Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên

Chương 97






Sáng hôm sau, Khiết Anh vừa thức đậy đã nghe Tiểu Mai vào thông báo có nhị vương gia và tam vương gia đến thăm. Khiết Anh nhìn Khiết An đang bước vào phòng thắc mắc: “An An, hai vương gia đến đây làm làm gì mà sớm vậy?”

Khiết An lắc đầu: “Muội cũng không biết, chỉ nghe nhị vương gia nói là muốn đến thăm tỷ. Tỷ mau thay y phục đi, hai vị vương gia đang ở vườn trúc phía sau đợi tỷ đó!” Khiết Anh gật đầu rồi đứng lên để Tiểu Mai thay y phục rồi ra vườn trúc.

Tử Hàn từ lúc trên đường trở về đã thấy Khiết Anh có vẻ không được khỏe rồi nhưng vì phải về xử lý công vụ nên chỉ đành cho xe về Cao phủ trước để Khiết Anh được nghỉ ngơi, hôm nay hắn mới sắp xếp được thời gian liền lôi Tử Hạo theo đến Cao phủ.

Tử Hàn và Tử Hạo sau một lúc đứng đợi ở cửa thì mới cùng gia nhân vào trong, bước vào đến sân thì Tử Hàn có chút ngạc nhiên với cách bày trí của Cao phủ, hai bên lối đi được trồng một dãy sơn trà đủ màu sắc ôm dài đến đại

sảnh, trên dãy bàn ghế đều có một lọ hoa thược dược đẹp mắt, đi qua vườn hoa ở hậu viện chẳng khác nào ngự hoa viên thu nhỏ với những dãy hoa tử đằng và hoa đào xen kẽ, bên dưới là thảm có xanh với những khóm hoa lưu ly và cúc vàng thơm ngát.

Hai khắc sau thì Tử Hàn và Tử Hạo mới đến rừng trúc, nơi đây được bày trí đơn sơ với căn nhà trúc nhỏ giữa nhũng khóm trúc xanh mướt, bên cạnh nhà trúc có đặt bộ bàn ghế bằng trúc nhỏ để uống trà. Tử Hàn và Tử Hạo ngồi xuống, gia nhân mang ra một khay trà rồi lui xuống.

Khiết Anh và Khiết An cũng nhanh chóng bước ra. Khiết Anh và Khiết An cùng Tiểu Mai và Tiểu Đào cúi người hành lễ: “Nhị vương gia, tam vương gia!”

Tử Hạo phất tay cười nói: “Miễn lễ, hai người cùng ngồi xuống đi.” Khiết Anh và Khiết An gật đầu rồi bước đến bàn ngồi xuống, Tiểu Mai và Tiểu Đào lui sang đứng một bên hầu hạ.

Tử Hàn quan sát sắc mặt Khiết Anh một chút mới cất tiếng hỏi: “Nàng đã đỡ hơn chưa?”

Khiết Anh gật đầu đáp: “Cảm ơn nhị vương gia, sau khi ngủ một giấc đã khỏe hơn rồi ạ!”

Tử Hàn gật đầu rồi vẫy tay cho Trình Ẩn, Trình Ẩn cầm một hộp gấm lớn đặt lên bàn. Hắn đẩy sang cho nàng rồi nói: “Ta có mang cho nàng một ít nhân sâm, nàng hãy dùng nó mà bồi bổ cơ thể. Ta có việc phải đi rồi, mai ta lại

đến thăm nàng.” Nói rồi đứng lên cùng Tử Hạo ra về.

Khiết Anh và Khiết An còn ngồi yên đó chưa kịp nói gì thì bóng hai người kia đã đi khuất. Khiết An khẽ lay nhẹ tay nàng hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ và nhị vương gia là như thế nào vậy?”



Khiết Anh quay sang nhìn cô: “Như thế nào là sao?”

Khiết An đưa một tay lên chống cằm nói: “Tỷ tỷ, tỷ là không hiểu hay giả vờ không hiểu vậy a?”

Khiết Anh cốc nhẹ lên trán cô và nói: “Con bé này hôm nay còn bày đặt vòng vo nữa. Có gì nói đi.”

Khiết An xoa xoa trán mình trề môi: “Nhị vương gia đối với tỷ như vậy mà tỷ không hiểu sao?”

Khiết Anh khẽ mắng Khiết An: “Muội đó chỉ giỏi suy diễn lung tung thôi. Ngài ấy là vì áy náy mới như vậy mà thôi. Thay vì lo suy nghĩ chuyện của ta thì hãy lo chuyện của muội đi.”

Khiết Anh nhếch mi nhìn Khiết An nói: “Còn giả vờ sao? Người ta thể hiện rõ vậy ta có mù đâu mà không thấy chứ!”

Thấy Khiết An bặm môi không nói, Khiết Anh nắm tay cô: “An An, muội thấy tam vương gia thế nào?”

Khiết An nhanh chóng đáp: “Tam vương gia tính tình vui vẻ, oai phong khí soái lại ôn nhu hòa nhã, là một người dễ gần ạ!”

Khiết Anh lại hỏi tiếp: “Vậy muội có thích ngài ấy không?”

Khiết An ngập ngừng: “Muội…muội….”

Khiết Anh nói tiếp: “An An, nếu trong tâm ngài ấy có muội và trong tim muội cũng có ngài ấy thì hãy mạnh dạn mà đối mặt với tình cảm của mình, đừng trốn tránh kẽo lỡ mất nhân duyên đó!”

Khiết An cúi đầu không đáp, Khiết Anh cũng không hối thúc mà chỉ bình thản uống trà chờ đợi, cô im lặng bặm môi suy nghĩ một hồi lâu mới ngẩng lên nhìn Khiết Anh và nói: “Tỷ tỷ, muội hiểu rồi. Nhưng xón chuyện của tỷ thì….”

Khiết Anh đứng lên mỉm cười nhìn cô: “Muội hiểu là được rồi, còn chuyện đó chỉ là do muội nghĩ nhiều thôi. Ngài ấy mà yêu ta thì mặt trang cũng xuất hiện vào ban ngày.” Rồi nàng cùng Tiểu Mai quay về phòng nghỉ ngơi.

Khiết An nhìn theo bóng dáng ấy thầm nghi hoặc: “Thật sự chỉ là mình nghĩ nhiều sao? Nhưng nhìn sao cũng thấy giống mà!”