Cô Từ nói xong liền rất kiêu ngạo rời đi.
Cô ta không nghĩ những gì mình nói là sai, sở dĩ cô ta không muốn tham gia gây rắc rối với những giáo viên này là vì những giáo viên này luôn cho rằng những học sinh này quá yếu đuối.
Ở thời đại của họ, đừng nói đến việc học tập, họ còn không có đủ ăn, có thể được đi học như một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, rất nhiều người muốn học lại không thể học được.
Nhưng hiện nay, những giáo viên này rất thận trọng chỉ vì gia đình các em này có tiền và có quan hệ.
Rõ ràng là có điều gì đó không ổn nhưng cô ta vẫn không dám nói thẳng ra.
Cô ta không nói nặng lời, chỉ thích nói ra suy nghĩ của mình.
Thầy Ngô cũng luôn cho rằng cô ta nói quá thẳng thắn và làm tổn thương lòng tự trọng của trẻ.
Thật buồn cười làm sao.
Nếu chúng quá yếu đuối, tại sao lại phải đi học? Chúng có thể về nhà và làm nông.
Những giáo viên này còn lợi dụng mối quan hệ của Tư Niệm với phó hiệu trưởng để lấy lòng cô ấy.
Nhưng Cô Từ thì không.
Ngô Nhân Ái không nói nên lời sau khi nghe điều này.
Cô giáo Từ nổi tiếng là người xấu tính và học sinh đều sợ cô ta.
Không phải trước đây chưa có báo cáo nào từ các bậc phụ huynh về việc con họ về nhà khóc lóc và không muốn đến trường sau khi bị cô Từ trừng phạt.
Nhưng ngay cả trong trường học, việc thay đổi giáo viên cũng không phải là chuyện đơn giản.
Chưa kể là giáo viên đứng đầu lớp.
Cô Từ tuy không đáng yêu nhưng sự nghiêm khắc của cô thực sự khiến bọn trẻ không dám gây rối trong lớp hoặc không học tập nghiêm túc.
Môn Toán luôn được xếp vào top 3 của trường.
Vì vậy, dù cha mẹ có thương xót cho con mình thì điểm số của con có thể cải thiện cũng là điều đáng giá.
Làm sao có thể gây rấc rối cho cô Từ.
Chính tình huống này đã khiến cô Từ càng ngày càng kiêu ngạo.
Mặc dù Ngô Nhân Ái là giáo viên chủ nhiệm nhưng anh ta lại đến sau.
Cô Từ là tiền bối của anh nên anh không thể nói gì.
Lúc này, Tư Niệm cau mày giải thích: “Lời nói của cô Từ thật khó nghe, nhưng cô ấy hẳn có ý đó, anh đừng lo lắng.”
Tư Niệm liếc nhìn anh ta, thầm nghĩ, anh ta quả thực là một thiếu niên mới bước vào xã hội.
Rõ ràng là Cô Từ không thích anh ta, cũng rõ ràng là cô ta cố ý, thậm chí còn giễu cợt anh, nhưng anh lại rất giỏi an ủi chính mình.
Tư Niệm lúc này không để ý nhiều đến suy nghĩ của Ngô Nhân Ái, cô đang lo lắng cho ông chủ nhỏ.
Đánh giá từ thái độ của Cô Từ, đối phương rất không hài lòng với cô, chắc chắn biết hoàn cảnh của ông chủ nhỏ nên không ưa cậu ta.
Để một giáo viên có ấn tượng với một đứa trẻ và không hài lòng với nó thì chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.
Cộng với hành vi bất thường của ông chủ nhỏ, Tư Niệm có thể đoán được rằng hắn có thể là mục tiêu trong lớp.
Cô từng phải chịu đựng ác ý tương tự trước đây khi chuyển từ một trường tiểu học ở nông thôn lên thị trấn.
Khi cô nộp bài tập về nhà, giáo viên thậm chí còn không thèm nhìn mà ném bài tập xuống đất, Tư Niệm vẫn còn nhớ rất rõ.
Chưa kể thời đại hiện nay giai cấp càng nghiêm trọng hơn.
Tư Niệm hỏi Ngô Nhân Ái: “Cô Từ có biết điểm của Tiểu Đông chúng tôi không?”
“Kết quả là do hiệu phó và hiệu trưởng thông báo cho chúng tôi. Chúng tôi đều đọc bài thi, nhưng lúc đó cô Từ đã tra hỏi, nói rằng …” Ngô Nhân Ái dừng lại.
“Làm sao Tiểu Đông xuất thân từ nông thôn lại có thể có kết quả tốt như vậy?” Tư Niệm hỏi.
Ngô Nhân Ái gật đầu: “Đúng vậy, nhưng đã lâu rồi phó hiệu trưởng và hiệu trưởng đều không giải thích tình huống của Tiểu Đông.”
Tư Niệm gật đầu: “Cô ấy đương nhiên sẽ không nghe lời giải thích của phó hiệu trưởng và hiệu trưởng.”
Suy cho cùng, trong mắt Cô Từ, cô là người được phó hiệu trưởng chống lưng.
Nếu phó hiệu trưởng thực sự muốn con cô vào thì nhất định phải có cách.
Không phải là không thể giả mạo điểm số của hay làm điều tương tự.
Ngoài ra, Tiểu Đông lại xuất thân từ một vùng nông thôn hẻo lánh, điều này càng khiến người ta không thể tin được.
Đó là lý do tại sao cô ta có thành kiến với Tiểu Đông như vậy, cho rằng cậu ấy là một đứa trẻ có vấn đề.
Nếu không, với cách cư xử mờ nhạt của Tiểu Đông, hầu hết các giáo viên sẽ khó để ý đến cậu ấy.
Ngô Nhân Ái nghe xong cảm thấy có lý, nói: “Yên tâm, tôi sẽ giúp cô để mắt tới, sẽ không để bọn trẻ bị bắt nạt.”
Tư Niệm gật đầu: “Phiền phức cho thầy rồi.”
Tư Niệm quay lại ngồi xuống, hỏi Vương Tiểu Lê về Cô Từ.
Sau đó cô mới nhận ra rằng có lý do khiến Cô Từ không hài lòng với cô.
Con trai của Cô Từ bằng tuổi Tiểu Đông, cô đã cố gắng cho cậu ấy vào học trong ba năm liên tiếp nhưng không thành công vì điểm số không đạt tiêu chuẩn.
Trong mắt Cô Từ, ngoại trừ những lớp đứng đầu, tất cả đều là lớp kém.
Vốn dĩ con trai cô ta cho dù không vào được lớp cao nhất thì cũng có thể vào được các lớp bình thường khác.
Nhưng Cô Từ tự cho mình là đúng, sao có thể chịu đựng được con trai mình vào lớp thường?
Lần này con cô ấy lại bị trượt và không thể vào được.
Tuy nhiên, con trai của Tư Niệm được chuyển thẳng từ nông thôn lên lớp cao nhất nên cô ta đương nhiên không vui.
Lúc đó cô ta cảm thấy có điều gì đó mờ ám và vẫn đang đòi xem kết quả của Chu Trạch Đông.
Sau đó, hiệu phó và hiệu trưởng đưa kết quả cho giáo viên xem nhưng cô ta cho rằng điều đó là không thể.
Bởi vì những học sinh có thành tích học tập tốt nhất ở lớp top đầu không thể đạt điểm tuyệt đối ở bất kỳ môn học nào.
Việc Chu Trạch Đông xuất thân từ nông thôn lại càng khó hơn.
Ai mà không biết ở nông thôn giáo dục kém thế nào.
Cô ta gần như chắc chắn rằng Tư Niệm đã tìm được mối liên hệ và đã có được đáp án trước đó.
Để được vào lớp trên, cô lại thực sự đã làm một việc bẩn thỉu như vậy.
Cô Từ chán ghét đến chết.
Sau khi tìm ra toàn bộ câu chuyện, Tư Niệm càng tin chắc rằng giáo viên chắc chắn đã nói gì đó với đứa trẻ.
Mặt cô tối sầm lại.
Cô Từ chế nhạo Tư Niệm và Ngô Nhân Ái, cảm thấy vui vẻ rồi đi sang lớp tiếp theo.
Cô khác với những giáo viên khác, các giáo viên khác ngoài việc tập trung vào một lớp, phải dạy ít nhất ba lớp.
Nhưng vì toán khó và cô lại dạy giỏi nên hiệu trưởng chỉ cho phép cô dạy hai lớp.
Một lớp chính và một lớp bình thường.
Và thằng hai vẫn đang học lớp một.
Bởi vì những học sinh này ở đây nên dù mới học lớp 1 nhưng việc xây dựng nền tảng vững chắc là rất quan trọng, đặc biệt là những môn cần có nền tảng như toán.
Nhưng cô ta không quá khắt khe với học sinh lớp một.
Không phải vì cô ta dễ nói chuyện với những người nhỏ tuổi hơn mà chỉ vì lớp này là lớp bình thường, cô ta không muốn quan tâm, dù sao cô ta cũng không quản lý nên cô cũng không quan tâm điểm có tốt hay không.
Thật mệt mỏi khi phải quản lý một lớp bình thường.
Bản thân những người này cũng không chịu cố gắng học tập thì trách ai?
Với suy nghĩ này trong đầu, cô ta đã bước vào lớp một.
Khi nhìn thấy một nhóm trẻ em xung quanh một đứa ồn ào, cô ta vẫn mắc bệnh nghề nghiệp, cô ta mắng: “Sao lại ồn ào thế? Về chỗ ngồi ngồi im đi. Không nghe đến giờ vào lớp à?”
Bọn trẻ giật mình vội vàng quay về chỗ ngồi.
Lúc này Cô Từ mới nhìn ra đó là một đứa trẻ mặc áo khoác vải màu xám bên trong bộ đồng phục học sinh, trông rất kỳ lạ.
Cậu ta trông không giống một học sinh chút nào.
Sắc mặt cô Từ tối sầm lại: “Chu Trạch Hàn phải không? Ai dạy em ăn mặc thế này? Em có hiểu quy tắc không?”
Chu Trạch Hàn chớp chớp đôi mắt to, nhét bộ quần áo mới vào bộ đồng phục học sinh.
Bởi vì mọi người nói rằng họ muốn xem bộ quần áo vải mà bà đã may cho cậu nên cậu đã mặc bộ quần áo bên trong.
Cậu nói: “Em ăn mặc như thế này vì em muốn. Nhà trường không nói rằng em không được ăn mặc như thế này phải không?”
Cô Từ tối sầm lại: “Sao em dám cãi lại? Tôi nói em sai thì là em sai!”
Chu Trạch Hàn cảm thấy cô giáo này thật kỳ quái, tại sao cô lại nói mình sai trong khi cô ấy sai?