Họ tách ra khỏi nhau, có hơi lưu luyến, hơi hụt hẫng như muốn níu giữ cảm giác còn nhàn nhạt vương trên bờ môi. Ngọt ngào, nhẹ nhàng thoảng qua vị mặn của nước mắt hay là cảm giác của trái tim đã thay thế vị giác trộn lên hương vị của nụ hôn.
Có đôi khi một nụ hôn thuần chất nói lên nhiều điều hơn cả tình dục, có những nụ hôn có thể làm nên lịch sử. Nhưng thật chưa thấy ai nói qua một cuộc làm tình say mê có thể làm nên lịch sử cho cả. Có những người cả cuộc đời chỉ nhớ về một nụ hôn, nhưng bảo rằng nhớ về một cuộc làm tình như kỉ niệm đẹp thì hơi khó.
Như có mãnh liệt sức hút họ lại một lần nữa sáp vào nhau trong ánh ban mai, say mê, nồng nhiệt ân cần mà nâng niu nhau, cũng như hết sức tôn trọng mà cống hiến cho đối phương từng cử chỉ của bờ môi, của cơ thể, của từng cái vuốt ve đầy cảm xúc. Lúc này đây người con trai Á châu cũng bất chấp mà ôm thân hình có điều hơi gầy của cô gái vào lòng mà ấp ủ.
Có người nói nụ hôn có thể truyền được cả hoocmon cho đối phương, tức là càng gần nhau nhiều thì càng muốn nhiều hơn. Cả hai đều biết đây là hấp dẫn giới tình, hấp dẫn của khung cảnh lãng mạn, của hàng cây bạch dương đang dù rì trong gió. Nhưng họ muốn tận hưởng cảm giác này, đời người có bao nhiêu giây phút có thể có được những khoảng khắc như vậy.
Luise ôm thật chặt cơ thể rắn chắc của người con trai Á Đông xa lạ trước mặt, nàng đã quên hết mọi chuyện xung quanh rồi. Bờ môi, cử chỉ, cái ôm âu yếm thực sự tình cảm, cùng sự trân thành cống hiến, tôn trọng hết mức của người con trai ấy khiến cho cô không thoát ra nổi cảm xúc đê mê. Người đàn ông phương xa này khác hoàn toàn những kẻ cô đã gặp trước đây. Họ sáp vào cô chỉ với mục đích duy nhất là lên giường sau đó hoan hỉ một đêm, phun ra những thứ mà họ cảm thấy để lại trong người là tức tối, chỉ có vậy mà thôi.
Nhưng cảm xúc của người con trai Á Đông đưa lại cho cô chính là bình thản, nhẹ nhàng, dịu dàng quan tâm cùng với một cảm xúc rất lạ mà nàng chưa từng thấy được. Luise cảm thấy đây như là nụ hôn đầu tiên và cũng là cuối cùng của hai người, và từ nụ hôn này nếu để liên hệ đến chuyện cùng nhau lên giường mà điên loạn là một khoảng cách xa không với tới.
Đúng thật là Diêu thiếu đang cống hiến hết mình cho… một nụ hôn. Vì hắ biết rằng mình chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ nghiêm túc. Hắn biết rõ đây là nụ hôn mang tính thời vụ không lặp lại. Một nụ hôn mà từ trước đến giờ Diêu thiếu chưa từng thả lòng mình. Một mật vụ như hắn có một cái bi ai kinh người, đó là chẳng thể yêu một ai trọn vẹn tình cảm. Không phải hắn sắt đá, không phải hắn máu lạnh vô tình, mà vì những thứ hắn được đào tạo từ bé không cho phép chuyện mất cảnh giác chôn vùi bản thân. Chính vì thế với nỗi bi ai chưa bao giờ thả hồn cho tình cảm thăng hoa khiến cho những người chiến sĩ của tổ quốc đôi khi phải hi sinh nhiều hơn rất nhiều so với những gì người ngoài có thể tưởng tượng.
Diêu thiếu lúc này đã rất khác với mật vụ Diêu kiếp trước rồi, điểm khác biệt này có thể là do sinh học cơ thể mới gây nên. Cũng có thể địa vị của Diêu thiếu không còn là mật vụ làm theo mệnh lệnh, hắn đã thành bá chủ một phương tay nắm quyền sinh sát của cả triệu người. Chính có lẽ những điều này tổng hợp lại khiến cho Diêu thiếu dần dà thay đổi mà bản thân hắn cũng khó nhận ra.
Sau khi ăn sáng thì đội kỵ binh hoàng gia Prussian lại lên đường để tiến về Berlin. Tất nhiên bọn họ chọn tuyến đường đi quan Potsdam một trong những thành phố tuyệt đẹp của người Prussia. Thật ra người Phổ không thích khoe khoang hay phô trương, nhưng việc đó không cản trở được người Phổ trưng bày cho những vị khách phương xa thấy được sự phồn thịnh của quốc gia mình. Wilhelm I đã quyết định tiếp đón Diêu thiếu tại cung điện Neues Palais ở Potsdam.
Potsdam đặc biệt nổi tiếng với nhiều lâu đài và vườn hoa. Vua Friedrich II, tức Friedrich Đại Đế (1712 - 1786), trị vì nước Phổ từ năm 1740 cho đến năm 1786 (đồng thời là Bá tước xứ Brandenburg), đã đưa thành phố Potsdam trở thành miền cực lạc của triết học. Nhà vua chiêu dụ nhân tài nhiều nơi về thành phố Potsdam. Ông được mệnh danh là "Nhà triết học khu Sanssouci", gắn bó với chủ nghĩa nhân đạo và lòng yêu hòa bình trong những năm tháng vàng son tại cung điện Sanssouci, Potsdam.ông dành phần lớn thời gian ngự tại các cung điện tại thành phố Potsdam. Vào năm 1763, ông cũng cho xây "Tân Hoàng cung" (Neues Palais) huy hoàng theo kiến trúc barốc, để thể hiện sự phồn thịnh của đất nước. Lúc này đây cả Neues Palais và Sanssouci đều trở thành những cung điện dành cho hoàng gia Phổ làm khu nghỉ dưỡng.
Việc Wilhelm I đón tiếp Diêu thiếu tại Neues Palais không hề mang tính chất miệt thị và thiếu chính thức. Đơn giản bởi lẽ Wilhelm I muốn có được một mối quan hệ thân mật hoàng gia-hoàng gia giữa “Vương quốc” á đông họ Trần và Phổ quốc Hoàng gia trước khi đưa Diêu thiếu đến với hội đồng chính thức tại Berlin.
Hành động của vua Wilhelm I không thể nói là chơi xấu và ăn mảnh, muốn thỏa thuận cùng Diêu thiếu nhiều điều khoản quan trọng trước khi đưa ra hội đồng chính phủ. Cách làm này của ông ta quả thật con mẹ nó hỗn tướng vô cùng. Hội đồng nhân dân là biết nhưng họ chẳng thể làm gì, lúc này uy tín của cả Wilhelm I và Bismarck đang rất cao.
Tuy nói lần gặp mặt sơ bộ tại cung điện Neues Palais ở Potsdam chỉ mang tính chất hoàng gia- hoàng gia nhưng Bismarck vẫn có mặt. Điều này có thể thấy được cả Wilhelm I và Bismarck đang rất thân thiết và trong thời kì mối quan hệ quân thần trăng mật, tốt đẹp vô cùng. Đi theo Bismarck còn có hai người con nữa của ông đó là Marie von Bismarck 18 tuổi và Wilhelm Otto Albrecht von Bismarck 11 tuổi. Tất nhiên Nikolaus Heinrich Ferdinand Herbert von Bismarck vẫn đang đi cùng Diêu thiếu trong đội kỵ binh hoàng Gia. Nói cho cùng thì toàn bộ hai nhà Friedrich Ludwig và Bismarck đều đã và sẽ tập chung về Neues Palais để đón tiếp hay nói cách khác là tạo mối quan hệ cùng Diêu thiếu.
Lúc này đây đoàn kỵ binh hoàng Gia cũng đang tiến tới rất gần Neues Palais rồi, quãng đường này dường như Luise lặng lẽ hơn nhiều. Cảm giác của nàng là đúng, sau một nụ hôn đáng để lưu lại trong kí ức thật dài một kỉ niệm đẹp đẽ thì chàng trai Á Đông đã trở lại là con người lạnh lùng và khách sáo hơn. Thật Luise không thể có bất kì liên hệ nào giữa vị thái tử Đông Á cùng chàng trai nồng nhiệt cháy bỏng trong khu vườn lãng mạn tại tòa cung điện Brandenburg. Nếu nói Luise không cảm thấy có chút hụt hẫng, mất mát là nói dối đấy.
Cuối cùng thì đoàn người hộ tống phái đoàn Đông Á của Phổ cuốc cũng về tới cung điện Neues Palais. Tất nhiên các nghi lễ đón tiếp quy củ và long trọng đầy đủ cho sự tôn nghiêm của một vị lãnh đạo của một quốc gia. Nói Diêu thiếu là thái tử tất nhiên sẽ không có được những nghi lễ đón tiếp trên, nhưng ngoài là thái tử thì chức vụ quan trọng nhất của Diêu thiếu là Thủ tướng của Thái Nguyên. Hay nói một cách khác thì Diêu thiếu mới là người chính thức lãnh đạo Thái Nguyên kể cả là đối nội hay đối ngoại. Chính vì vậy nếu xét ra thì Diêu thiếu cùng Bismarck là đồng cấp quan hệ đó.
Buổi đón tiếp ban đầu chỉ mang tính xã giao chào hỏi giữa đôi bên phái đoàn mà thôi. Đi theo Diêu thiếu còn có hơn 10 nhân vật cấp cao quyền lực của Thái Nguyên với trưởng nhóm là Phạm Phú Thái bộ trưởng bộ kinh tế đồng thời cũng là phó thủ tướng của Thái Nguyên, cánh tay đắc lực của Diêu thiếu.
Vua Wilhelm I năm nay đã 66 tuổi, ông là người to cao với chiếc bụng phệ đặc chưng của người Đức với thói quen mê mẩn vì bia. Wilhelm I cũng là mái tóc bạch kim nhưng mà lão này hói đến trán đã bóng loáng cả ra rồi. Wilhelm I có được hàm ria mép hơi vểnh cùng với cặp râu quai nón được chăm chút tỉ mỉ rất có phong độ. Nói chung với vẻ bề ngoài thì Wilhelm I quả thật là một vị vua có được thần thái uy nghiêm cũng không thiếu phần thân thiện dễ gần.
Bismarck thì cao lớn hơn Wilhelm I rất nhiều, có lẽ ông ta phả cao đến 1m95 là ít. Bismarck cũng đặc chưng với một mái tóc bạc kim và cái đầu hói cao, ông ta không có râu quai nón mà chỉ để một bộ ria mép hơi rậm rạp. Cái nhìn đầu tiên vào người đàn ông to lớn, với cặp mắt chăm chú này đó chính là một người cực kỳ nguyên tắc và cứng nhắc. Tất nhiên đó chỉ là cảm nhận bề ngoài mà thôi, muốn hiểu rõ một con người thì cần rất nhiều thời gian tiếp xúc.
Buổi tiếp xúc đầu tiên chỉ là nghi thức xã giao, chào hỏi giới thiệu lẫn nhau mà thôi. Có một điểm đặc biệt đó là phái đoàn người Đông Á không hề cần dùng phiên dịch. Họ đều có thể nói tiếng anh dọng Mỹ hoặc có thể là một phần tiếng Đức để giao lưu hai bên. Thật ra mấy cái việc giao lưu hai nước này dù là các quan viên biết tiếng nước ngoài thì vẫn cố dùng tiếng mẹ đe sau đó có phiên dịch giúp đỡ. Đấy là thể hiện sự tôn trọng đối với ngôn ngữ của dân tộc. Nhưng Diêu thiếu cũng không quá nghĩ nhiều vấn đề này, dùng phiên dịch quá phiền phức mà hắn lúc này đang rất vội vàng tiến hành giao lưu, đạt được mục đích thì hắn sẽ rời về Thái Nguyên ngay lập tức.
Đến được Neues Palais tất nhiên không thể tránh khỏi các cuộc yến hội tổ chức vào buổi tối với mục đích giao lưu. Thật ra những buổi dạ tiệc khiêu vũ theo lối Châu Âu này là một điểm yếu cực hạn của các đại biểu Á Đông. Dạ tiệc kiêu vũ là một trong những nét văn hóa khác biệt nhất của hai nền văn hóa. Tất nhiên Diêu thiếu có “đào tạo” một số cho các đại biểu đi theo hắn để tránh việc quá mật mặt trong lối giao lưu Châu Âu này. Tất nhiên Herbert von Bismarck cũng giúp đỡ khá nhiều trong việc cung cấp các chuyên gia mà chỉ dạy một số phép tắc cơ bản của Đức để tránh những hiểu lầm đáng tiếc khi hai bên tiếp xúc.
Dạ hội khiêu vũ, tất nhiên là phải khiêu vũ rồi, nhưng cái mà Diêu thiếu yêu cầu Herbert von Bismarck hỗ trợ cho các thành viên phái đoàn là điệu nhảy Waltz ( Điệu Van xờ) một trong những điệu nhảy chưa đưa vào hệ thống quý tộc Châu Âu lúc này. Nhưng Waltz có bắt nguồn từ Đức, chính vì lý do này mà dường như qúy tộc Đức có cái nhìn cởi mở hơn với Waltz rất nhiều. Nói đùa, chỉ chuẩn bị có 2 tháng đế đi Phổ quốc thì không bao giờ có thể học được điệu minuet (mơ-nu-et) và các điệu nhảy quý tộc khác đòi hỏi phải luyện tập thường xuyên bởi chúng bao gồm việc học những kỹ thuật khá phức tạp lẫn việc thay đổi khoảng cách và cách di chuyển của người nhảy. Cho nên Diêu thiếu cho các đặc phái viên đi theo mình học qua điệu Waltz vì các bước đi cơ bản của waltz rất dễ học trong một thời gian tương đối ngắn.
Tất nhiên dù có học được nhảy thì cũng khó mà giao lưu cho nổi với các tiểu thư quý cô người Đức, vì ngoài Diêu thiếu và một vài người Việt có chiều cao vượt trội trong phai đoàn thì còn lại đều là thấp bé nhỏ con. Bất lợi về thể hình rất khó có thể dùng kĩ thuật để san lấp, mà đến kỹ thuật cũng không khá mấy vậy nên đa phần các quan viên Thái Nguyên là tiến hành giao lưu bên lề sân khấu khiêu vũ mà thôi.