Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên

Chương 12




Khiết An thấy ông bước vào thì tim khẽ “thịch” một tiếng vội quay sang nói nhỏ với Khiết Anh: “Tỷ tỷ, nhìn mặt phụ thân sát khí đăm đăm như thế không lẽ….”

Khiết Anh cũng lo sợ trong lòng khẽ đáp: “Tỷ thấy tám phần là vậy rồi! Xem ra hôm nay chúng ta thê thảm rồi ah!!!”

Nghiêm Trung đảo mắt nhìn lâm Mạc khiến y cúi đầu liền nhìn qua cả hai khiến hai nàng giật mình, tay chân bất giác run cầm cập. Ông bước đến ghế ngồi xuống khẽ hỏi nhưng chất giọng dường như lạnh đi: “Là ai đưa ra chủ ý

này?”

Cả ba nghe xong thì trong đầu chỉ duy nhất một suy nghĩ “rồi xong”, Khiết Anh hít sâu một hơi lấy can đảm bước ra cúi đầu thưa: “Là con ạ!”

“Hửmmmmm?”-Ông cố ý ngân dài rồi liếc mắt nhìn nàng khiến lòng bàn tay chảy cả mồ hôi lạnh, Khiết An đứng một bên cũng lo lắng thay nàng. Chưa bao giờ cô thấy ông dùng ánh mắt ấy nhìn cả hai như vậy cả.

Khiết Anh run rẩy nói: “Là…là con đưa ra chủ ý này. Vì con thấy hai người đã yêu nhau thì phải ở bên nhau chứ ạ!”

Nghiêm Trung tức giận nói: “Hồ nháo! Hôn sự hoàng tộc há để một hài tử như con xen vào ư?”

Khiết Anh rưng rưng nước mắt nói: “Nhưng không lẽ lại chia cách họ như vậy sao ạ? Họ đâu có lỗi gì?”

Ông kiềm chế lại nói: “Anh nhi, con vẫn còn nhỏ. Hơn nữa con chỉ là thảo dân thì lấy quyền gì xen vào đây?”

Khiết Anh nghẹn ngào nói: “Phụ thân không lẽ người nỡ thấy đoạn nhân duyên này chưa kịp chớm nở mà đứt đoạn sao? Người nỡ làm gậy đán tan uyên ương sao?”

Ông nhắm mắt đưa tay xoa xoa mi tâm thở dài: “Haizzz!!! Là hai cây gậy đả uyên ương to chình ình trong hoàng cung kia kìa chứ không phải là ta. Con có biết nếu con tác hợp được thì công con không ai khen thưởng nhưng nếu long nhan nổi giận thì tội con là người gánh hết. Con nhắm cái mạng nhỏ của tiểu hài tử như con thì gánh nổi mấy phần cơn giận của thiên tử đây hả?”

Khiết Anh nghe vậy thì im lặng không thể nói gì vì ông nói rất đúng và đây cũng là điều nàng lo sợ. Khiết An đứng bên cạnh mặc dù muốn nói nhưng cũng không biết nói gì. Một lúc sau Khiết Anh vì quá tức tưởi liền mang luôn kết

cục trong truyện ra nói: “Con không biết! Con không thể để Vĩnh Ninh đau khổ. Không muốn cô ấy lấy Thái tử Đông Nhạc. Không muốn cô ấy bị thái tử bức chết. Hắn là một tên khốn kiếp!!!” Nàng nói xong thì ngồi thụp xuống đất nức nở. Ba người còn lại nghe xong hoàn toàn bất ngờ nhìn nàng trân trân vì không biết nàng biết được những chuyện này từ đâu.



Nghiêm Trung vội bước xuống hỏi nàng: “Con biết được chuyện này từ đâu? Ai nói cho con biết?”

Khiết Anh thật sự muốn cắn lưỡi mà, tự nhiên lại nói ra chuyện đó. Giờ thì hay rồi, nói sao đây? Không lẽ nói do kiếp trước con đọc truyện mà biết à? Nàng cắn cắn môi suy nghĩ khiến mọi người càng sốt ruột hơn. Lâm Mặc cũng bước đến hỏi nàng: “Cao tiểu thư, cô nói như vậy là sao?”

Khiết An cũng mơ hồ hỏi nàng: “Đúng đó! Sao tỷ có thể biết được trong khi thái tử còn hai tháng nữa mới đến đây mà?”

Khiết Anh nhỏ giọng nói: “Là…là con nghe…nghe bên ngoài đồn như vậy! Nói hắn đã có thê tử rồi và chỉ yêu duy nhất nàng ấy. Hắn cưới công chúa chẳng qua là vì muốn thu phục Phong Thiên quốc chúng ta mà thôi.”

Nghiêm Trung tức giận phất tay áo nói: “Hồ đồ! Chỉ là tin đồn thất thiệt bên ngoài mà con dám chắc chắn như vậy sao? Ta thật thất vọng về con.”

Lâm Mặc thấy nàng vì mình mà thành ra như vậy không đành lòng định bước lên nói rằng mình sẽ từ bỏ thì Nghiêm Trung đột nhiên quay xuống ngồi bệt dưới đất xoa đầu nàng và nói, nét mặt dịu dàng cùng với giọng nói ôn nhu: “Âyda!!! Hài tử à! Con nếu muốn se duyên thì phải lấy lòng hai người lớn nhất trong cung chứ! Bình thường con thông minh sao đến chuyện này con lại xốc nổi vậy hả con?”

Khiết Anh, Khiết An và Lâm Mặc khi nghe ông nói câu đó thì như sét đánh đơ luôn tại chỗ. Khiết An ngơ ngác nhìn ông hỏi lại: “Phụ thân, người đây là…?”

Ông cười cười đứng lên bước về ghế ngồi nói: “Các con nếu muốn se được nhân duyên này thì phải lấy lòng thái hậu và hoàng thượng. Mà về hoàng thượng thì thôi bỏ đi nha, chỉ còn mỗi thái hậu thôi. Dù bà ở hậu cung nhưng lời nói vẫn có giá trị nhất định, hơn nữa hôn sự của công chúa và vương gia đều do bà an bài nên con chỉ cần thái hậu động ý là mọi chuyện sẽ ổn hết thôi! Nếu may mắn thành công thì mọi người vui vẻ, nếu không may thất bại thì con chỉ bị mắng hoặc bị trừng phạt nhẹ mà thôi. Nhưng đối với hoàng thượng là đánh đổi bằng mạng trên dười cả Cao gia đấy con ạ!”

Khiết An mờ mịt hỏi: “Vậy nãy giờ là người….?”

Nghiêm Trung với vẻ mặt hiển nhiên nhún vai nói: “Ta chỉ muốn dọa mấy đứa chút thôi mà!” Ba người lần này là sốc đến cứng người. Khiết Anh thầm nói: “Đúng là gừng càng già càng cay. Nước đi này của người con quả thật không thể lường trước được mà!”

Khiết Anh được Khiết An dìu đứng lên, tuy nàng vui mừng vì ông không ngăn cản nhưng nàng vẫn lo lắng nói: “Phụ thân, nhưng chuyện này nếu hoàng thượng không đồng ý mà trách tội thì Cao gia ta…”

Ông cười nhạt nói: “Vậy nên ta mới khuyên con bắt đầu từ thái hậu, và chuyện này chỉ được thành công mà thôi!”

Khiết Anh và Khiết An vui mừng chạy đến hôn má ông đồng thanh nói: “Phụ thân thật uy vũ a!!!” Ông bất ngờ bị hai nữ nhi hôn nên có chút ngượng ngùng, quay mặt đi che giấu nét hồng trên mặt nhưng lại vô tình để lộ vành tai đỏ ửng. Khiết Anh và Khiết An nhìn thấy thì che miệng cười nghiêng ngã, Lâm Mặc một bên cảm động vì họ dường như đã mang cả Cao gia ra mà đánh cược vì mình. Trong lòng y thầm cảm tạ và tự hứa sẽ mãi bảo vệ Cao gia đến khi không còn hơi thở bất kể mối nhân duyên này có thành được hay không.