Xuyên Về Thời Nguyễn Hỗn Quân Phiệt

Chương 15: Thú tội




Trong lúc hai cha con Quang Diêu, Quang Cán vẫn đang say sưa bàn kĩ càng hơn về kế hoạch sắp tới thì bỗng có tiếng chân nhẹ nhàng từ phía ngoài vọng vào. Lúc này đã là nửa đêm khuya lắm rồi, ngoại trừ thân binh canh gác ngoài cửa chính thì cả nhà đã đi ngủ. Vậy nhưng vẫn còn tiếng bước chân vang vọng như vậy sao? Diêu thiếu ngưng nói chuyện mà nhăn nhó cười khổ:

- Tuồng hay đã đến rồi, lúc nãy tôi dặn gì lão tía có nhớ kĩ không?

- Haizzz tưởng là ngày mai, xem ra người trong cuộc lòng nóng như lửa đốt a. Chuyện con dặn dò ta nhớ kĩ…

Hai cha con này kì ba thì vẫn kì ba, thay đổi cách xưng hô nhưng trong cách nói chuyện thì vẫn lộ ra vẻ không đầu không đuôi. Ví như chuyện dặn dò thường là trưởng bối dặn dò hậu bối, nhà này lại có kiểu hậu bối dặn dò ngược lại. Chuyện dặn dò thò cũng không có gì, vì Diêu thiếu đã đoán ra từ trước tên nằm vùng nội gián. Vậy ra hắn cũng đoán được sau khi tên nội gián này giết chết tên liên lạc tức là đã có tâm tư đầu thú, nhưng Diêu thiếu nghĩ tên này ít nhất cũng chờ đến sáng mới thưa chuyện. Không ngờ tính tình tên này cũng dứt khoát, sau khi sử lý xác chết thì quay về đầu thú ngay lập tức.

Cửa thư phòng có tiếng gõ nhẹ… Cán viên ngoại ra vẻ ho khan khụ khụ hai tiếng rồi mở lời: “ Người bên ngoài vào đi”.

Cánh cửa từ từ được mở ra, xuất hiện trước mặt hai cha con nhà họ Trần Quang là một hắc y nhân nữ tử. Lúc này nàng đang run rẩy với gương mặt đầy khinh ngạc mà từ từ quỳ xuống đất. Tạo hình lúc này của nữ tử rất đáng sợ, mặc dù nàng mặc hắc y nên không rõ các dấu tính trên người xong mùi máu tanh nồng lại sặc sụa trong không khí. Điều đó chứng minh cái bộ y phục màu đen này đã thấp đẫm không it máu tươi. Tay phải của nàng đang cầm một thanh trùy thủ đã gắn trong bao. Thế nhưng bàn thay nàng lấm tấm vết máu còn là rõ mồn một đấy. Bàn tay trái của nữ tử này hiện đang nắm giữ một chiếc khăn đen. Có lẽ lúc đi ra nàng đã dùng chiếc khăn này để trùm đầu và che mặt nhưng lúc này nó đã vô dụng vì nàng đã muốn công bố thân phận của mình.

Hắc y nữ tử này hóa ra chính là Lý Ái Thanh, ái thiếp thứ hai của Cán viên ngoại đã bỏ tiền ra mua về một năm trước đây. Trên gương mặt trái xoan xinh đẹp của Ái Thanh lúc này đang vô cùng đặc sắc biểu hiện, sáu phần kinh ngạc, ba phần sợ hãi, một phần quyết tuyệt.

Ái Thanh tự phụ là mình thông minh, cái tạo hình ghê rợn này là nàng chủ động tạo ra để muốn gây ấn tượng mạnh cùng Cán viên ngoại sau đó là một màn tự thú đầy lâm ly mà nàng đã lên kế hoạch. Nhưng đối diện nàng lúc này có hai người đàn ông đang ngồi ung dung trên ghế, biểu hiện của họ không đến nỗi phong đạm kinh vân nhưng cũng chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên. Chính vì một chiêu bố trí tỉ mỉ mà không đạt được bất kì kết quả nào nên khiến Ái Thanh kinh ngạc không thôi, ngoài ra nàng còn có thêm phần sợ hãi hai người đàn ông này. Thế nhưng vì tương lai, vì hạnh phúc nàng kiên quyết quỳ xuống mà lết bò dưới đất từ phía cửa để vào đến nội thư phòng.

- Tội thiếp biết tội, kính xin lão gia, công tử khai ân…. Kính xin…

Ái Thanh không khóc lóc van xin, chỉ nhẹ nhàng dõng rạc cất giọng nói như chuông bạc mà dập đầu lia lịa van xin. Nàng đã nhận ra ánh mắt Cán viên ngoại nhìn nàng như đang xem một vở tuồng, còn ánh mắt của Diêu thiếu thì như một đôi thiên nhãn phá tan mọi ngụy trang của Ái Thanh, cộng thêm nụ cười như có như không của Diêu thiếu càng làm cho Ái Thanh lo sợ.

Ái Thanh là người thông minh nên nàng hiểu được một chuyện. Nàng đang đối diện với hai người còn thông minh hơn nàng cả trăm lần, và cả hai đều là thâm tàng bất lộ. Nàng đã hối lận một vạn lần khi trước đó đã coi Cán viên ngoại như một kẻ hồ đồ có thể nắm trong tay, còn Diêu thiếu ăn chơi lông bông thì nàng trực tiếp không đáng nhắc đến. Nhưng ngày hôm nay nàng mới cảm nhận sâu sắc một chuyện rằng Ái Thanh nàng mới là người ấu trĩ đến nhường nào.

Thật ra Ái Thanh đang đánh giá sai lầm, nếu trong cơ thể Diêu thiếu vẫn là linh hồn cũ chủ nhân thì cả cái nhà này vẫn đang bị nàng đùa bỡn trong tay. Vậy nhưng âm phụng dương sai, Diêu thiếu đã không phải là Diêu thiếu nữa, sức ảnh hưởng của tên này quá lớn khiến cho Cán hồ đồ lại thành Cán tinh minh.

Người thông minh nói chuyện với nhau thì bớt đi rối trá hay đóng kịch làm gì cho phiền, diễn kịch chỉ khiến cho người ta cười chê. Có qua được cửa này hay không thì Ái Thanh giờ đây không thể biết, nàng chỉ có thể thận lực dùng trân thành của bản thân mà thôi. Khóc lóc diễn kịch hay là thôi đi, cái chiêu trò này có lẽ sẽ giúp nàng sớm thăng thiên đàng sớm hơn đấy.

- Vì sao?

Một câu hỏi không đầu không đuôi, cũng không chứa giao động tình cảm nào từ Cán viên ngoại thốt ra. Lúc này hắn không hề nóng vội mà hỏi han. Mọi chuyện không khác là bao so với những gì Diêu thiếu đã đoán trước, Cán viên ngoại nắm được chủ động trong tay. Hắn là gia chủ nên Diêu thiếu lần này không mở lời. Diêu thiếu muốn cho Cán viên ngoại ra oai lần này đây.

Không khóc lóc, không do dự, không diễn kịch, Ái thanh ngước khuôn mặt kiều mị của mình lên nhìn thẳng vào Cán lão gia rồi trân thành nhất có thể mà mở miệng ngọc như thủ thỉ:

- Tiện thiếp khôn muốn hài nhi sinh ra biết được mẫu thân hắn đã hại chết toàn gia phụ thân của hắn…

A cái đù, hóa ra nàng còn có một chiêu át chủ bài như vậy, Diêu thiếu bối rối con mẹ nó rồi. Quay qua đánh giá Cán lão gia một cái xem sao thì ôi mẹ ơi mặt trời mọc hướng tây. Chỉ thấy Cán viên ngoại mặt không đổi sắc mà đạo.

- Có thể nói chi tiết sao?

Diêu thiếu đúng là bất ngờ với biểu hiện chói sáng của Cán viên ngoại. Nhưng Diêu thiếu lại đã nhầm, hắn lấy tâm thế của người hiện đại mà đánh giá tình hình người phụ nữ mang thai. Còn Cán viên ngoại lại lấy con mắt chủ nghĩa đại nam tử phong kiến mà đánh giá tình hình. Một tiểu thiếp mang thai thì hắn không cho đó là chuyện quan trọng, kể cả hi sinh cả hai mẹ con.

- Thiếp có bản danh sách… những kẻ chủ mưu đứng sau.

Chỉ thấy Ái Thanh vội vã thò tay vào ngực áo mà lôi ra ngoài một phong dấy màu hơi ngà vàng. Nàng bò vội lại bên hương án hai tay dâng lên cho Cán viên ngoại sau đó vẫn quỳ nguyên tại đó mà không dám đứng dậy. Nàng không cúi mặt xuống mà lo lắng nhìn thái độ của hai người đàn ông trong phòng. Ái Thanh rất thông minh, nàng không hề cúi đầu. Không phải vì nàng không kính sợ hai người này mà lúc này cúi đầu nịnh nọt lại không phải hành động thông minh, cúi đầu lúc này là che dấu biểu hiện khuôn mặt, sẽ bị đánh giá là lòng dạ có dị tâm.

Diêu thiếu ho khan khụ khụ hai tiếng nhưng Cán viên ngoại tưởng chừng không nghe ra ý kiến của hắn. Quang Diêu cực chẳng đã nên chỉ còn cách động thủ mà thôi. Hắn vội vã chuyển đến chính giữa phòng một cái đôn nhỏ rồi dìu Ái Thanh ngồi vào đó, phụ nữ và trẻ em là đối tượng cần được quan tâm, phụ nữ mang trong bụng trẻ em lại càng phải quan tâm gấp bội. Lý nào lại để cho một người phụ nữ đang mang thai quỳ lụp xụp xuống đất, thời của hắn kể cả phụ nữ có án tử tù mà mang thai cũng được khoan hồng nữa là.

- Thanh di ngồi đi… không lo cho bản thân mình thì cũng phải lo cho đứa bé… NÓ KHÔNG CÓ TỘI, ĐỨA BÉ LÀ HUYẾT MẠCH TRẦN GIA.

Câu nói này Diêu thiếu vừa lườm Cán viên ngoại vừa nhấn mạnh mà nói vế sau. Đến lúc này thì Cán viên ngoại đã chú ý đến tình hình mà ho khụ khụ hơi xấu hổ.

- Ngươi.. à không nàng có thể nói cụ thể từng chuyện sao. Bản danh sách này cũng khá đầy đủ rồi, Nhất Đao Môn. Ưng Trảo Môn. Tam Thanh Đạo quán. Kỳ Quyền Môn, lại có thêm 3 tiêu cục, vị trí cũng dải khắp trung kỳ. Cái danh sách này còn đầy đủ hơn danh sách Diêu thiếu điều tra một chút, thú vị nhất là có chú giải về võ công của từng người… Diêu thiếu con lại đây xem… kì ba.. vậy mà có người dùng loại vũ khí này… kì tai kì tai…

Nói đến võ công thiên hạ thì lão Cán lại hứng trí bừng bừng mà dần lệch khỏi đường ray. Nhưng đang hứng trí không thôi lão Cán bỗng tắt ngóm vì chạm phải ánh mắt lom lom bốc hỏa như muốn giết người của Diêu thiếu.

- Khụ khụ… nàng có thể kể rõ chi tiết của những kẻ này không. Ý ta nói là xuất thân ấy vì chúng không thể nào tụ tập với nhau mà không có người lãnh đạo. Tứ môn tam cục không phải là ít nha.

- Phải đó Thanh di, thật ra bảng danh sách này ta cũng điều tra ra không kém là bao, nhưng Trần gia vẫn lưỡng lự chưa biết động thủ ra sao. Những kẻ nay đều là đứng đầu bang phái lớn nhỏ, ta chỉ lo lắng giết một người thì kẻ khác lại lên thay thế, lúc đó chúng vẫn có thể ép lão tía làm phản như tường. Chả nhẽ phải diệt môn? Tổng cộng là hơn 1500 người, nói diệt là không phải dễ như vậy.

Ái Thanh đúng là trấn kinh vô cùng, không ngờ bản danh sách minh đã chuẩn bị trước không hề có nhiều giá trị sử dụng. Cả hai cha con nhà này đã âm thầm điều tra ra cả, Ái Thanh nghĩ đến đây mà toát mồ hôi, điều này chứng tỏ thân phận nàng cũng đã lộ từ lâu. Thông qua thái độ của hai người đàn ông này thì không cần nghi ngờ về điều đó. Ái Thanh càng cảm thấy may mắn vì quyết định ngày hôm nay, nếu không lúc này nàng có lẽ đã được chôn cất ở đâu đó cùng hài nhi trong bụng mà không ai biết.

Lại nói đến hành động mang ghế đôn cho nàng ngồi khiến Ái Thanh cảm động khôn nguôi. Phải nói nếu người trong nhà này đối xử với nữ giới tốt nhất thì không phải lão gia mà là vị thiếu gia này. Hành động của thiếu gia rất tự nhiên như là bản năng của hắn chứ không phải hành động mua chuộc nhân tâm. Ái Thanh rất nhạy cảm vì hoàn cảnh của nàng éo le từ nhỏ thế nên tiếp xúc và nhận định đàng ông không hề hàm hồ. Lúc này Ái Thanh đang run run ngồi nửa mông trên ghế mà cất lời.

- Chúng tất cả là bộ hạ của Lưu Vĩnh Phúc, chúng là tiền trạm tiến về phía nam để tìm hiểu thông tin và thu thập tài phú phục vụ cho quân của họ Lưu….

- Oắt đờ heo… Lưu Vĩnh Phúc, Hắc Kỳ Quân, Ngô Lăng Vân, Hoàng Sùng Anh … Thái Bình Thiên quốc dư đảng.

Ái Thanh không biết Oắt đờ heo là gì, nhưng nàng đang kinh hãi một cách thực sự không ngờ tầm hiểu biết của thiếu gia kinh dị đến vậy, chỉ một cái tên vu vơ mà hắn có thể lôi luôn mười tám đời tổ tông của Tam kỳ quân ra được. Phải biết giờ đây Tam kỳ quân vẫn hoạt động ở tít Vân Nam cách cả ngàn dặm với nơi đây. Người Đại Nam là không ai biết về nhóm Tam kỳ quân này. Thiếu gia vô tình cảm thán mà lỡ lời nhưng khiến Ái Thanh càng kính phục sự uyên bác và thâm tàng bất lộ của hai cha con nhà này.

- Bẩm thiếu gia, lão gia… không phải là Thái Bình Thiên quốc dư nghiệt mà là Tam Hoàng Hội.

- Oắt đờ Phúc…

Quang Diêu thiếu gia chỉ biết thốt lên một câu nói này mà thôi, nhà hắn phiền phức thật rồi. Tam hoàng hội tiền thân là Thiên địa hội. Đây chính là tổ chức mafia lừng danh Đông Á, đối diện với lũ này rất là đau đầu.