Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Về Tn80 Gả Cho Chủ Trại Heo Trở Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Nuôi Con

Chương 227




Tư Niệm nhìn hai đứa em trai đang khóc thảm thiết, nhất thời có chút đau lòng.

Vì không tiếp xúc nhiều với hai đứa em trai nên mối quan hệ của cô với chúng đương nhiên không sâu sắc.

Vì thế cô chưa bao giờ nghĩ tới tương lai của hai đứa em.

Lúc này, cô vô thức tìm kiếm trong đầu những ký ức về chúng trong sách.

Vốn tưởng hai người này ít hiện diện nên chắc cũng không viết nhiều về họ.

Nhưng không tìm thì không biết, tìm rồi sẽ bị sốc.

Thời kỳ đầu có rất ít mô tả về hai anh em này nhưng việc hai anh chàng này lớn lên không hề dễ dàng.

Ông chủ Lâm Phong thực sự đã trở thành một nhà nghiên cứu khoa học, không chỉ vậy, cậu ta còn là kẻ thù của Chu Trạch Đông.

Không sai, bởi vì sau này Chu Trạch Đông là một trong những nhân vật phản diện, hơn nữa trong tiểu thuyết, Lâm Phong, Lâm Vũ và Lâm Tư Tư có quan hệ cực kỳ tốt, là phe chính trực, hai người tự nhiên không chịu được người của thế giới ngầm.

Lâm Vũ thậm chí còn cường đại hơn, anh chàng này thực sự đã trở thành cảnh sát và suốt cả ngày truy đuổi xã hội đen, hai người là kẻ thù của nhau và vô cùng chán ghét khi gặp nhau.

Không giống như bây giờ, họ là những kẻ thù hạnh phúc.

Tư Niệm: “…”

Bất kỳ cuốn tiểu thuyết nào cũng không nên chỉ đọc phần đầu, nếu không sẽ chỉ hại chính mình mà thôi.

Đúng vậy, trong cuốn tiểu thuyết này cô chỉ tập trung vào diễn biến cốt truyện chính của Lâm Tư Tư.

Bởi vì sự sụp đổ của Lâm Tư Tư không liên quan đến âm mưu của hai đứa trẻ.

Cho nên Tư Niệm căn bản không có suy nghĩ nhiều.

Cô không hoàn toàn nhớ được cốt truyện của cuốn sách này, chỉ khi tiếp xúc với cốt truyện tương tự trong đó và đặc biệt nghĩ về một người, cô mới nhớ người kia đóng vai trò gì trong cuốn sách.

Tư Niệm nghĩ tới chuyện hôm qua chị Trần tìm cô làm giáo viên, sắc mặt hơi thay đổi.

Chu Việt Thâm nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của cô, nghiêng đầu nhìn cô, bối rối nói: “Niệm Niệm, sao vậy?”

Ánh mắt Tư Niệm lóe lên, nhưng sắc mặt vẫn phức tạp.

Cô nhìn hai đứa em trai của mình, mím môi: “Em không sao.”

Chu Việt Thâm nhìn chằm chằm cô một lúc.

Hơi cau mày.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, cảm xúc của cô dao động rất lớn.

Cô đã nghĩ gì?

Tư Niệm xoa xoa thái dương, nhìn hai đứa con đang háo hức nhìn mình.

Đau đầu.

Theo xu hướng cốt truyện, nếu cô không xuyên vào nguyên chủ.

Cơ hội làm giáo viên này đã được trao cho Lâm Tư Tư.

Đúng vậy, trong tiểu thuyết, Lâm Tư Tư đã khiến khán giả choáng váng với bài phát biểu này và thu hút được sự chú ý của toàn trường.

Tôi cũng nghe nói cô ấy là người quê nên tôi càng ngưỡng mộ cô ấy hơn.

Không lâu sau bài phát biểu, nhà trường đã tìm thấy Lâm Tư Tư và cho cô ta cơ hội trở thành giáo viên.

Ban đầu Lâm Tư Tư trong khu quân sự bị coi thường, nhưng cô ta đột nhiên trở thành giáo viên dạy tiếng Anh tại trường tiểu học nổi tiếng nhất trung tâm thị trấn, tạo thêm nét hào nhoáng cho cuộc đời huy hoàng của cô ta.

Là nữ anh hùng được cả Tư gia và Lâm gia sủng ái, cô ta có bản lĩnh, tự nhiên không quên Lâm gia.

Lâm Tư Tư đã tạo cơ hội cho hai em trai, giới thiệu họ với ngôi trường này.

Đây cũng chính là lý do khiến hai người em trai của cô ta sau này luôn bên cạnh cô ta.

Lúc này, Tư Niệm cảm thấy mình đã hoá thân thành nhân vật phản diện lớn nhất trong cuốn tiểu thuyết này.

Bởi vì nếu không có cô, cơ hội này chắc chắn sẽ thuộc về các em trai cô.

Đúng vậy, theo góc nhìn của Lâm Tư Tư trong tiểu thuyết, Lâm Tư Tư là một người tốt.

Mặc dù cô đến với cuốn sách này và cảm thấy Lâm Tư Tư không đứng đắn như đã viết nhưng cô ta đã dẫn dắt nhà họ Lâm và Tư gia đến đỉnh cao của cuộc sống trong giai đoạn sau.

Thật là một hình tượng cao cả.

Tư Niệm bỗng nhiên đau đầu.

Ban đầu cô nghĩ rằng sau khi Lâm Tư Tư vào tù, cô có thể sống một cuộc sống bình yên.

Nhưng bây giờ cô thấy hiệu ứng cánh bướm mà cô mang lại đã thay đổi rất nhiều thứ.

Nhưng họ đã đi xa đến mức này…

Quên đi, dù sao cô cũng không phải là nhân vật tích cực trong nguyên tác.

Vào thời điểm tồi tệ nhất, chỉ có thể tìm cơ hội để đưa hai đứa em vào thị trấn đi học.

Cô không thể nào huỷ hoại tương lai của ông chủ nhỏ và thằng hai chỉ vì chúng.

Hơn nữa, nhà họ Lâm trong sách cũng vì Lâm Tư Tư mà phải chịu rất nhiều đau khổ, vì bị oan 3.000 tệ, Lâm Tiêu đã gặp tai nạn khi làm việc và bị tàn tật suốt đời, hai em trai của anh đã mất cơ hội được đi học…

Nhưng không ai trong số họ biết rằng đây là những thảm họa do Lâm Tư Tư gây ra.

Ngược lại, sau khi Lâm Tư Tư xuất hiện và cho hai đứa trẻ một cơ hội khác để đổi đời, cô ta đã trở thành ánh sáng rực rỡ nhất trong mắt họ.

Kể từ đó, nhà họ Lâm luôn biết ơn Lâm Tư Tư.

Nói cách khác, Lâm Tư Tư vẫn là người khởi xướng mọi việc.

“Được rồi, đừng khóc. Đợi gia đình tiết kiệm tiền, chị sẽ xin cha mẹ em đưa các em vào thị trấn học.”

Hiện tại Lâm gia hoàn cảnh đã khá hơn, vào thành cũng không khó khăn gì.

Tư Niệm xoa đầu em trai mình.

Lâm Vũ lau mũi, xoa xoa trên quần áo: “Chị, có thật không?”

Khóe miệng Tư Niệm giật giật, em trai, sau này em sẽ làm cảnh sát, em hãy chú ý đến hình tượng của mình nhé?

Cô gật đầu: “Thật đấy, nhưng em phải chăm chỉ học tập.”

Lâm Vũ ánh mắt kiên định: “Em nhất định sẽ chăm chỉ học tập, em cũng muốn đi thị trấn.”

Cậu ấy thực sự muốn xem thị trấn mà cả hai anh em kia muốn đến sẽ như thế nào!

**

Sau khi trở về nhà, Tư Niệm sắp xếp đồ đạc.

Chu Việt Thâm cũng bắt đầu bận rộn chạy khắp nới từ thị trấn đến thôn mạc.

Trong thời gian này, anh cần tìm một trang trại chăn nuôi mới, chuyển công việc, …

Toàn bộ trang trại trong thôn sẽ không sơ tán, nhưng sẽ lưu lại một ít tâm phúc tiếp tục phát triển.

Anh cũng bàn bạc việc hợp tác với trưởng thôn Hoắc về vấn đề này.

Ông Hoắc, trưởng thôn là người ngay thẳng, lương thiện và vị tha.

Chu Việt Thâm cảm thấy nhẹ nhõm khi làm việc với ông ấy.

Đám trẻ cũng rất vui mừng khi biết tin mình sẽ chuyển lên thị trấn. 

Sau khi vui, thằng hai lại buồn một mình.

Cậu không đành lòng xa cô giáo chủ nhiệm, cũng không đành lòng xa Thạch Đầu.

Đột nhiên phải chuẩn bị chuyển trường, trong một thời gian cậu không thể yên tâm được.

“Anh ơi, em không muốn chuyển sang trường khác, cũng không nỡ xa giáo viên chủ nhiệm của mình.”

Cô chủ nhiệm hứa với cậu rằng nếu kỳ thi năm sau cậu đạt 80điểm thì cậu sẽ làm lớp trưởng.

Cậu ấy sẽ phải rời đi trước khi nhận được bông hoa nhỏ màu đỏ của mình.

Cậu nghe các chú kể rằng người dân ở thị trấn có thành tích học tập rất tốt.

Ở trong thôn không làm được, trong thành kiếm được những bông hoa nhỏ màu đỏ chẳng phải càng khó hơn sao?

Chu Trạch Đông không hề an ửi cậu ta: “Nếu em không muốn chuyển trường thì có thể bảo mẹ em muốn ở lại đây trông nhà, em có thể tự nấu ăn, dù sao cũng không chết đói.”

Chu Trạch Hàn: “…”

Cậu tức giận đến mức quay lại nhìn anh trai mình.

Được rồi, cậu biết anh cả ghen tị vì mẹ đối xử với cậu tốt hơn anh nên mốn cậu ở nhà.

Nếu như vậy, anh trai có thể một mình tận hưởng tình yêu của mẹ.

Đáng ghét!

Chu Trạch Hàn lập tức mở sách ra, thu dọn đồ đạc.

Chu Trạch Đông quay đầu nhìn hắn: “Em đang làm gì vậy?”

Chu Trạch Hàn: “Thu dọn đồ đạc.”

Chu Trạch Đông: “……”