Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên

Chương 95






Ngày hôm sau, khắp cung điện Đông Nhạc quốc được trang trí một màu đỏ rực rỡ, những thảm gấm chậu hoa được đặt khắp nơi khiến cho chính điện như một bức tranh tram hoa đua nở, đèn lồng, dải tụa đỏ và chữ hỉ được dán khắp nơi trong ngoài hoàng cung, màu vàng của hoàng thanh hòa với màu đỏ của hôn lễ tạo nên khung cảnh lộng lấy đẹp mắt và vô cùng vui tươi.

Khiết Anh, Khiết An cùng Vĩnh Ninh sau khi được cung nữ đưa đến Tuyền An để thay y phục cho A Tuyết theo chỉ ý của Thế Bảo thì liền lui cả ra ngoài, ba người vào trong phòng rồi bắt đầu công việc. Một canh giờ sau, cả ba giúp A Tuyết chỉnh trang lại bộ hỷ phục của Đông Nhạc và trang sức cùng phấn son cho chỉnh chu để chuẩn bị bái thiên địa. Vĩnh Ninh nhìn bộ hỷ phục mà xuýt xoa: “Oa…bộ hỷ phục của Đông Nhạc thật là đẹp quá đi.”

Khiết An mỉm cười đáp: “Nếu không phải tại công chúa không chịu thì giờ người được khoát lên bộ hỷ phục này rồi!”

Vĩnh Ninh cốc lên đầu Khiết An mắng: “Muội đó, nói vậy không sợ A Tuyết buồn sao? Với lại Lâm ca ca mới là nhân duyên của ta còn thái tử này chỉ dành cho A Tuyết mà thôi!”

Khiết Anh lên tiếng can ngăn: “Âyda thôi mà! Muội đội mão phượng xong rồi đây hai ngươi mau giúp muội phủ khan lên đi, tới giờ rồi đó!” Khiết An và Vĩnh Ninh vội chạy đến giường lấy khan đỏ thêu đôi phụng tung cánh lên rồi cùng Khiết Anh dìu A Tuyết bước ra khỏi Tuyền An cung.

Vừa bước ra đã có mười cung nữ cầm trầm hương cùng nguyệt quế đi trước dẫn đường và mười cung nữ cầm lồng đèn đỏ theo sau hộ giá. Bước đến chính điện thì Thế Bảo đã trong bộ hỷ phục đỏ chói của tân lang, ngoại bào thêu hai con rồng đối xứng với nhau bằng chỉ vàng sắc xảo với tà áo kéo dài khiết song long như đang uốn lượn giữa dòng huyết thạch, mái tóc búi cao được cố định bằng kim quang có đính lục minh châu, trước ngực mang hoa tân lang và trên tay cầm một dải lụa hoa cưới dành cho tân lang và tân nương.

Khiết Anh dìu A Tuyết bước lên rồi quay sang A Tuyết nói: “Tuyết tỷ tỷ, vậy là ta hết được uống trà do tỷ pha nữa rồi. Tuy là có chút buồn nhưng thấy tỷ có được thiên duyên này thì ta cũng đã vui lắm rồi. Tỷ hãy thật hạnh phúc đấy nhé!” Nói xong nàng đưa tay A Tuyết ra và trao vào tay Thế Bảo, nàng nhìn y cười nói: “Hoàng thương! Tôi xin gia tỷ ấy cho ngài, tôi mong ngài hãy yêu thương và bảo vệ tỷ ấy một đời an nhiên như những gì ngài đã hứa.”

Thế Bảo nắm lấy tay A Tuyết rồi nhìn nàng gật đầu: “Chắc chắn là vậy!” Rồi cùng A Tuyết bước vào chính điện cử hành bái đường. Khiết Anh lui sang một bên cùng Khiết An và Vĩnh Ninh bước theo sau.

Thế Nhưng nàng vừa lui xuống lại vấp trúng tà áo suýt ngã nhào ra đất, may mắn có Tử Hàn nhanh tay ôm lấy giữ lại. Khiết Anh hoàn hồn khẽ thở phào, Tử Hàn cau mày hỏi: “Sao nàng lại chọn y phục này? Nhìn có vẻ là y phục

của Đông Nhạc thì phải?”

Khiết Anh đứng lại ngay ngắn rồi đáp: “Là do hoàng thượng phái người mang đến bảo tôi phải mặc khi tham gia quốc hôn đó. Thật không hiểu tại sao chỉ có mình tôi phải mặc cái này chứ? Đã mất gần nửa canh giờ thì cung nữ mới giúp mặc xong mà giờ còn suýt té vì bị vướng víu. Không biết hoàng thượng ngĩ gì nữa!”



Khiết An nắm tay nói: “Chúng ta cũng vào trong thôi tỷ tỷ!” Mọi người cùng nhau vào trong. Khi Khiết Anh bước vào thì nhận thấy tất cả ánh mắt của mọi người trong lễ đường đều nhìn vào nàng với ánh mắt có ngạc nhiên có

hiếu kỳ và có đố kỵ. Khiết Anh tuy khó hiểu nhưng vẫn bình thản đi đến và ngồi xuống vị trí của mình theo sắp xếp của Thế Bảo. Tử Hàn nhận thấy mọi ánh mắt đổ dồn về nàng thì có chút khó chịu, hắn đảo ánh mắt chim ưng sắc lạnh đến từng người trong chính điện khiến họ có chút e sợ mà dời mắt.

Ở Đông Nhạc khi đã hành lễ bái đường thì đế hậu phải cùng lên tế đài bái thần và kiệu đi khắp hoàng cung để bá tánh khắp nơi được chiêm ngưỡng nhan sắc tân hoàng hậu. Sau khi bái đường xong thì Thế Bảo xoay người lại

hướng khách quan rồi dõng dạc nói lớn: “Trẫm có lời muốn nói. Hôm nay chúng ta có khách quý đến tham dự là những người bằng hữu của trẫm ở Phong Thiên Quốc, và mối lương duyên của trẫm cùng hoàng hậu cũng là do cô nương ấy se thành. Người đó là Khiết Anh tiểu thư. Nhân tiện đây trẫm muốn mời cô nương ấy ra đây cho mọi

người diện kiến.” Nói rồi y phất tay, cung nữ nước đến dìu Khiết Anh khó khan từng bước đi ra giữa điện.

Thế Bảo nói tiếp: “Khiết Anh, đa tạ tiểu thư đã làm nguyệt lão se cho trẫm mối nhân duyên này. Trẫm quyết định nhận tiểu thư làm nghĩa muội và phong làm Thiên Nguyệt quận chúa cùng kim bài. Chỉ cần muội đến Đông Nhạc,

mang lệnh bài ra thì tất cả trên dưới Đông Nhạc đều sẽ phải hành lễ với muội như với hoàng thất tuyệt không sai sót và muội sẽ được quyền tự ý ra vào hoàng cung cùng tất cả mọi nơi.” Thế Bảo bước đến gần Khiết Anh và nói: “Như vậy muội sẽ được gặp Tuyết nhi khi đến đây rồi. Muội có đồng ý không?” A Tuyết đứng bên cạnh nghe Khiết Anh có thể được ra vào cung tùy ý thì vui mừng vô cùng.

Khiết Anh và cả chính điện đều rơi vào trạng thái sốc khi nghe tin sét đánh giữa trời quang ngoại trừ thái thượng hoàng và thái hậu Đông Nhạc đang ngồi trên cao, nàng vội quỳ xuống đáp: “Hoàng thượng! Chuyện này…..”

Thế Bảo ôm lấy A Tuyết và nói: “Muội là ân nhân của trẫm và hoàng hậu nên hãy nhận lấy danh phong này đi, cái này so với những gì muội làm cho Tuyết nhi cũng chả là gì cả, khi trẫm du ngoạn đến đó muội cũng giúp đỡ trẫm rất nhiều. Hơn nữa nếu muội được tùy ý đến đây thăm Tuyết nhi thì nàng ấy cũng sẽ rất vui đó.”

Long ngôn đã phán ra như vậy rồi nên Khiết Anh cũng chỉ đành cúi đầu nhận lấy danh vị và kim bài, giờ nàng mới để ý là y phục nàng mặc có kiểu dáng giống như những vị công chúa ngồi đối diện bên kia. Khiết Anh nhận lấy lệnh

bài rồi cùng cung nữ quay về bàn ngồi xuống, mọi người xung quanh mất tầm một khắc mới hoàn hồn lại và tiếp tục hôn lễ, Thế Bảo và A Tuyết sau đó bước ra tế đài làm lễ tế trời rồi khai hỷ tiệc, sau đó lại tiếp tục lên kiệu đi khắp hoàng thành và nhận vô số lời chúc phúc từ bá tánh, đến chập tối mới kết thúc thì lại cùng nhau tham gia hoàng gia yến rồi mới hoàn thành hôn lễ. Tối đó nhóm người Tử Hàn xin lui về nghỉ ngơi sớm để ngày mai quay về Phong Thiên Quốc để giải quyết quốc sự, Thế Bảo vốn muốn họ lưu lại lâu hơn nhưng vì khó thể cầm chân nên cũng chỉ buồn bã gật đầu và hẹn dịp khác hội ngộ.