Xuyên Về Thập Niên 90 Làm Lại Cuộc Đời

Chương 4: Vải may đồ Lao động




Lúc này không có tàu cao tốc, tất cả đoàn tàu đều là màu xanh lá, không chỉ tốc độ chậm mà các nhà ga còn chưa có kết nối với nhau.

Từ Bắc Kinh đến Hải Nam đầu tiên phải đến được Quảng Châu, sau đó xuống ga Quảng Châu và phải đi thuyền tiếp một đoạn mới đến được Hải Nam.

Hành trình này phải mấy ít nhất ba đến bốn ngày, nếu tàu chạy muộn hoặc có chuyện gì xảy ra trên đường thì phải mất thêm một hoặc hai ngày nữa.

Vì vậy trước khi đến Hải Nam nên mang theo đồ ăn nếu không phải chen chúc với mọi người trên tàu để gọi đồ ăn thì có hơi mệt.

Suy cho cùng khi có quá nhiều người trên tàu thì việc chen chúc và mất đồ là điều khá bình thường.

Để an toàn hầu hết những ai đi đường dài đều chuẩn bị trước đồ ăn.

Mỗi lần Bùi Thanh Lâm đi từ Bắc Kinh đến Hải Nam, Lục Hiểu Miêu đều luôn chuẩn bị một số lương khô cho anh ăn ở trên đường.

Lục Hiểu Miêu ra khỏi quầy bán quà vặt liền đi đến chợ rau cách đây vài dãy phố để mua một ít nguyên liệu.

Thịt nạc tươi cắt miếng vuông cho hành, gừng, tỏi vào nồi và chần sơ qua với nước, vớt bọt sau đó lấy thịt ra cho vào nồi hầm, ninh thịt đến khi mềm nhừ...

Trong khi hầm thịt, Lục Hiểu Miêu bắt đầu sơ chế các nguyên liệu khác, ngâm nấm khô, thịt bò cô chọn là thịt bò dăm có chút mỡ nên nếu làm nước sốt thịt thì sẽ rất ngon.

Thịt bò rửa sạch, thái miếng rồi trực tiếp ngâm với nước hành, gừng, tỏi vài tiếng cho ra hết máu.

Sau đó cô ráng một ít đậu phộng, bỏ vỏ đi và bắt đầu nghiền nát, đi ra sân vườn hái một số trái ớt đem vào...

Lúc này mùi thơm của thịt trong nồi đã bay lên, Lục Hiểu Miêu nhấc nắp nồi lên, dùng đũa chọc vào phần thịt hầm trong nồi, thịt còn chưa có mềm lắm vì vậy Lục Hiểu Miêu đã đậy nắp nồi lại và nấu thêm một chút.

Thịt trong nồi vừa chín Lục Hiểu Miêu liền bắt đầu nêm nếm, cho chút muối và xì dầu để tăng hương vị và màu sắc, sau đó liền có thể cho thịt ra đĩa để chuẩn bị cho bước tiếp theo.

Dùng muỗng nghiền nát phần thịt còn lại cho vào chảo chiên ở lửa nhỏ cho đến khi thịt heo chiên xù trở nên bông và tơi xốp ra là hoàn thành.

Lấy phần chà bông vừa mới làm xong để nguội rồi cho vào lọ sạch.

Lúc này thịt bò đã ra gần hết máu.

Lục Hiểu Miêu rửa sạch nấm đã ngâm, cắt thành hình hạt lựu.

Cho thịt bò đã ngâm vào nồi chần sơ qua với nước, sau đó đem ra để vào chảo đổ ngập dầu vào rồi bắt đầu xào.

Khi Lục Hiểu Miêu đang bận rộn làm đồ ăn để mang theo trên tàu vào ngày mốt, những đứa trẻ trong xóm đã bắt đầu tụ tập nhau chơi bắn bi ở ngoài ngõ. Nghe thấy mùi thơm bay ra cả đám thèm nhỏ dãi, lần theo mùi thơm tới trước cửa nhà Lục Hiểu Miêu.

Khi đến trước cửa nhà Lục Hiểu Miêu bọn chúng liền đứng sững lại.

“Nó đến từ nhà cô Hiểu Miêu”

“Vậy chúng ta có thể vào không?”

“Ngươi muốn vào lắm sao, lỡ cô Hiểu Miêu bắt được chúng ta liền cho chúng ta một đống bài tập hè thì sao?”

Nghe thấy điều này cả bọn sợ mất mật liền bỏ chạy tán loạn như những con chuôt sắp bị mèo bắt được.

Dì Hồ ở đầu ngõ bị cảnh tượng này làm cho bật cười, cười nghiêng ngã nói, “Chắc chắn rồi, dù có đi học hay không mấy cậu nhóc thúi này vẫn sợ cô giáo lắm.”

Nói như vậy nhưng dì Hồ cũng bị mùi thơm bay ra từ nhà Lục Hiểu Miêu thu hút, không kìm được mà nuốt nước bọt, “Nay Hiểu Miêu làm cái gì mà mùi thơm dữ vậy?”

Không chỉ có dì Hồ bị hấp dẫn bởi hương thơm nhà Lục Hiểu Miêu mà những người hàng xóm xung quanh cũng có chút xao động, nhưng là người trưởng thành rồi tay không qua nhà người ta thì thật là không hay.

Không mất bao lâu dì Trương bên cạnh đã tới cửa với một ít dưa chuột và một nắm rau.

Một lúc sau chị Lưu ở sân trước mang dưa và vài quả ngô trồng ở nhà mang qua, còn bà Vương ở bên trái...

Lục Hiểu Miêu nhận lấy quà từ hàng xóm cũng cho họ lại một ít chà bông cùng với sốt thịt bò vừa làm xong, không chỉ thế Lục Hiểu Miêu còn đem cách làm chà bông và sốt thịt bò dạy cho bọn họ.

Cảm thấy Lục Hiểu Miêu thật tốt không chỉ cho đồ ăn còn dạy họ cách làm nên mấy người hàng xóm xoay người trở về nhà cầm lấy một chút cá khô, thịt khô, lạp xưởng nhét vào tay Hiểu Miêu muốn nàng nhận lấy.

Lục Hiểu Miêu nhìn đống đồ ăn trên tay cùng với đống rau củ trên bàn đá liền cười thật tươi.

Với những mớ rau mà hàng xóm cho này thì thức ăn của Lục Hiểu Miêu vào ngày mốt sẽ càng dồi dào hơn nữa.

Buổi trưa, Lục Hiểu Miêu lấy nước sốt thịt bò vừa làm để nấu một tô mì, cho thêm một ít rau xanh, chiên thêm một quả trứng, một tô mì trứng sốt thịt bò đậm đà hương vị đã ra đời.

Sau buổi trưa và một giấc ngủ ngắn, Lục Hiểu Miêu lấy chiếc áo đã được phơi khô mang vào nhà xếp lại gọn gàng đem đến nhà Phùng Thiến Thiến.

Địa chỉ này đã được Phùng Thiến Thiến nói với nàng ngày hôm qua.

Lục Hiểu Miêu liếc nhìn dãy số trước nhà Phùng Thiến Thiến liền đưa tay ra và gõ, “Cốc cốc cốc.”

"Có người ở nhà không?”

"Ai nha?”

"Con là bạn học Thiến Thiến, cho con hỏi Thiến Thiến có ở nhà không?”

"Bạn học Thiến Thiến a, con chờ một lát ta tới liền đây.” Trong nhà truyền đến một loạt tiếng bước chân, không bao lâu sau cửa đã được mở ra.

Phùng nãi nãi vừa thấy người đến là Lục Hiểu Miêu liền hô lên một tiếng, "Con là bạn học của Thiến Thiến à, mau vào nhà ngồi một lát, Thiến Thiến đến nhà người bà con rồi, trong chốc lát nữa sẽ về tới.”

"Đi đến nhà bà con?”

“ Đúng vậy, đứa cháu ta còn vài ngày nữa là phải thi đại học rồi nên họ muốn nhờ Thiến Thiến đến đó dạy cho đứa nhỏ học đó mà.” Nói xong, Phùng nãi nãi liền muốn tiếp đón Lục Hiểu Miêu vào nhà ngồi.

“Không được không được, con hôm nay tới đây chính là để đưa đồ cho Thiến Thiến thôi, nếu nàng không có ở nhà thì con vào làm gì ạ.” Nói xong Lục Hiểu Miêu liền đem cái áo trên tay đưa cho Phùng nãi nãi, “Đây là cái áo con làm cho Thiến Thiến, người giữ đó chờ Thiến Thiến trở về liền đưa cho nàng mặc xem coi có vừa không, nếu là không vừa liền đem nó đến tìm con cho con sửa lại “

“A! Áo sao.”

“Ân, làm phiền con rồi.”

“Nhưng là con vào nhà ngồi lát đi, dì đi làm gì đó cho con uống cho mát a...”

“Không được, nhà con còn có chút việc, con phải đi về trước...”

“Vậy con đi đường cẩn thận một chút a...”

"Aiiii”

Chờ đến khi Lục Hiểu Hiểu đi mất, Phùng nãi nãi mới đột nhiên nhớ ra hướng tới đầu hẻm nhìn lại, “Nha, quên hỏi cô nương kia tên là gì rồi.”

“Ta thật đúng là, tới tên còn quên hỏi nữa chứ.”

Nói xong, bà nhìn đến cái áo đang nằm trên tay, “Chờ lát nữa Thiến Thiến trở về liền hỏi Thiến Thiến xem con bé lúc nãy tên gì vậy.”

Lục Hiểu Miêu từ nhà Thiến Thiến rời đi, vừa lúc đi ngang qua cửa hàng bách hóa, Lục Hiểu Miêu liền không nhịn được mà đi vào.

Còn chưa đi tới lầu ba, Lục Hiểu Miêu liền nghe được một trận xôn xao truyền đến.

"Quản lí, loại vải may đồ lao động này người thật muốn treo lên sao?”

“Treo lên đi.”

“Loại vải này có treo lên cũng chẳng có ai muốn mua đâu, treo lên chỉ chiếm diện tích thôi.” Người bán hàng khó xử nói.

“Ngươi cứ treo lên cho ta.” Quản lí Uông tưởng tượng đến loại vải này đã nằm trong kho hàng ba bốn năm nay rồi đều không có ai mua, nhíu chặt mày lại, “Loại vải này đã nằm trong kho hàng nhiều năm như vậy, nếu không thể bán ra được thì cũng chỉ có thể đem đến bãi phế liệu mà xử lý thôi.”. truyện ngôn tình

"Các ngươi lúc bán hàng hãy đem loại vải này ra giới thiệu với khách hàng thử xem.”

“Chúng tôi cũng đã giới thiệu rồi chứ, chỉ là loại vải này xấu như vậy, đại đa số mọi người đều không có liếc mắt đến nó dù chỉ một cái nên chúng tôi cũng lười phải giới thiệu nữa.”

"Đúng vậy quản lí, loại vải này người lấy từ mấy năm trước tính đến nay cũng chỉ mới bán được có mười khối vải thôi...”

“Vậy thì giảm giá đi.” Quản lí Uông nói, “Ta tin rằng giảm giá một nửa rồi thì sẽ có người mua thôi.”

Nhân viên bán hàng nghe vậy liếc mắt nhìn nhau không biết nên nói cái gì.

Quản lí Uông không nhiều lời liền kêu người dọn tủ vải.

Lục Hiểu Miêu và quản lí Uông đi ngang qua nhau, bắt gặp khối vải may đồ lao động vẫn còn nằm trên quầy, bất chợt đôi mắt Lục Hiểu Miêu sáng lên.

Nhưng ngay cả như vậy, Lục Hiểu Miêu cũng không tỏ ra hứng thú với mấy khối vải này mà đi về phía Lưu Lan đang đứng, người bán hàng liền nhận ra cô, “Chị Lưu đang bận à?”

“Chỉ là đang sắp xếp mấy khối vải lại thôi.” Lưu Lan nói rồi nhìn Lục Hiểu Miêu, “Nhân tiện, cô gái, sao hôm nay em lại đến đây, vải hôm trước em mua có vấn đề gì à?”

"Không, em chỉ tình cờ đi ngang qua nên tính đi vào đây xem một chút thôi.” Lục Hiểu Miêu nói, nhìn vào những tấm vải ở trên quầy nói, “Những tấm vải này dùng để may đồ lao động phải không?”

“Haizz, đừng nói nữa, loại vải này mấy năm trước được nhập về nằm chất đống trong kho không bán được. Gần đây khi kiểm tra hàng tồn quản lí bắt tụi chị phải lấy loại vải này ra bán cho bằng được.” Lưu Lan hình như nghĩ ra điều gì đó, nhìn Lục Hiểu Miêu nói, “Nhân tiện nếu em muốn mua chị sẽ bán cho em một cái giá phải chăng nhất.”

“Giá cả phải chăng nhất.” Lục Hiểu Miêu có chút hứng thú.

Thấy vậy Lưu Lan càng thuyết phục Lục Hiểu Miêu, “Em đừng chỉ thấy tấm vải này hơi cũ mà đánh giá thấp nó, chất lượng của loại vải này cực tốt nếu may thành quần áo để chục năm cũng chẳng hư hỏng chút nào đâu.”

“Hơn nữa chất liệu cũng không dễ phai màu. Có thể cất giữ mấy năm nhìn lại cũng giống như đồ mới vậy.” Nói xong liền cầm lấy mảnh vải lên đem nhào qua nhào lại vài lần, “Nhìn xem, em chà xát mạnh như vậy mà nó cũng không nhăn.”

“Nhưng...” Lục Hiểu Miêu cầm thử mảnh vải lên, “Chất liệu này quá cứng. Nếu làm thành quần áo mặc vào sẽ rất đau.”