Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên

Chương 34




Tên đó dẫn theo một đoàn tầm hai mươi người, có vẻ là một công tử. Đầu tóc được búi gọn gàng với trâm ngọc bích quý giá, trên người khoát bộ y phục lam đậm bằng chất liệu lụa thượng hạng, gương mặt tuy không tuấn tú

nhưng cũng dễ nhìn nhưng đã bị nỗi bực tức khiến cho khuôn mặt ấy vặn vẹo không ít.

Hắn hùng hổ bước đến quát: “Lão già kia! Ông vậy mà dám gạt bổn công tử sao? Hôm nay ông chết chắc rồi!” Rồi quay qua nói với đám hạ nhân: “Người đâu! Phá nát tiệm này cho ta!”

Ông lão cùng với cô gái nghe vậy thì sắc mặt tái mét, cô ấy dìu ông lão run run bước ra níu lấy tay áo tên đó nói: “Vị công tử đây cho lão hỏi lão đã làm gì mà khiến công tử muốn phá tiệm của lão?”

Hắn chẳng thèm để ý mà thô bạo hất tay khiến ông lão ngã lăn ra ngoài đường, cô gái sợ hãi vội cất tiếng gọi: “Gia gia!” Rồi vội vã chạy đến đỡ ông ngồi dậy.

Tên kia để ý thấy cô thì thú tính nổi lên, hắn bước đến nắm lấy tay cô gái nói với giọng nham nhở: “Tiểu cô nương thật khả ái nha! Hay là ông hãy để cô ấy hầu hạ ta, ta sẽ suy nghĩ mà tha cho cái tiệm rách của ông?” Hắn nói xong thì cùng đám người theo hắn cười đến đê tiện.

Cô gái nghe vậy thì sợ hãi lắc đầu lia lịa”: “Không! Không! Xin hãy tha cho tôi. Tôi không muốn! Gia gia! Cứu con với.” Cô vừa nói mà nước mắt cũng vừa lăn dài trên má.

Ông Lão chật vật bò lại ôm chân hắn van xin: “Công tử, xin hãy tha cho cháu gái lão. Có gì xin người hãy tính trên đầu lão già này!” Nói rồi ông cũng cúi đầu mà nghẹn ngào.

Mọi người xung quanh đứng xem càng lúc càng đông, tất cả đứng đó đều thương xót cho ông nhưng cũng chẳng ai dại mà dám gây sự với hắn. Khiết Anh đứng một bên quan sát rồi khẽ quay qua hỏi nhỏ mọi người về sự tình. Một gã đứng gần nàng nói: “Hắn là nhị công tử của Tôn lão gia, là thương nhân giàu có nhất nhì ở đây. Nghe nói huynh trưởng của hắn làm quan huyện của huyện Lâm An ở ngoại thành rất có tiếng nói vì thế hắn ỷ mình có tiền có thế rồi không coi ai ra gì? Nhưng chẳng ai dám gây chuyện vì sợ mang tội. Hôm nay xui cho ông lão gặp trúng hắn e là cô gái khó thoát rồi! Haizzz.” Nói xong tên đó còn kèm theo tiếng thở dài não nề.

Khiết Anh nghe vậy thì tức giận bước đến lên tiếng: “Vị công tử đây không biết lão bá đã làm gì khiến ngài tức giận như vậy?”



Tên đó nghe giọng nữ nhân ngọt ngào như thế thì liền quay lại, thấy nàng thì hai mắt hắn lập tức sáng lên như ăn mèo thấy mỡ, ngay cả đám gia đinh cũng phải ngơ ngác trước nhan sắc của nàng. Hắn vội buông tay cô gái lúc nãy còn đang cố giãy giụa ra mà bước nhanh đến bên nàng. Cô gái được buông ra thì mừng rỡ vội chạy đến quỳ xuống ôm lấy ông lão mà khóc nức nở. Ông lão ôm cô ấy vào lòng an ủi rồi đưa ánh mắt nhìn về phía nàng định lên tiếng nhưng nàng đã nhanh giơ tay lên ngăn cản.

Hắn bước đến liền đứng hình với nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn của nàng, phải mất một lúc hắn mới sực tỉnh liền cất giọng đáng đánh hỏi nàng: “Mỹ nữ, nàng thật đẹp. Hay là theo bổn công tử đi, ta chắc chắn sẽ không bạc đãi nàng đâu.” Mọi người xung quanh thầm phỉ nhổ hắn một hồi. Tiểu Mai lo sợ vội bước leen che chắn cho nàng nhưng Khiết Anh nhanh chóng đưa tay giứ lại, đưa ánh mắt nhìn cô như muốn trấn an. Tiểu Mai thấy vậy thì đứng im nhìn tên kia.

Khiết Anh thấy dáng vẻ tươm tướp như ăn cướp thấy vàng của hắn thì ghét cay ghét đắng, nàng khoanh hai tay trước ngực nhẹ nhàng hỏi hắn: “Không biết lão bá đây đã làm gì mà khiến công tử tức giận như vậy?”

Hắn không còn tâm trạng gì nữa nên cứ trả lời theo quán tính: “Không có gì! Không có gì! Chỉ là ta thấy ả cháu của lão có chút tư sắc nên muốn bắt ả về làm thê thiếp thứ năm của ta nên ta mới bịa chuyện vậy thôi. Nhưng giờ có nàng rồi thì ta cần gì ả ta nữa. Ta đành tốt bụng tha cho lão vậy.”

Khiết Anh càng nghe càng tức đến nổ đom dóm mắt. Lý nào lại có kẻ ngang ngược như vậy chứ? Nàng cười khinh hỏi: “Ồ! Vậy sao?”

Hắn gật đầu cứ như mấy con bửa củi vậy: “Đúng! Đúng là vậy!”

Khiết Anh không nói cũng chẳng thèm nhìn hắn mà bước đến cùng Tiểu Mai đỡ ông lão cùng cô gái đứng dậy, giơ tay phủi nhẹ y phục đã lắm lem bụi đường của hai người. Hắn thấy vậy liền bước đến định nắm tay nàng nhưng

nàng đã kịp né sang một bên tranh bàn tay dơ bẩn của hắn.

Hắn cũng không vì thế mà bỏ cuộc lại càng giở giọng công tử có tiền ra nói: “Mỹ nhân, nàng hãy bằng lòng theo ta đi. Phụ thân ta là thương gia có tiếng, ca ca ta là quan phủ một thành Lâm An. Nàng theo ta tất sẽ không thiệt thòi đâu.”

Khiết Anh nhếch môi nói: “Vậy sao? E là chức quan phủ kia cũng được dùng tiền mới có rồi đi.”

Hắn nghe nàng nói thì có chút cứng người, không ngờ lại bị nàng đoán dễ như vậy. Hắn nhanh chóng cười lớn: “Hahahaha, tiếng nói của ta lớn nhất nên ta khuyên mỹ nhân hãy theo ta đi, ta sẽ cho nàng lụa là gấm vóc, trang



sức quý giá không thiếu món gì đâu.”

Khiết Anh nheo mắt nói: “Quả thật là tiếng lớn. Tiếng nói của công tử e là đứng xa ngàn dặm cũng còn nghe được luôn đó!” Mọi người xung quanh nghe vậy thì che miệng cười khúc khích.

Hắn tức đến đỏ mặt quát: “Ta nói cho nàng biết, được bổn công tử để ý thì hãy biết mình may mắn mà đón nhận đi, nếu không người thiệt là nàng thôi. Ở đây không ai dám làm gì ta đâu!”

Khiết Anh mỉm cười: “Thế à?” Rồi quay qua ông lão nói: “Lão bá, tranh của ông con sẽ mua, giờ ông hãy mang bức tranh ấy đến hoàng cung rồi cầm lệnh bài này nói là do Cao Khiết Anh tiểu thư của Cao tướng quân dâng lên

hoàng thượng ngự lãm thì sẽ có người trả tiền cho lão bá nhé!” Vừa nói nàng vừa mang lệnh bài màu vàng ra đưa ông và nói tiếp: “Đây là lệnh bài đích thân thái hậu ban tặng cho con nên sẽ không ai dám làm khó lão bá đâu ạ. Xong việc lão bá hãy đến Cao phủ gặp con nha!” Mọi người nghe thấy thì liền chấn kinh, thì ra mỹ nhân này lại là đại tiểu thư của Cao tướng quân uy nghi, ông lão cùng cô gái vội vàng quỳ xuống nói: “Đa tạ Cao tiểu thư!”

Nàng đỡ hai người lên rồi quay lại nhìn tên kia nói: “Không biết công tử đây là muốn ta theo ngài như thế nào? Là dẫn theo lính đến trị tội ngài hay là dẫn ngài giải lên hoàng thượng để thỉnh tội đây?”

Hắn từ nãy giờ nghe thấy thân phận của nàng thì như người mất hồn, giờ nghe nàng nói vậy thì càng sợ hãi hơn, mồ hôi đổ tuôn tuôn ướt hết cả áo. Hắn vội quỳ xuống nói: “Xin tiểu thư tha tội, là thảo dân có mắt như mù mạo phạm tiểu thư! Xin tiểu thư tha tội.”

Nàng đưa ánh mắt sắc bén tựa dao nhìn hắn khiến hắn run rẩy cực độ, Khiết Anh chán ghét mở miệng: “Còn ở đây? Muốn trị tội sao?” Hắn mừng như vớ được vàng vội vã cùng với bọn gia nhân chạy trối chết như gặp quỷ.

Khiết Anh bước đến nắm tay ông lão và nói: “Lão bá, giờ ông hãy thu dọn tranh lại và cùng con vào cung nhé!” Ông lão vui mừng gật đầu, vội vã cùng cô cháu gái dọn dẹp nhanh tiệm mình rồi cùng nàng lên đường, nàng thấy

ông lớn tuổi nên gọi Tiểu Mai thuê xe ngựa rồi cả bốn người cùng vào cung. Mọi người ở đó thấy hết chuyện thì cũng tản ra nhưng nàng đâu biết danh tiếng Cao Khiết Anh tiểu thư tài đức hơn người lại bắt đầu từ đó mà được ca ngợi đến tận hoàng cung.