi nghĩ thông suốt thì hết sức tự nhiên chấp nhận hiện thực, thả lỏng người để Vũ Văn Quyết mang mình đi.
Vũ Văn Quyết còn chưa biết rằng, trong giây phút ngắn ngủi kia y đã bỏ lỡ một thứ vô cùng quan trọng, mà trong đầu vị bằng hữu kiến thức rộng rãi của mình cũng vừa có một bước chuyển vô cùng lớn. Trong lòng Vũ Văn Quyết rối rắm vô cùng. Y cảm thấy bản thân mình có gì đó rất kỳ lạ, nhưng mâu thuẫn là y lại muốn cảm giác đó có thể duy trì lâu một chút... Đáng tiếc cửa hàng này không được lớn như mong đợi, đi được một đoạn ngắn đã trông thấy một con chó canh cửa, đến được nơi cần tìm rồi.
"Đến nơi rồi." Vũ Văn Quyết truyền âm nói.
"Chúng ta xuống dưới đi." Tiêu nhân sắc mặt nghiêm túc, nhẹ nhàng nhích khỏi cánh tay đang tiếc nuối của Vũ Văn Quyết, vô thanh vô tức nhảy xuống.
Tiêu Nhân cực nhẹ nhàng đẩy then cửa, lách mình vào ttrong.
Bởi trước đã từng làm một lần, Tiêu Nhân rất thuần thục tiềm đến nơi để sổ sách. Vũ Văn Quyết thì lấy dầu, thắp lên một ngọn đèn nhỏ.
"Tìm được rồi." Tiêu nhân thấp giọng nói, lại mang sổ sách vừa tìm được đến trước mặt Vũ Văn Quyết .
"Ừ." Vũ Văn Quyết nhận lấy mấy quyển sổ Tiêu Nhân mang đến, dưới ánh sáng mỏng manh bắt đầu lật xem từng trang. Y đọc nhanh như gió, rất nhanh đã có thể đọc hết tất cả.
Sau khi xem xong, y khép sổ sách, nói với Tiêu Nhân: "Quả nhiên như ta đoán, cửa hàng gạo này tích trữ rất nhiều thóc gạo, thậm chí còn nhiều hơn ta dự liệu. Theo tình huống nhập hàng lúc trước, bọn chúng chuẩn bị vô cùng đầy đủ. Đợi khi nguồn cung bên ngoài giảm dần, trong dân chúng nảy sinh khủng hoảng, đẩy giá thành thóc gạo lên cao hơn, chúng sẽ lại đẩy hàng ra bán."
Tiêu Nhân kinh ngạc: "Ý ngươi là, bọn chúng không chỉ giấu diếm tích trữ thóc gạo? Thậm chí bây giờ còn cắt giảm nguồn cung ra bên ngoài?"
"Phải." Vũ Văn Quyết khẳng định.
"Con mẹ nó chứ! Bọn gian thương long dạ hiểm độc!" Tiêu nhân nghiến răng nghiến lợi. Vốn tưởng rằng bọn con buôn này chỉ là định lừa dối dân chạy nạn bên ngoài để kiếm chút tiền, không ngờ bọn chúng còn hiểm độc đến mức ngay cả dân bản địa cũng bòn rút không tha!
"Bọn khốn nạn đáng chết mà! Nhân lúc cháy nhà đi hôi của thì thôi, đằng này ngay cả hương thân phụ lão cũng không bỏ qua!"Tiêu Nhân thấp giọng mắng.
"Kẻ buôn bán bản tính chính là đầu cơ trục lợi, không cần chỉ trích nặng nề như vậy."Vũ Văn Quyết lãnh đạm nói.
"Chuyện này ta biết, thế nhưng ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn nạn dân bị bọn chúng ép đến chết đói như vậy!" Tiêu Nhân lời lẽ đanh thép .
Vũ Văn Quyết nhìn thấy thần sắc kiên định trên mặt Tiêu Nhân, thế là rất không có lập trường mà đổi phe: "Khiến cho dân chúng đói mòn chết mỏi chỉ vì để thỏa mãn mục đích tư lợi của mình, quả là không thể bỏ qua, cần phải ngăn cản."
Y nhìn về phía Tiêu Nhân đang im lặng trầm ngâm, lại hỏi: "Vậy ngươi định sẽ là gì tiếp?"
"Bắt bọn chúng bán thóc gạo cho dân chúng theo mức giá bình thường, đồng thời ta sẽ yêu cầu bọn chúng cung cấp lương thực cho ta, phải đảm bảo cho nạn dân có thể sống sót đợi được cứu tế của triều đình phát xuống."Tiêu Nhân trả lời.
"À. . . . . ." Vũ Văn Quyết bình thản đáp, vừa không đồng tình mà cũng chẳng phản đối, chỉ đơn giản là đáp lại Tiêu Nhân, còn đối với hành động chính nghĩa cao thấu trời xanh kia, mảy may không chút cảm nghĩ gì. Thân là giáo chủ Minh giáo, ma giáo lớn nhất thiên hạ, danh nổi như cồn, sống chết của bình dân, hiển nhiên không thể lọt vào mắt y...
Thứ y quan tâm để ý, chỉ là Tiêu Nhân đang đăm chiêu suy nghĩ kia... Tiêu Nhân muốn làm thế nào, y sẽ làm thế nấy, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Chuyện Tiêu Nhân định làm cũng rất đơn giản, theo khả năng phòng ngừa tối thiểu số người bị đói chết, tiện thể kiếm điểm nhân phẩm luôn!
"Bắt bọn chúng cung cấp lương thực rất đơn giản." Vũ Văn Quyết nhìn Tiêu Nhân đang vì những lời này của mình mà ngẩng đầu lên: "Nếu kẻ nào không chịu cung cấp lương thực thóc gạo cho ngươi, ta sẽ gϊếŧ kẻ đó."
Nghe Vũ Văn Quyết nói đến nhẹ nhàng bâng quơ, Tiêu Nhân cũng dở khóc dở cười: "Nếu làm như vậy thật, thiên đạo chắc hành ta chết mất. . . . . ." Tiêu Nhân thật ra cũng muốn dùng cách thô bạo nhưng đơn giản này lắm, tiếc là thủ đoạn dùng lời lẽ đe dọa để lấy lương thực này hẳn sẽ bị tính là xảo trá vơ vét tài sản của người khác, sẽ bị trừ điểm nhân phẩm.
"Vậy khiến bọn chúng tự nguyện quyên góp cho ngươi." Vũ Văn Quyết không cần nghĩ ngợi nhiều đã cho ra biện pháp mới.
". . . . . ." Tiêu nhân không biết nói gì mà nhìn Vũ Văn Quyết. Đổi đơn không đổi thuốc, hơn nữa ai lường trước được, liệu lương thực bọn người này quyên đến có được tính cho hắn hay không chứ?
Vất vả nửa ngày, còn uổng phí công sức?! Tiêu nhân mới không cần.
"Như vậy cũng không được?" Vũ Văn Quyết nhăn mày.
"Không cần phiền phức như vậy, chỉ cần bọn họ dựa theo giá thị trường bán lại cho ta là được." Tiêu Nhân nói.
Tuy không quá vừa lòng, Nhưng Vũ Văn Quyết vẫn quyết định thuận theo tính toán của tiêu Nhân, cứ thế mà làm.
Thời điểm hai nười ra khỏi cửa hàng, sắc trời cũng đã dần sáng.
"Theo sổ sách ta xem lúc nãy, thông đồng với nhau chuyện thóc gạo có bảy tên chủ lớn, lần lượt là Chu Tuệ Trác của Chu gia trang,... " Vũ Văn Quyết cho Tiêu Nhân biết những cái tên trong danh sách, Tiêu Nhân lắng nghe hết sức chú tâm.
"Cứ vậy đi, chúng ta lần lượt đến nhà đám người này một chuyến, tiến hành "thuyết phục" bọn chúng, khiến chúng phải đồng ý bán lương thực ra thị trường với mức giá bình thường." Tiêu Nhân ranh mãnh cười nói.
Vũ Văn Quyết yên lặng gật đầu, "Thuyết phục" thôi mà, đây cính là việc thuận tay nhất của Minh Giáo. Hai người thừa dịp sắc trời còn chưa sáng hẳn, trèo tường rời khỏi Ngũ Nguyên huyện, chạy đến Chu gia trang.
Khoảng cách đến Chu gia trang khá xa, tuy rằng chưa ra khỏi quận thành, nhưng cũng là từ đầu này chạy sang đầu kia.
Hai người chạy suốt nửa ngày, thân thể hiện tại của Tiêu Nhân cũng không chịu nổi nữa.
Vũ Văn Quyết nhìn thấy tinh thần hắn không tốt lắm, bèn nói: "Hiện tại cho dù đến được Chu gia trang thì sắc trời cũng vẫn còn sáng, không tiện hành động. Tốt nhất là đợi đêm tối tĩnh lặng, sau khi Chu Tuệ Trác nghỉ ngơi thì ta hẳn tìm đến. Quá sức không bằng hiện tai chúng ta tìm một chỗ nghỉ chân, ngươi cũng đã một ngày một đem chưa nghỉ ngơi, ngủ tạm một giấc cũng tốt."
"Được." Cảm tháy Vũ Văn Quyết nói có lý, Tiêu Nhân không chút nghi ngờ lập tức đáp ứng. Vậy nên hắn cũng dừng chân lại đánh giá bốn phía.
Chốn hoang vu dã ngoại làm sao tìm được chỗ nghỉ ngơi đây?
Không đợi Tiêu Nhân nhìn ra điểm khác thường, Vũ Văn Quyết bèn chỉ tay về một hướng, nói: "Chỗ này ta từng đi ngang qua, biết có một chỗ rất thích hợp dựng chỗ nghỉ ngơi, không bằng chúng ta cùng đến đó đi."
"Được đấy, ngươi quen thuộc đường hơn, ngươi dẫn đường đi."Tiêu Nhân nói không cần suy nghĩ.
Vũ Văn Quyết dẫn Tiêu Nhân đi về một hướng, được một đoạn thì họ đã bắt gặp một khoảnh đất trống giữa những hàng đại thụ, xem xét dấu vết, hẳn là từng có ai đó dựng trại ở chỗ này.
Tiêu Nhân lấy túi ngủ bên trong túi hành lí của mình, tìm đến một góc khô ráo khuất gió trải ra. Sắp xếp thúi ngủ xong xuôi, Tiêu Nhân lấy lương khô nước uống chia ra ăn cùng Vũ Văn Quyết.
Căng da bụng chùng da mắt, ăn uống xong xuôi thì cảm giác mệt mỏi cũng hoàn toàn chinh phục Tiêu Nhân, hắn cố gắng lê mình đến cạnh túi ngủ rồi chui vào.
Mùa hè nhiệt độ cao, không cần đắp chăn gì cả, cứ như vậy nằm dưới tàng cây cũng tạm coi như mát mẻ.
Tiêu Nhân ngáp một cái, nhìn về phía Vũ Văn Quyết bên cạnh, chần chừ nói: "Ta thấy xung quanh đây có thể nói là an toàn, không bằng ngươi cũng nghỉ ngơi chung với ta đi?"
Thời gian nghỉ ngơi còn lại của bọn họ tổng không đến sau tiếng, không lẽ lại chơi trò thay phiên nhau ngủ nghỉ? Vừa nãy hắn có chú ý xem xét xung quanh, không có dấu vết đi lại của mãnh thú gì, có chăng là ruối muỗi rắn rết các loại mà thôi.
Vũ Văn Quyết bình tĩnh đáp lại Tiêu Nhân: "Nếu như vậy, để ta bố trí thêm vài cái bẫy, phòng ngừa bất trắc."
Tiêu Nhân vừa nghe chủ ý này của Vũ Văn Quyết, lập tức sự an tâm tăng lên thêm không ít.
"Được, ngươi cứ đặt đi." Tiêu nhân nói xong câu đó thì hai mắt cũng đã nhắm lại, không bao lâu sau đã vào giấc.
Vũ Văn Quyết lẳng lặng nhìn khuôn mặt khi ngủ của Tiêu Nhân một lúc, đợi đến khi người kia hoàn toàn say giấc, y mới bắt đầu bố trí chung quanh một lượt. Sau đó trở về bên cạnh Tiêu Nhân, dứt khoát cùng chui vào túi ngủ. Tiêu Nhân bị động tác của y quấy rầy, mơ mơ màng màng nhìn lên, sau đó lại tiếp tục say giấc.
Tiêu Nhân thật sự vô cùng mệt, bên cạnh hắn lại là Vũ Văn Quyết mà hắn hoàn toàn tin tưởng, cứ như thế, không chút phòng bị mà càng ngủ càng sâu.
Nhưng Vũ Văn Quyết vốn lại không có ý định ngủ. Nếu thật sự muốn nghỉ ngơi, tìm một khách điếm nào đó nghỉ chân rồi hẳn chạy đến Chu Gia trang không phải tốt hơn sao?
Ta chỉ là cả thấy Tiêu Nhân đã thật sự hết sức mà thôi. Vũ Văn Quyết tự mình dối mình như vậy.
Ở khách điến thì phải ở hai phòng khác nhau... Vũ Văn Quyết chống cằm, chần chờ một chút, lại nhẹ nhàng nâng vòng tay ôm người bên cạnh vào lòng.
Tiêu Nhân hoàn toàn không chút phòng bị, trước sau như một, ngủ đến trời trăng mây gió gì cũng không hay biết.
Vũ Văn Quyết lại cứ thế lẳng lặng nhìn Tiêu Nhân ngủ, thẳng đến khi mặt trời đã ngã về tây, y không thể không gọi Tiêu Nhân dậy mới thôi...
******
Đôi dòng suy nghĩ của tác giả: Tiêu Nhân ý thức được vấn đề, nhưng đã lập tức chặt đứt cái suy nghĩ đó. Vũ Văn Quyết còn chưa nhận ra vấn đề, nhưng vẫn rất biết tận dụng mọi cơ hội để "ăn đậu hủ" Tiêu Nhân...