Xuyên Về Thập Niên 80 Mẹ Kế Xinh Đẹp Lấy Chủ Trại Heo

Chương 230: Chủ nhiệm Lý xin lỗi





Đôi mắt của Chu Việt Đông lóe lên.

...

Sáng sớm hôm sau.

Chu Việt Hàn bị anh trai đánh thức.

Cậu bé ngửi thấy mùi nước tiểu của mình.

Đột nhiên kéo chăn bông sang một bên, mùi hương nồng nặc xộc vào mũi, dưới thân vẫn còn có chút ẩm ướt..

Trên giường ướt sũng một mảng lớn

Mình tè dầm sao?

Mình lớn rồi còn tè dầm sao?

Mấy hôm trước cậu bé còn trêu chọc em gái mình tè dầm, sao lại bây giờ mình cũng tè dầm vậy?

Nhìn thấy bộ dạng em trai giống như trời sập xuống.

Chu Việt Đông ho khan một tiếng.

Cậu cả an ủi: "Không sao đâu, anh sẽ không nói với mẹ đâu."

Chu Việt Hàn cảm động nói: "Anh, anh là anh trai tốt, em sẽ nhớ ơn anh suốt đời."

Cứ như vậy.

Quá khứ đen tối của Chu Việt Đông đã biến thành quá khứ đen tối của Chu Việt Hàn.

Tư Vân vừa đến trường đã bị hiệu trưởng gọi lên.

Hiệu trưởng nhìn thấy Tư Vân, lập tức mỉm cười trìu mến.

Dù sao, sau khi Tư Vân tới trường bọn họ đảm nhiệm vị trí chủ trì diễn thuyết, tỷ lệ nhập học năm nay của trường bọn họ cao hơn năm ngoái 20%.

"Cô giáo Tư, cô đến rồi, nhanh ngồi xuống đi."

"Hiệu trưởng, ông tìm tôi có chuyện gì sao?" Tư Vân ngồi xuống, thái độ chính trực khách sáo, khí chất ưu tú.

Hiệu trưởng gật đầu liên tục.

Lý Phượng Hoa sao lại bắt nạt một người trẻ tuổi ưu tú chừng mực như vậy?

Thật sự là rất quá đáng.

"Cô giáo Tư, chủ nhiệm Lý có đến nhà xin lỗi cô phải không?"

"Xin lỗi? Không có, tôi không thấy ai cả, nhưng chủ nhiệm Phó có tới nhà." Tư Vân ngơ ngác nói.

Vừa dứt lời, sắc mặt hiệu trưởng lập tức trở nên khó coi.

Hôm kia Lý Phượng Hoa bà ấy đến nhà Tư Vân xin lỗi nhưng lại bị cảnh sát bắt giữ một cách khó hiểu.

Ông ấy còn tưởng Lý Phượng Hoa đã xin lỗi rồi nên Tư Vân mới quay lại.

Không ngờ hai người còn chưa gặp nhau.

Trong mắt hiệu trưởng hiện lên vẻ không vui, ông nói: "Thật là không ra gì. Ngày xảy ra chuyện tôi đã yêu cầu cô ấy đến gặp cô để xin lỗi, cô ấy còn cam đoan sẽ làm tốt. Cô giáo Tư, cô yên tâm, tôi sẽ nói cô ấy đến xin lỗi cô ngay bây giờ."

Vừa nói, ông ấy vừa nhờ người gọi Lý Phượng Hoa tới.

Lý Phượng Hoa vừa bước vào trường học, trong đầu đã nghĩ đến một nghìn tám trăm cách trả thù nhưng bà ấy chưa kịp thực hiện thì đã bị gọi đi.

"Tôi nghe chủ nhiệm Phó nói, cô định tham gia thi đại học phải không? Tình cờ tôi có quen một hiệu trưởng trường trung học, lúc đó tôi có thể hỏi giúp cô. Nhưng mà, yêu cầu của trường họ cũng rất cao, người bình thường không dễ vào được."

Việc thi đại học lần thứ hai không phải là không thể nhưng cũng cần rất nhiều thủ tục.

Nếu có người giúp đỡ thì sẽ không thành vấn đề.

Ông ấy tuy là hiệu trưởng một trường tiểu học nhưng có mối quan hệ tốt với nhiều hiệu trưởng.

Muốn giới thiệu ai đó với bọn họ, cũng chỉ cần một câu nói.

Tuy nhiên, không phải trường nào cũng có thể vào được.

Chủ yếu vẫn phải dựa vào bản thân Tư Vân.

Khi hiệu trưởng đề cập đến việc này, cũng đã nói rõ là muốn giúp cô đi cửa sau. Nhắc nhở cô đã muốn tham gia thì phải học tập chăm chỉ, nếu không đến lúc đó thi điểm thấp, hiệu trưởng có thể sẽ rất mất mặt.

Hiệu trưởng lo lắng cô phải chịu áp lực lớn, còn an ủi cô: "Cho dù cô không đỗ đại học cũng không sao, trường chúng ta nhất định sẽ giữ chỗ cho cô."

Tư Vân cảm thấy trong trường này phần lớn mọi người đều rất tốt, nên chân thành nói lời cám ơn nói: "Cám ơn hiệu trưởng. Tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông."

Hiệu trưởng cười vui vẻ nói rằng ông cảm thấy việc học không có điểm dừng, Tư Vân đã kết hôn, còn muốn thi đại học, học đại học, đây là điều mà rất nhiều người không thể làm được.

Nếu như Tư Vân thực sự có thể dựa vào sự giúp đỡ của mình mà vào được một trường đại học tốt, sẽ là một điều tuyệt vời

Lúc bọn họ đang cười nói thì Lý Phượng Hoa đi tới.

Hiệu trưởng ngay lập tức biểu diễn một màn trở mặt nhanh hơn lật sách.

Ông ta tỏ vẻ âm trầm nói: "Chủ nhiệm Lý, hôm kia không phải cô đã đồng ý đến nhà cô giáo Tư xin lỗi sao? Cô bị làm sao vậy?"

Lý Phượng Hoa vừa nhìn thấy Tư Vân ở trong văn phòng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Bà ấy vội vàng đi đến chỗ hiệu trưởng lấy lòng, còn trừng mắt hung hăng nhìn Tư Vân, nhưng Tư Vân lại giả vờ như không nhìn thấy.

Lý Phượng Hoa tức giận nói: "Hiệu trưởng, cô ấy nói dối. Hôm kia tôi đã đến nhà cô ấy rồi! Tôi đã đến đó ba lần, nhưng cô giáo Tư của chúng ta rất xấu tính, không chịu gặp!"

Tư Vân ở bên cạnh nói: "Tại sao chủ nhiệm Lý lại nói như vậy? Nếu cô thật sự đến chỗ tôi xin lỗi thì chủ nhiệm Phó còn đến làm gì?"

Lý Phượng Hoa ngày hôm qua nghỉ ở nhà, đã gọi điện thoại cho em gái tìm hiểu hoàn cảnh của Tư Vân, bây giờ trong lòng vô cùng coi thường cô, cô là một tiểu thư giả bị đuổi ra khỏi nhà, lấy một người đàn ông nuôi heo ở nông thôn, trở thành mẹ kế của ba đứa trẻ.

Đúng là đáng xấu hổ.

Bà ấy hối hận lúc trước đã bỏ tiền ra nhờ chủ nhiệm Phó đi xin lỗi giúp mình.

Vậy mà lúc này Tư Vân vẫn không chịu buông tha, thật sự nghĩ bà ta sợ cô sao?

Nếu không phải lúc này mới khai giảng, hiệu trưởng đang nhìn chằm chằm,

Chuyện ngày hôm đó, bà ấy nhất đinh sẽ không chịu bỏ quả dễ dàng như vậy.

"Cô đúng là đồ xấu xa, tôi đã đến nhà tìm cô ba lần, nhưng con trai cô không cho tôi vào cửa, bây giờ cô lại còn có mặt mũi tới đây phàn nàn, đúng là vô liêm sỉ." Bà ta mắng nhiếc Tư Vân.

Hiệu trưởng nghe vậy, sắc mặt tái xanh.

Ông ấy biết Lý Phượng Hoa có thể sẽ không đồng ý xin lỗi Tư Vân, nhưng không ngờ bà ấy lại quá đáng như vậy.

Ông ấy vốn chỉ gọi Tư Vân tới hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, lại làm hại cô bị Lý Phượng Hoa sỉ nhục.

"Lý Phượng Hoa! Cô đây là thái độ gì vậy?"

Lý Phượng Hoa vốn muốn mắng nhiếc cho hả giận, lại bị hiệu trưởng gầm lên ngăn lại, lúc này bà ấy mới nhớ ra hiệu trưởng vẫn đang ở bên cạnh quan sát, lập tức cảm thấy sợ hãi, mất sạch dáng vẻ cao cao tại thượng ở trước mặt Tư Vân.

"A, hoá ra mụ phù thuỷ mà con trai tôi nói bị cảnh sát bắt đi chính là cô?" Tư Vân kinh ngạc nói.

"Con trai tôi hôm đó về nhà rất sợ hãi. Nó nói có một người phụ nữ xấu bắt nó mở cửa, đúng lúc bị chồng tôi nhìn thấy. Anh ấy tưởng cô là kẻ buôn người nên mới báo cảnh sát bắt giữ..."

Cô che miệng lại, ra vẻ giật mình.

"Vậy kẻ buôn người đó là chủ nhiệm Lý sao?"

Mỗi một câu nói đều chọc vào nỗi đau của Lý Phượng Hoa.

Chuyện xảy ra ngày hôm đó thực sự là nỗi xấu hổ nhất trong cuộc đời bà ta.

Bà ấy đã mất sạch mặt mũi.

Một chủ nhiệm bị xem là kẻ buôn người không nói còn bị cảnh sát dạy dỗ một trận.

Hôm đó về đến nhà, bà ấy đã tức giận la hét suốt đêm.

Quả nhiên, sắc mặt hiệu trưởng càng trở nên khó coi.

"Tôi, tôi, không phải đâu hiệu trưởng, đây là hiểu lầm." Bà ấy cười mấy tiếng, vội vàng lấy lòng: "Hôm đó tôi quá căng thẳng, vô tình làm đứa nhỏ sợ hãi, nhưng thực ra tôi là thật tâm muốn đến xin lỗi."

Lý Phượng Hoa biết chuyện này làm hiệu trưởng bực bội, con khốn chết tiệt này còn luôn mồm nhắc đến.

Hôm nay không hiểu sao bà ấy lại thiếu sáng suốt như vậy, lại đối nghịch Tư Vân trước mặt hiệu trưởng.

Hiệu trưởng vẫn trầm mặt không nói lời nào.

Lý Phượng Hoa cứng ngắc quay mặt về phía Tư Vân, ánh mắt như muốn nuốt chửng cô.

Bà ấy nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô giáo Tư, tất cả chỉ là hiểu lầm. Chuyện cũng qua rồi. Tôi xin lỗi cô."

Bà ấy nuốt nước bọt một cái, siết chặt tay nói: "Xin lỗi cô giao Tư, ngày đó là tôi không đúng, sau này tôi nhất định sẽ không nhắm vào cô nữa."

Hiệu trưởng cũng có ý nghĩ "Mọi người hòa thuận mới thuận buồm xuôi gió.", cũng không muốn gây ồn ào quá lớn, thấy bà ấy đã xin lỗi rồi, ông nhìn Tư Vân nói: "Cô giáo Tư, chuyện này cô thấy thế nào?"

Tư Vân hào phóng nói: "Bây giờ chủ nhiệm Lý đã xin lỗi rồi, sự việc này coi như xong. Tôi cũng không phải loại người nhỏ nhen, chỉ mong sau này chủ nhiệm Lý tổng đừng như vậy nữa. Dù sao, không phải ai cũng dễ bắt nạt, dễ nói chuyện như tôi đâu."

Khóe miệng chủ nhiệm Lý giật giật dữ dội.