.Edit: Yann.
Thời gian của Tư Cẩn không gấp, dọc đường đi có địa phương vừa ý, hai người sẽ dừng chân nghỉ ngơi.
Cho nên tới thứ tư bọn họ mới tới được Đạo Thành.
Tư Cẩn dự định thuê xe rồi tự lái, nhưng Cố Nguyễn lại đau lòng anh, không muốn anh phải thức một thời gian dài để điều khiển xe, vậy nên hai người đành lựa chọn đi xe buýt tới Đạo Thành.
Tuy bây giờ là đường quốc lộ, nhưng dù sao vẫn có đường núi, khắp đường uốn lượn mấy vòng liền, Cố Nguyễn không bị say xe cũng nôn khan hai lần, sắc mặt tái nhợt dựa vào người Tư Cẩn.
Khó chịu mãi mới chợp mắt được một lát, tới lúc tỉnh lại đã tới nơi.
Tư Cẩn xuống xe trước, khoác cho cô một chiếc áo dày, thật sự cô không cảm thấy lạnh, chỉ là nhìn trời xanh cao xa và mấy đỉnh núi tuyết gần trong gang tấc, tâm tình rất vui vẻ.
Cố Nguyễn hít một hơi thật sâu, cảm giác như được thanh tỉnh đầu óc.
Tư Cẩn đi phía trước cầm hành lý của hai người, sau đó đi tới, hỏi cô: "Khó chịu không?"
Cố Nguyễn lắc lắc đầu, tỏ vẻ cô rất tốt.
Tư Cẩn sờ sờ gương mặt của cô, phát hiện không lạnh mới buông tay ra.
Độ cao so với mực nước biển của Đạo Thành cao hơn không ít so với thành phố H, có rất nhiều người bởi vì sợ độ cao mà không thể ở lại.
Anh thì còn tốt, anh chỉ lo Cố Nguyễn sẽ bị chóng mặt.
Hai người đi tìm phòng trước, ông chủ ở đây rất nhiệt tình, chuẩn bị đồ ăn đặc sản của địa phương, từng đĩa nóng hôi hổi bày trước mặt, sự thèm ăn suốt dọc đường của Cố Nguyễn trầm tĩnh đã sống dậy.
Cô ăn không ít món, ngược lại Tư Cẩn ăn uống chẳng ra gì, đơn giản ăn một ít rồi buông đũa xuống, cầm di động không biết gửi tin nhắn cho ai.
Cố Nguyễn buông đũa, Tư Cẩn lập tức đặt điện thoại xuống: "Muốn đi ra ngoài ngắm cảnh không? Hay đi nghỉ ngơi trước?"
Cố Nguyễn cảm thấy rất khỏe, lúc nãy cô ngủ rất sâu trong lồng ngực của Tư Cẩn, bây giờ rất có tinh thần.
Nhưng giữa hai hàng lông mày của Tư Cẩn ủ rũ: "Đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai rồi đi ra ngoài."
Tư Cẩn rất mệt, Cố Nguyễn bảo anh đi tắm trước, cô tắm rửa xong còn thuận tiện đắp cái mặt nạ, lúc cô chuẩn bị lên giường Tư Cẩn đã ngủ say.
Trên giường trải ga trắng sạch sẽ, gương mặt trắng nõn tinh xảo ngửa lên, Cố Nguyễn không nhịn được hôn lên khóe môi anh.
Di động Tư Cẩn kêu 'Leng keng' một tiếng, Cố Nguyễn mới phát hiện anh vẫn đang nắm di động trong tay, cô rút di động ra, trên màn hình phát ra dòng số điện thoại xa lạ ——
【 Tư tiên sinh, đồ vật ngài yêu cầu đã chuẩn bị tốt. 】
Cố Nguyễn cười cười, không để ý, bảo bảo nhà cô không biết lại đang chuẩn bị làm cái gì.
Cô tắt di động cho Tư Cẩn, sặc ở trên tủ đầu giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho anh thật cẩn thận.
Lát sau tự mình ra sô pha nằm chơi điện thoại, ban ngày Nghê An gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô có thời gian không, cô ấy và Thẩm Tư Ngôn định kết hôn, muốn mời cô và Tư Cẩn làm phù dâu, phù rể.
Cố Nguyễn không có gì nhiều bạn, Nghê An và Đàm Thanh Thanh là hai người bạn thân nhất, chuyện như vậy cô sẽ không cự tuyệt.
Nghê An nhận được câu trả lời khẳng định, nhanh chóng gửi cho cô mấy tấm ảnh váy phù dâu.
Cố Nguyễn ngắm nghía, chọn mấy bộ, rồi nói với cô ấy chờ hỏi ý kiến của Tư Cẩn.
Hai người hàn huyên một hồi, Nghê An hỏi cô và Tư Cẩn khi nào chuẩn bị kết hôn.
Cố Nguyễn cười, chuyện kết hôn này kỳ thật Tư Cẩn rất sốt ruột, anh không có cảm giác an toàn, một tờ giấy hôn chứng làm anh vô cùng mong chờ.
Nhưng anh còn chưa tới tuổi kết hôn, sốt ruột cũng vô dụng.
Cố Nguyễn nhìn thời gian, Tư Cẩn chắc cũng tỉnh, cô nhìn phần mềm gọi cơm, buổi tối hình như Tư Cẩn ăn không nhiều lắm, chờ anh tỉnh lại chắc chắn sẽ đói.
Tư Cẩn tỉnh lại, xoa xoa thái dương, xốc chăn đi xuống giường.
Anh đi tới cạnh Cố Nguyễn rồi ngồi xuống, vì cơn buồn ngủ chưa hoàn toàn tan đi, lười nhác nằm xuống, đầu vừa lúc đặt ở trên đùi cô, cánh tay thon dài ôm lấy eo mảnh khảnh.
Anh dùng gương mặt cọ cọ lên chiếc bụng mềm mại của cô, thật giống mèo lớn làm nũng.
Cố Nguyễn xoa xoa tóc của anh: "Đói bụng không? Em vừa đặt cháo, chắc sắp tới rồi."
Tư Cẩn thanh âm rầu rĩ: "Đói."
——
Ngày hôm sau Cố Nguyễn tỉnh hơi muộn, Tư Cẩn đã rửa mặt sạch sẽ, hình như anh còn trang điểm qua.
Cố Nguyễn nghĩ chẳng lẽ anh sắp làm việc lớn.
Cố Nguyễn vào toilet, nhìn khuôn mặt trong gương, mím môi, cuối cùng vẫn ra ngoài lấy túi trang điểm.
Sau đó mặc một bộ váy thật đẹp ở bên trong.
Hai người đi xuống lầu, tới nhà ăn ăn sáng trước, lúc tính tiền, ông chủ nhà hàng còn tặng cô một đóa hoa hồng: "Tiểu thư xinh đẹp, chỉ có hoa hồng kiều diễm này mới xứng với cô."
Cố Nguyễn sửng sốt, theo bản năng nhìn Tư Cẩn bên cạnh, thấy trên mặt không có biểu cảm không vui, mới nói cảm ơn rồi nhận lấy.
Trong lòng suy đoán chắc là do anh an bài, bằng không tính tình keo kiệt của anh nếu mà thấy người khác đưa hoa cho cô đã sớm đen mặt.
Bây giờ nhìn đôi mắt sáng lấp lánh này của anh tựa hồ như đang chờ mong chuyện tiếp theo xảy ra.
Cô để Tư Cẩn đi phía trước, dọc theo đường đi có rất nhiều người đưa hoa cho cô, phần lớn đều giống như ông chủ trong nhà hàng, nói chút ca ngợi hoặc là chúc phúc cô và Tư Cẩn.
Chờ hai người đi qua hành lang dài gấp khúc, tới sườn núi, Cố Nguyễn nhìn hoa hồng trong tay.
Tổng cộng 99 đóa.
Tư Cẩn nắm thật chặt tay Cố Nguyễn, cô ngẩng đầu nhìn, thấy anh bất động thanh sắc hít một hơi thật sâu, dáng vẻ rất khẩn trương.
Nơi bọn họ đang đứng không có một bóng người, khắp nơi toàn là núi đồi, ở phía bên kia còn có mấy tảng hoa xếp chồng lên nhau.
Cố Nguyễn trợn to mắt, thật đẹp.
"Thích không?" Cô không tự giác khẽ nỉ non trong lòng, bên cạnh Tư Cẩn khóe môi cong lên.
Cố Nguyễn gật đầu, ôm cánh tay của anh: "Em rất thích."
Hai người bọn họ đều rất may mắn, không hề xuất hiện chứng sợ độ cao.
Vừa mới tới đây, có một đôi vợ chồng ở cách vách vì không chịu được độ cao đã phải bỏ về.
Anh và Cố Nguyễn đều không có phản ứng.
"Cái này thì sao? Thích không?"
Thiếu niên mảnh mai, xinh đẹp nửa quỳ giữa biển hoa, trên mặt vẫn còn nụ cười rạng rỡ, trong ánh mắt thâm thúy sáng ngời vừa mong chờ vừa căng thẳng.
Những khớp xương rõ ràng giữ chặt lấy chiếc hộp, nhẫn kim cương dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh.
Mặc dù lúc sáng sớm cô đã đoán trước hôm nay Tư Cẩn sẽ ra đại chiêu với cô, nhưng thật sự tới rồi vẫn còn chấn động.
Cảnh đẹp.
Mỹ nhân.
Cô phảng phất như bị chết đuối ở trong ánh mắt của anh, căn bản không có biện pháp chần chờ, cũng không cần chần chờ.
Cô đột nhiên nhào qua ôm lấy cổ Tư Cẩn, ở bên tai anh nói: "Rất thích, đặc biệt thích."
Tư Cẩn nửa quỳ, không có cách nào mượn lực, hai người cứ như vậy ngã xuống biển hoa.
Cánh hoa hồng rơi lả tả xung quanh, diễm lệ tới kinh người.
"Nguyễn Nguyễn, anh đang cầu hôn." Tư Cẩn có chút bất đắc dĩ cười, trên tay đang nắm chặt hộp nhẫn.
Cố Nguyễn cọ cọ bên gáy: "Em biết mà, em đồng ý."
Bạn gái không theo bài như kịch bản, vốn dĩ kế hoạch của Tư Cẩn là đeo nhẫn cho cô, sau đó hôn môi.
"Vậy ít nhất em cũng phải để anh đeo nhẫn đã."
Cố Nguyễn ở trong ngực, không nguyện ý buông tay.
Nhẫn sao, sớm muộn gì cũng là của mình, không vội.
Mỹ nhân thiếu ôm trong mắt toàn là luyến tiếc.
Nhưng mà bảo bảo đã mở miệng, cô chỉ có thể buông ra, ngồi quỳ ở trên đùi anh, vươn đôi tay trắng nõn mềm mại ra: "Anh đeo đi."
Tư Cẩn lấy nhẫn, theo ngón tay xinh đẹp, cắt tỉa gọn gàng, từ từ đeo lên.
Sau đó cúi đầu thành kính hôn lên nơi mà cô chiếc nhẫn, rất đắc ý: "Đã bị giam giữ."
Cố Nguyễn vươn tay nhìn nhìn, là rất đẹp.
Sau đó một lần nữa ôm lấy anh, giống như con mèo ăn vạ trong ngực ang: "Vốn dĩ chính là của anh."
Có nhẫn hay không, đều là của anh.
Tư Cẩn cười cười, không nói chuyện, nghiêm túc mà đi hôn khóe môi cô.
Cố Nguyễn chơi xấu động đậy, vừa lúc hôn ở trên môi, Tư Cẩn sửng sốt, bàn tay ấn ở chặt sau gáy, hai mắt nhắm lại.
Thời gian trôi qua rất mau, Tư Cẩn buông Cố Nguyễn ra, sờ mặt cô: "Đói không?"
Cố Nguyễn lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới cô tập nhảy riêng cho Tư Cẩn mà vẫn chưa cho anh xem.
Tình cảnh như này cũng rất thích hợp.
Cô cúi người hôn khóe môi anh, cười nói: "Để em nhảy một điệu cho anh xem."
Cô cởi áo khoác, lộ ra chiếc váy bên trong, Tư Cẩn nhíu mày, cô nói trước: "Đừng nói chuyện, chú ý bầu không khí."
Tư Cẩn há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn im lặng sợ phá hư bầu không khí.
Giữa biển hoa, cô giơ cao làn váy, càng lớn càng làm nổi bật vòng eo nhỏ tinh tế, dáng múa linh động.
Phảng phất rơi vào trốn trần tiên tử.
Điệu múa này không đề cao kỹ xảo, nhưng tràn đầy tình yêu và cảm xúc.
Cô làm động tác hạ eo, nhặt một bông hoa hồng dưới mặt đất, cuối cùng động tác ngừng ở trước mặt anh, nhẹ nhàng nâng cằm anh lên, ngầm khiêu khích: "Còn vừa lòng không, hửm?"
Kế tiếp, Tư Cẩn dùng hành động thực tế để biểu đạt anh có vừa lòng hay không.
——
Bọn họ từ Đạo Thành trở về, về cơ bản mọi người đã bắt đầu đi học, hai người ở lại chơi với bà nội Cố vài ngày, rồi đặt vé quay trở lại thành phố B.
Phòng ốc đã lâu không có người ở, phải quét tước qua một lần.
Cố Nguyễn vẫn không thể làm việc nhà, Tư Cẩn cũng không muốn để cô làm, anh thu dọn đồ ở phòng cô trước để cô dùng.
Cố Nguyễn không làm, ngồi quỳ ở bên cạnh bàn trà, dùng tờ báo Tư Cẩn mới tìm được ở cửa sổ, gập một cái thuyền nhỏ giống chiếc mũ đội lên đầu Tư Cẩn, rồi lại đội một cái lên đầu mình: "Ha, mũ đôi này!"
Tư Cẩn xoa xoa đầu cô: "Không trở về phòng thì đeo khẩu trang đi, nhiều bụi lắm."
Cô 'Ừm' một tiếng, tìm khẩu trang đeo lên mặt, chạy theo phía sau là anh, hầu hết việc cô làm đều không giúp được ích gì.
Tư Cẩn bất đắc dĩ mà cười, vẫn mang theo cái đuôi nhỏ này bận rộn công việc.
Chờ dọn xong hết cũng qua một ngày.