Ánh mắt ông rơi vào Tư Niệm (司念).
Khoé miệng Tư Niệm (司念) giật giật, cười chào hỏi: "Xin chào, thầy Vương, tôi tên Tư Niệm (司念), là mẹ của Tiểu Hàn."
Trong mắt Vương thầy giáo hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó ông lại nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, gật gật đầu: "Xin chào, tôi tên là Vương Kiến Quốc, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Tiểu Hàn."
Ông ấy thực sự khá rõ ràng về tình hình của nhà Chu, trong cuộc họp phụ huynh của Chu Việt Đông (周越东), một người phụ nữ tự xưng là mẹ của chúng đã đến.
Ông không chỉ dạy lớp này mà còn dạy cả lớp của Chu Việt Đông (周越东).
Chu Việt Đông (周越东) có thành tích học tập tốt cũng rất thông minh nên được các giáo viên rất chú ý.
Vào thời điểm đó, người phụ nữ kia đến để dự họp phụ huynh cho cậu, lúc đó Chu Việt Đông (周越东) trông rất xấu xí.
Sau khi hiểu ra, ông mới biết đó là mẹ kế.
Dù hơi bất ngờ nhưng dù sao đó cũng là chuyện riêng tư của người khác nên không tiện bàn luận.
Cho đến một ngày, một đứa trẻ trong trường truyền tin rằng em trai của Chu Việt Đông (周越东) bị mẹ kế đầu độc chết.
Việc chấn động như vậy nhanh chóng lan truyền, thật khó để không biết.
May mắn thay, đứa trẻ không sao.
Người phụ nữ cũng bị bắt.
Ông khi ấy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ bây giờ lại có một người mẹ khác.
Tuy nhiên, không giống như biểu hiện sợ hãi của hai đứa trẻ trước đó, Chu Việt Hàn (周越寒) dường như rất thích người trước mặt này.
Ông khẽ gật đầu: "Vừa vặn có cô ở đây, tôi muốn nói cho cô biết tình hình của Tiểu Đông, Tiểu Hàn ở trường."
"Tiểu Hàn, con ra ngoài chơi đi." thầy Vương nhắc nhở.
Khuôn mặt của Chu Việt Hàn (周越寒) căng thẳng.
Hắn không cần nghĩ cũng biết, điều thầy giáo nói nhất định là thành tích học tập của cậu.
Cậu lo lắng nhìn Tư Niệm (司念) không muốn buông tay.
Tư Niệm (司念) vỗ đầu cậu nói: "Đi chơi đi."
Lúc này Chu Việt Hàn (周越寒) mới quay người rời đi với tâm trạng thấp thỏm.
Thầy giáo Vương không muốn trước mặt Chu Việt Hàn (周越寒)nói về thành tích học tập không tốt của cậu với phụ huynh, vì sợ cậu ấy bị tổn thương.
Đó là lý do tại sao Chu Việt Hàn (周越寒) bị đuổi đi
Nhưng đúng là điểm của Chu Việt Hàn (周越寒) không tốt.
Nó thậm chí còn tệ.
Những người khác thì thiếu kiên nhẫn, kém tập trung và luôn dễ bị phân tâm.
Thành tích học tập của anh trai anh luôn đứng đầu.
Tuy nhiên, Chu Việt Hàn (周越寒) lại đứng đầu từ dưới đếm lên hết lần này đến lần khác.
Cô giáo Vương cảm thấy cậu là một đứa trẻ rất thông minh, nhưng cậu không thể tập trung cũng như coi trọng việc học.
Đó là lý do tại sao ông muốn nói chuyện với Tư Niệm (司念).
Đó là điều tự nhiên để hiểu Tư Niệm (司念) là ai.
Tâm trí của trẻ nhỏ không ổn định, không có ai theo dõi chúng, vì vậy chúng sẽ tự nhiên không chăm chỉ học tập.
Giống như Chu Việt Đông (周越东), cậu ấy bị cha mẹ đã dạy cậu ấy rằng phải học tập chăm chỉ,nhưng Chu Việt Thâm (周越深) không quan tâm đến điều đó, vì vậy anh ấy không để tâm.
Mặc dù Chu Việt Đông (周越东) rất giỏi trong việc tự kỷ luật nhưng cậu ta quá yêu em trai mình nên không đủ nghiêm khắc.
Thời đại này Tư Niệm (司念) cũng biết tầm quan trọng của việc học, nhưng cô sẽ không ép con học, nó phải học trên cơ sở vui vẻ, đó là điều cô muốn.
Tuy nhiên, trước khi hai người nói chuyện vui vẻ, có một giọng nói ồn ào ở đó.
Một cô bé vội vàng chạy tới báo cáo: "Thầy Vương! Thầy Vương mau ra xem, Chu Việt Hàn (周越寒) cùng Châu Hữu Tài đánh nhau!"
Nghe vậy, Vương Kiến Quốc sắc mặt đại biến: "Cái gì? Chúng đang ở đâu? Đưa thầy đi xem."
Khi Tư Niệm (司念) nghe thấy Chu Việt Hàn (周越寒) đang đánh nhau với ai đó, vẻ mặt của cô thay đổi cũng vội vàng đi theo.
Cuối lớp có hai đứa trẻ lăn lộn dưới đất, mày véo tao tao cắn tai mày.
Một đám trẻ con xúm lại một chỗ, thỉnh thoảng kêu lên:
"Đừng đánh nữa."
"Thầy đến rồi!"
Tư Niệm (司念) theo sát phía sau, nhìn thấy Chu Việt Hàn (周越寒) đang cưỡi trên người một đứa trẻ trạc tuổi mình, đang giật tóc cậu ta, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận.
Vương Kiến Quốc sải bước về phía trước tách hai đứa trẻ ra.
"Hai đứa làm sao vậy, đứng lên cho thầy!"
Một trận mắng mỏ giận dữ cuối cùng cũng khiến hai đứa trẻ bốc đồng tỉnh lại.
Lúc này nhìn thấy người tới, sắc mặt tái nhợt.
Tư Niệm (司念) đi lại gần, nhìn thấy vết móng tay màu đỏ trên má thằng hai, bị cào sâu đến chảy máu.
Sắc mặt Tư Niệm (司念) lập tức trở nên khó coi, nhìn con trai mắt đỏ hoe nói: "Tiểu Hàn, làm sao vậy?"
Cô bé vừa dẫn hai người họ tới lập tức nói: "Là Châu Hữu Tài. Cậu ta thấy Tiểu Hàn cho chúng ta đồ ăn liền cũng muốn, không cho, cậu ta lại mắng Tiểu Hàn, nói rằng Thức ăn của Tiểu Hàn cho mọi người đều có độc, mẹ của Tiểu Hàn đã đầu độc cậu ấy đến ch.ết, bảo mọi người không được chơi với cậu ấy, Tiểu Hàn đã mắng Hữu Tài vài câu, cậu ta liền làm đổ hộp cơm của Tiểu Hàn, sau đó bắt đầu đánh nhau."
Chu Việt Hàn (周越寒) không ngờ Châu Hữu Tài lại đi quá xa, làm đổ hộp cơm của mình nên tức giận đẩy cậu ta ra, nhưng Châu Hữu Tài đã đánh vào mặt cậu, còn cào mạnh khiến mặt anh bê bết máu.
Sau khi cô bé nói xong, Chu Việt Hàn (周越寒) nhìn Tư Niệm (司念) nghẹn ngào, khóc lóc thảm thiết: "Mẹ ơi, con đau quá."
Tư Niệm (司念) tức giận đến nhanh chóng lấy khăn giấy từ trong túi ra, lau vết máu đỏ trên mặt.
Chu Việt Hàn (周越寒) chỉ cảm thấy trên mặt dịu dàng, cơn đau rát đã biến mất rất nhiều.
"Hữu Tài đâu, tôi là bà của Hữu Tài! Ai dám đánh nó, lão nương không để yên đâu!" Lúc này, một người phụ nữ trung niên vội vàng chạy tới, nhìn cháu trai mặt mũi bầm tím, đau khổ kêu lên .
Người phụ nữ mặc áo dài tay có hoa văn, bên trong quần màu xám và đi một đôi giày da mỏng.
Mái tóc được bọc trong vải, trông rất tỉ mỉ và không giống người thường.
Tư Niệm (司念) cũng cảm thấy người phụ nữ này trông quen quen, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, cô nhận ra hình như cô ta là người bán hàng làm việc trong một cung tiêu xã.
Vì đã từng đến cung tiêu xã trước đây, từng thấy người phụ nữ này kiêu ngạo đến mức có người đi mua hàng cũng không thèm liếc mắt một cái. Khi đó, cô đã nhìn thêm vài lần nữa nên cũng có chút ấn tượng.
Nhân viên bán hàng của cung tiêu xã là một công việc vàng trong thời đại này và rất được kính trọng.
Do đó, một số người đặc biệt kiêu ngạo.
Không có gì ngạc nhiên khi cậu chàng tên Châu Hữu Tài này mặc quần áo trông khác với những đứa trẻ khác.
"Bà ơi, Chu Việt Hàn (周越寒) đánh con, woo woo woo..."
Châu Hữu Tài cũng chỉ vào Chu Việt Hàn (周越寒) và khóc khi nhìn thấy người nhà của mình đến.
Mọi người xung quanh nhìn Châu Hữu Tài và bà của cậu ta với vẻ mặt có chút sợ hãi.
Chúng tôi đều là hàng xóm láng giềng, đều biết thôn nào có phú ông, ai làm quan.
Ông nội của Châu Hữu Tài là thư ký ủy ban thôn của thôn Châu gia, còn bà của cậu ta là nhân viên bán hàng trong cung tiêu xã.
Thông thường, nhiều người đều cố gắng lấy lòng họ và để con cái mình có mối quan hệ tốt với Châu Hữu Tài.
Dựa vào sự giàu có và quyền lực của gia đình, Châu Hữu Tài luôn tỏ ra rất kiêu ngạo ở trường và các học sinh thường bị anh ta bắt nạt.
Giật bánh kẹo của các bé trai khác, giật tóc các bé gái, v.v... còn rất nhiều chuyện như vậy.
Nhưng mà, ai cũng dám giận không dám nói ra, không dám tìm phiền toái, sợ bị người nhắm tới, bọn họ vẫn luôn nuốt giận trong lòng.
Kết quả là Châu Hữu Tài càng trở nên kiêu ngạo hơn.
Trước đây cậu ta thường bắt nạt Chu Việt Hàn (周越寒), gọi cậu là một đứa con hoang không mẹ.
Chu Việt Hàn (周越寒) đã phải chịu đựng điều đó suốt thời gian qua, nhưng lần này Châu Hữu Tài đã đi quá xa.
Cậu ta không chỉ lật đổ hộp cơm mà mẹ cậu làm, mà Châu Hữu Tài còn gọi mẹ cau là một phù thuỷ già thích đầu độc và muốn đầu độc cậu đến chết.