Mọi người kinh ngạc nhìn Chu Thuật Hoài đi ra cửa lớn.
Nghe nói có một phụ nữ tìm anh, đại đa số mọi người đều là người mới, còn không biết là ai đây.Lúc này tò mò: "Ai vậy, xem xưởng trưởng gấp kìa.""Hình như là mộtphụ nữ?"
Tất cả mọi người đang bận chỉ là nghe nói có người tìm ChuThuật Hoài, cũng không dám chạy tới xem.
"Các anh không biết đi, nhất định là chị dâu chúng ta đến!" Có trước kia đi theo Chu Thuật Hoài làm người một bộ đắc ý ngữ khí.
"Chị dâu? Thật hay giả? Xưởng trưởng thoạt nhìn lạnh như băng, không giống người có thể tìm được vợ a."
Trong đầu mọi người toát ra một mét chín, Chu lão đại cường tráng giống như một ngọn núi.
Mỗi lần anh ở đó để xử lý thịt heo, ngậm điếu thuốc và một tay cầm dao phay. Rõ ràng là giết heo, lại cứng rắn làm cho bọn họ có loại sống lưng phát lạnh cảm giác.
Người đàn ông đáng sợ như vậy, phụ nữ nào chịu nổi?
"Nói nhảm, ngoại trừ chị dâu, không có ai đáng để lão đại tự mình đi ra ngoài đón." Đối phương cười một tiếng, lại chỉ vào bóng lưng Chu Thuật Hoài rời đi: "Nhìn thấy không, lão đại quần áo đều thay đổi, anh ấy trước kia là một ngày sẽ thay quần áo hai lần người?"
Mọi người vội trừng mắt nhìn.
Quả nhiên, trên người Chu Thuật Hoài không phải mặc áo ba lỗ màu xám buổi sáng.
Mà là một chiếc áo len mới tinh.
Mặc dù nói hôm nay còn có chút lạnh, nhưng đàn ông bọn họ bận rộn, ai còn có thể mặc áo len a?
Hận không thể trực tiếp cởi sạch.
Nghĩ đến loại khả năng này, mọi người nhất thời thổn thức không thôi.
Thì ra Chu lão đại ở trước mặt phụ nữ, là như vậy?......Một chiếc xe việt dã màu xanh lá cây dừng cách nhà máy không xa.
Dương Ngọc Khiết đánh giá cảnh tượng hoang phế xung quanh, cùng với trại chăn nuôi trước mắt.
Lông mày nhíu chặt như muốn kẹp chết ruồi bọ.
Dương Ngọc Khiết không hiểu rõ, rõ ràng có tương lai quan đồ tốt hơn.
Chu Thuật Hoài lại lựa chọn làm ông chủ trại nuôi lợn.
Mặc dù nói sau khi mở cửa, làm ăn đúng là một xu thế lớn, có thể kiếm tiền.
Nhưng làm sao có thể so sánh với quan chức?
Dương Ngọc Khiết đè nén sự bất đắc dĩ trong lòng, hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn về phía xa xa.Một bóng dáng cao lớn từ xa đến gần, anh đi rất nhanh.
Khuôn mặt lạnh lùng dịu dàng không nói nên lời.Dương Ngọc Khiết ngẩn ra một chút.
Anh là biết mình muốn tới, cho nên gấp gáp như vậy sao?
Tâm tình phức tạp vừa rồi trong nháy mắt tiêu tán không còn.
Vẻ mặt Dương Ngọc Khiết trong nháy mắt thay đổi.Phụ nữa ở bộ đội có danh xưng đóa hoa cao lãnh, giờ phút này lại khó có được lộ ra vài phần cảm xúc khác.
Hôm nay cô ta không có mặc quân trang, mà là thay đổi một thân váy dài, trong tay che dù, thoạt nhìn rất có khí chất.
Thấy anh đột nhiên dừng lại, cô ta chủ động tiến lên hai bước, mở miệng: "Chu Thuật Hoài, là tôi."
Chu Thuật Hoài đứng lại, nhíu mày đánh giá cô ta, trong ánh mắt chờ mong của Dương Ngọc Khiết chờ mong, hắn nhíu nhíu mày: "Cô là?"
Dương Ngọc Khiết: "..."
Một bên cảnh vệ viên cũng là tương đối giật mình: "Đoàn trưởng Chu, anh mất trí nhớ? Anh liền đoàn trưởng Dương Ngọc Khiết cũng không quen biết?"
"Dương Ngọc Khiết?" Chu Thuật Hoài nhíu mày càng sâu, thậm chí còn mang theo chút không vui.Điều này không vui làm cho hai người càng không rõ nguyên do.
Có chuyện gì vậy?
Nhiều năm như vậy gặp lại, không phải là rất cao hứng sao?
Cảnh vệ viên Tiểu Lý không rõ đây là tình huống gì.Cậu ta thấy đoàn trưởng Dương mười câu chín câu đều là về đoàn trưởng Chu, hơn nữa tin đồn trước kia, còn tưởng rằng quan hệ hai người hẳn là rất tốt.
Ở trong quân khu, thậm chí truyền bá một đoạn tình yêu đau khổ của hai người.
Yêu nhau mà bởi vì thân phận chênh lệch không thể cùng một chỗ.
Chu đoàn trưởng vì bảo toàn Dương đoàn trưởng, bị ép rời đi....
Mà đoàn trưởng Dương vì đoàn trưởng Chu, thủ thân như ngọc, cả đời không lấy chồng.
Khụ khụ, cảm động lòng người cỡ nào...... Ít nhất hắn nghĩ như vậy.
Nhưng vì sao ai nói cho cậu ta biết, đoàn trưởng Chu ngay cả đoàn trưởng Dương cũng không nhận ra?
Chẳng lẽ cẩu huyết mất trí nhớ cũng đã xảy ra trong câu chuyện tình yêu cẩu huyết này của bọn họ?
Cái này! Cũng quá thảm!
Khóe miệng Chu Thuật Hoài giật giật.
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Tìm tôi có việc?"
Anh và Dương Ngọc Khiết tiếp xúc cũng không nhiều, tuy rằng lúc ấy rất nhiều biểu diễn, nhưng là biểu diễn phụ nữ nhiều như vậy, ai biết cô ta là ai?Sau đó tuy rằng gặp qua vài lần, nhưng lúc ấy đi lính, nam cạo đầu, nữ tóc ngắn.
Mỗi người đều là mặt xám mày tro.
Hơn nữa nhiều năm trôi qua như vậy, Chu Thuật Hoài lại mù mặt, cố ý không nhớ, làm sao có thể nhớ được?
Nụ cười của Dương Ngọc Khiết cứng đờ trên mặt.Cô ta nghĩ tới hơn một ngàn loại khả năng hai người gặp mặt.
Lại không nghĩ tới sẽ là gặp lại như thế.
Nhu hòa trên khuôn mặt Chu Thuật Hoài vừa rồi dường như căn bản không còn tồn tại, là cô ta bị ảo giác.
Hiện tại vẻ mặt của anh, giống như lúc trước mới gặp.
Lạnh lùng xa cách.
Khó tiếp cận.
"Đoàn trưởng..." Cảnh vệ viên nhìn về phía Dương Ngọc Khiết, nhìn thấy trên mặt cô ta đả kích so với mình càng sâu.
Trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết làm sao bây giờ.
Dương Ngọc Khiết siết chặt nắm đấm, tự an ủi mình, là thời gian trôi qua quá lâu.
Hơn nữa hiện tại mình trang điểm, thay quần áo, trưởng thành.
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn hắn không nhận ra.
Không sao đâu.
Cô ta tiến lên hai bước, hất cằm nói: "Đoàn trưởng Chu chính là như vậy chiêu đãi khách nhân?"
Tầm mắt Chu Thuật Hoài lạnh lùng đảo qua cô ta: "Không mời khách tự tới?"
Sắc mặt Dương Ngọc Khiết lúc xanh lúc trắng."Anh, anh sao lại như vậy..."
Chu Thuật Hoài đã không còn kiên nhẫn: "Không có việc gì thì tôi về trước."
Nói xong, xoay người muốn đi.
"Anh đứng lại!" Dương Ngọc Khiết giận mặt đỏ bừng.
Chu Thuật Hoài bước đi không dừng chân.
"Anh rất bận sao?" Một giọng nữ khác vang lên phía sau.
Chu Thuật Hoài cả người đột nhiên dừng lại.
Quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc cười khanh khách đứng ở cửa. Trong tay cầm hộp giữ ấm quen thuộc, xinh đẹp đứng ở nơi đó.
Đều không suy nghĩ, sải bước tiến lên.
"Vân Vân?" Anh mở ra cửa lớn, giống như gió đi vòng qua đang dại ra Dương Ngọc Khiết: "Sao em lại tới đây?"
Tư Vân liếc nhìn người phía sau anh một cái, cầm lấy hộp cơm trong tay: "Đưa cơm cho anh."
"Xa như vậy." Chu Thuật Hoài mặt mày nhu hòa vài phần, khuôn mặt lạnh lùng vừa rồi không còn, giống như thay đổi thành người khác: "Lần sau không cần đưa, trong xưởng có người nấu cơm, đi quá xa."
Tư Vân giận dữ trừng mắt nhìn anh: "Còn muốn mỗi ngày em đưa cơm cho anh, nghĩ hay lắm."
Chu Thuật Hoài bất đắc dĩ bật cười: "Đi vào trước đi."
Tư Vân lên tiếng, lại nhìn về phía Dương Ngọc Khiết dáng người cao gầy, lồi lõm hấp dẫn.
Trong lòng huýt sáo một cái.
Người đẹp a!
Chu Thuật Hoài trước kia mắt mù?
Người đẹp như vậy cũng chướng mắt.
Chu Thuật Hoài không biết mình bị châm chọc, nhắc tới hộp cơm trong tay cô kéo người đi về phía nhà máy.
Dương Ngọc Khiết nắm tay đều cứng rắn, thanh âm như là từ trong kẽ răng nhảy ra: "Chờ! Một! chút!"
Chu Thuật Hoài vốn không muốn phản ứng, Tư Vân ngừng.
Hai người quay đầu.
Sắc mặt Dương Ngọc Khiết đen như đáy nồi.
Từ trong ngực lấy ra một lá thư nói: "Đây là thư thủ trưởng gửi cho anh."
Nói xong, xoay người rời đi.