12 giờ trưa ngày 7 tháng 2. Quân hải tặc do Quang Cán chỉ huy ngăn chặn Pháp tại thành Nam cũng rơi vào tình trạng kiệt sức. Một đêm thức trắng bắt bớ khắp kinh thành cũng hoa không ít sức lực. Nhưng nói đến thức đêm thì quân Pháp cũng thức vậy. Tuy đánh nhau xung trận thì não bộ sẽ kích thích tuyến thượng thận sinh adrenalin gây cảm giác hưng phấn, không buồn ngủ, kích thích. Nhưng đó cũng là vắt tiềm lực con người mà thôi. Đến lúc này cả phe tấn công lẫn phe phòng thủ đã rơi vào kiệt sức mà không thể tiếp tục chiến đấu nữa. Họ đã quần nhau mấy tiếng đồng hồ để tiến lên từng con phố hay tranh dành nhau từng điểm phòng thủ. Công việc này cực kì tốn sức và mất nhiều năng lượng.
Quân Pháp tại phía Nam đã tiến được 1,5 km nên còn cách Hoàng Thành không xa. Quân Pháo tại cửa Nam thảm hơn, họ và quân Quang Cán dằng co nơi này mà không tiến được bước nào mặc dù Hoàng thành nằm ngay trước mắt họ. ( Hoàng thành nằm lệch phía nam của thành ngoài Vauban, Bức tường Hoàn thành và thành ngoài Vauban chỉ cách nhau 200m mà thôi).
Nhưng lúc nghỉ ngơi thì mới lộ ra rằng lợi thế phục hồi thể lực của quân A nam tốt hơn. Thứ nhất quân Đại Nam đánh trên sân nhà, chết độ cấp dưỡng tốt. Sau lưng họ là 3 ngàn Kinh quân chạy lon ton lo thương binh, ăn uống nước nôi. Còn 5 ngàn quân của Pháp là cô quân. Họ phải tự làm tất cả mọi thứ. Nên nhớ tiểu hạm sức trở tuy tốt nhưng diện tích có han. 5 ngàn người là tất cả những gì quân Pháp có lúc này.
Yếu tố thứ hai khiến người Đại Nam phục hồi nhanh là họ đánh trên đất của họ, môi trường quen thuộc, khí hậu quen thuộc. 4000 quân Phillipine đường dài chạy đến Đại Nam tham chiến ngay thì đó chính là một cuộc tra tấn thể lực. Chính vì vậy khi chiều đến thì thực lực hai bên lại ngang ngử hơn mà đánh tới đánh lui.
Nhưng lúc này quân Đại Nam tình hình lại có biến, lượng đạn của họ đã hết rồi. Không phải thuốc nổ không có mà là đạn dấy quấn sẵn hết rồi. Lúc này muốn đánh tiếp chỉ có thể nhồi thuốc nổ vào súng Kammerlader như bình thường mà thôi. Nếu như vậy thì tốc độ bắn của họ sẽ giảm một cách thảm thương. May mà quân Đại Nam dùng lối đánh du kích, bắn một lượt di chuyển vị trí nên vẫn có khe thời gian nạp đạn. Nhưng nói chung là sức chiến đấu của quân Đại Nam bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Đến đêm ngày 7 thì cả hai nhánh quân Đại Nam đều bị đẩy lui vào hoàng thành. Đến lúc này thì tình cảnh của Quang Cán trở nên khó khăn vô cùng. Vì họ không chắc có thể chống cự quân Pháp vào sáng ngày hôm sau không. Hoàng thành diện tích bé hơn nhiều không thích hợp cho đánh du kích.
Cả một đêm quân Pháp bắn pháo kích vào Hoàng thành liên tục. Quân Pháp cũng sợ lối đánh du kích của quân A nam nên họ không muốn dây dưa nữa. Đã ép được quân A nam vào một khu vực nhỏ hẹp thì họ không tấn công bộ binh mà ầm ầm pháo kích vượt qua đầu tường vào bên trong.
Quân Đại Nam kể cả tất cả binh chủng ba đạo đến hơn vạn người tụ tập trong hoàng thành quả là hơi chật hẹp. Pháo kích liên tục họ không có chỗ nào trốn tránh hiệu quả. Thương vong bắt đầu có nhiều, tinh thần binh sĩ xa xút. Nếu một đêm lĩnh pháo không có thời gian nghỉ ngơi thì họ sẽ tổng cộng có hái ngày không ngủ. Chính vì lý do này sáng hôm sau chẳng cần quân Pháp đánh thì quân đội cũng tự tan mà thôi.
Quang cán cắt cử lại 400 cảm tử quân chia làm hai đội đóng vững hai của Đông Nam sau đó lui hết quân về phía Thành Bắc để tránh đạn. 400 cảm tử quân làm nhiệm vụ bắn cản đường kiểu đánh lạc hướng để đại đội rút lui an toàn, sau đó cũng tìm cách triệt thoái thật nhanh vào Tử Cấm thành và cố thủ nơi đây. Quang Cán hứa chắc chắn ngày mai sẽ cứu bọn họ.
Tất nhiên Quang Cán nói vậy là có lý của hắn. Ngày mai chắc chắn là Diêu thiếu sẽ đến, mà con trai hắn đến thì Quang Cán thề sẽ làm gỏi lũ mọi da trắng này. Hôm nay là ngày đầu tiên mà Quang Cán bị đánh đến khuất nhục như vậy.
11 giờ đêm ngày 2. Sau đủ 14 tiếng đồng hồ giao chiến thì quân Pháp đã chiếm được Hoàng thành. Chúng dang sung sướng đến tung trời khi chiếm được các kho tàng của người Đại Nam nơi đay. Có quá nhiều vàng, bạc và các đồ quý giá. Ngay trong đêm quân Pháp cố gắng đóng gói để vận chuyển ra thuyền chiến. Mục tiêu của họ lần này đến đây là đánh gục tinh thần chiến đấu của người Đại Nam nhưng đồng thời cũng là đánh cướp của cải để bù lại những tổn thất mà họ đã gánh chịu. Số lượng vàng, bạc và báu vật chưa thể thống kê, nhưng số lượng là rất nhiều. Nhưng họ chỉ đóng gói lại mà thôi, Pháp quân không dám vận chuyển trong đêm vì lo sợ sự đánh lén phục kích của quân Đại Nam.
Nhưng cùng lúc quân Pháp đang vui mừng vì cướp được Vàng bạc thì một đội chiến Hạm trong đêm cũng lao về Cửa biển Thuận An. Hạm đội của Diêu thiếu đã đến rồi. Trên chiến Hạm Hủy Diệt Diêu thiếu đang lẳng lặng nghiên cứu bản đồ. Tình hình của Huế cực kỳ phức tạp, theo như thông tin của người Anh thì chắc chắn quân Pháp đã tiến vào Huế từ lâu. Sống chết của Quang Cán, Tân Trị, Tự Đức Diêu thiếu không có nắm rõ, nhưng Diêu thiếu biết rằng quân Pháp lần này cũng chỉ có 6000 là cùng, đây là thông tin đổi được từ người Anh thông qua Hiệp ước bất bình đẳng. Tính đi tính lại thì Cán ca cũng mang vào triều đến 10 ngàn cây súng cộng 4000 quân võ trang. Với lực lượng này chắc cũng có thể cầm cự một hai, nhưng Diêu thiếu cũng phòng ngừa trường hợp xấu nhất thế nên lúc này hắn không quan tâm tới việc dẫn quân về kinh đô cứu viện mà hắn quan tâm hơn đến việc phong tỏa đường thoát ra của quân Pháp.
Đây là một sách lược rất thỏa đáng vì nếu có thể phong tỏa được hạm đôi Pháp đang tấn công Huế thì Diêu thiếu ở vào thế bất bại. Dù Huế có tan tành thì quyền chủ động vẫn thuộc vào tay hắn. Lần này người anh quả thật có thành ý khi khai rõ các lực lượng tham gia trận chiến. Quân Pháp- Tây Ban Nha có 4 Trung Hạm, Hai đại Hạm và tổng cộng 50 tiểu hạm + thuyền đổ bộ. Đây là một lực lượng cực mạnh nếu so sánh cùng Hạm đội của Diêu thiếu lúc này. Nhưng nếu đã nắm rõ địch nhân mà địch nhân lại không có thông tin về mình thì cơ hội đánh bại Pháp lại là không ít đó.
Đúng lúc này một tên binh sĩ thám báo dùng thang dây trèo từ chiến hạm Hy vọng lên chiến hạm Hủy Diệt Nơi Diêu thiếu đang cùng các sĩ quan bàn sách lược.
- Thưa tướng quân, đã thám thính qua, quân Pháp đã chiếm được thủy doanh của chúng ta ở Thuận An Cảng. Lúc này Trong cảng có 1 trung hạm thiết giáp treo cờ anh, 3 trung hạm thiết giáp treo cờ Pháp, 1 trung hạm thiết giáp treo cờ Tât Ban Nha và 5 tiểu hạm ở vòng ngoài treo cờ Anh quốc. Phía trên bờ quân số dịch nhân không quá nhiều, chỉ tầm vài trăm người.
Diêu thiế cau mày, không đúng quân Anh đã chấp nhận không đổ bộ sao? Tại sao họ lại tiến vào nơi này. Chẳng nhẽ người Anh bội ước? điều này không khỏi quá bất hợp lý đi. Nhưng Diêu thiếu không có thời gian nghĩ nhiều hắn quyết định thật nhanh. Số chiến Hạm trong quân cảng là Diêu thiếu có thể gặm được và hắn sẽ gặm đấy. So về Trung Hạm Diêu thiếu có nhiều hơn một chiếc, so về tiểu hạm thì nhiều hơn quá nhiều. Lần này Diêu thiếu quyết có hi sinh cả một nửa hạm đội này cũng làm cho ra ngô ra khoai vụ này.
Quân cảng Thuận An, liên quân ba nước Anh- Pháp- Tây Ban Nha đóng tại nơi đây. Người Anh biết thừa quân Đại Nam sẽ có một nhánh chiến hạm sẽ tới nhưng họ cóc nói ra, vì quân Anh chính là người mời Vạn Ninh đến. Họ không nói ra vì quân Anh thực sự muốn troll một lúc cả ba phe,Đại Nam, Pháp, Tây Ban Nha. Đại Nam thì James Bruce và Michael Seymour đã chơi một vố lừa đảo xuyên lục địa, có thể nói là vụ lừa đảo đứng đầu thập kỷ rồi. Đến lúc này quân Anh muốn Troll Pháp vì đây là thằng nhóc cả ngày tranh dành thuộc địa của Anh, tất nhiên là Michael Seymour muốn chơi luôn cả “cựu Hoàng” Châu Âu _ Tây Ban Nha. Cái tội danh là thằng chó già này bám đuôi Pháp mà sủa loạn khắp nơi. Một mũi tên Michael Seymour quyết hạ ba con Trym. Người Anh với tư cách bảo vệ Hạm đội Pháp còn lại thì tất nhiên rất nhiệt tình làm nhiệm vụ “tuần tra và canh phòng rồi”.
Thật ra người Anh muốn làm nhiệm vụ này để sớm phát hiện quân Vạn Ninh để lên điều đình tránh cho đánh nhầm vào nhau. Quân Anh mang đến đây Hạm đội là để troll người chứ không phải tham chiến đó.
Vậy nên các pháo đài canh phòng quanh Cảng Thuận An do quân anh nhiệt tình canh gác không hề “phát hiện” quân Vạn Ninh tiến đến. Tất nhiên việc không phát hiện này chỉ dành cho quân Pháp và Tây Ban Nha thôi. Nhưng tin tức Chiến Hạm Vạn Ninh đang tiến vào cửa biển Thuận An được truyền ngay đến chỉ huy quân Anh ở nơi này. Trung Tá Wanton Morrison lập tức ra lệnh cho hai chiến hạm tuần tra của quân Anh tiến hành tiếp xúc.
- Tướng quân, phía trước xuất hiện hai chiến hạm địch, học có phát tín hiệu “ thương lượng”
Thời này chưa có radio thông tin giữa các thuyền với nhau nên tất cả sự liên lạc giữa các bên đều thực hiện qua những ám hiệu được quy định khá chuẩn hóa, tất nhiên cái bộ chuẩn hóa này là lấy theo Châu Âu. Ban đêm nháy đèn, ban ngày nhày gương nếu ở quá xa, phất cờ nếu ở gần có thể nhìn bằng kính viễn vọng. Cái bộ ám hiệu này thì hải quân Vạn ninh quá thuộc rồi, vì họ cũng dùng chính là bộ ám hiệu trên cho hải quân của Vạn Ninh. Cái kiến thức này là học từ người Mỹ đó.
Diêu thiếu hơi cau mày suy ngẫm một chút sau đó hạ lệnh.
- Tiến hành tiếp xúc xem bọn hắn nói gì.
Hai chiến hạm nhỏ của quân Anh rất quy củ mà dừng lại sau dó đợi câu “trả lời” của Hạm Đội Vạn Ninh.
Vạn Ninh nháy đèn “ Đồng ý”. “ Để tao đến”
Chiến Hạm Anh nháy đèn “ OK”.
Một thuyền nhỏ của Vạn Ninh được thả từ chiến hạm và tiếp từ từ bơi đến chiến hạm của người Anh chỉ cách 500m. Một lúc sau chiếc thuyền nhỏ không ngờ lại mang theo một sỹ quan người Anh cấp bậc Trung Úy về chiến Hạm Hủy Diệt.