Xuyên Về Thập Niên 80 Mẹ Kế Xinh Đẹp Lấy Chủ Trại Heo

Chương 213




Cô ngẩng đầu nhìn về phía bà Tưởng ngây thơ: "Dì Tưởng, dì chưa ăn chứ?"Bà Tưởng gật đầu: "Vẫn chưa, vốn dĩ Tưởng Cứu làm ầm ĩ muốn ăn, dì sợ ăn đồ ăn không sạch sẽ hư bụng, nên không cho nó ăn."Tư Vân thở phào nhẹ nhõm.Bà Tưởng nhìn ra manh mối, hỏi: "Làm sao vậy? Tuy rằng trông không được tươi lắm, nhưng chắc là không hư đâu."Tư Vân lắc đầu: "Ý của con không phải như vậy." Cô nhìn về phía bà Tưởng, nghiêm túc nói: "Dì Tưởng, cái này chỉ là nghỉ ngờ của con. Nhưng mà con khuyên dì, trái cây này tốt nhất đừng ăn."Trong lòng bà Tưởng lộp bộp, lại nghe cô nói: "Con nghe nói thời trước có rất nhiều người muốn đầu cơ trục lợi, có người sẽ lấy thức ăn của người chết ở mộ địa, thậm chí còn lấy cả quần áo đen ra bán. Những người bán mấy thứ này phần lớn đều là những người già yếu bệnh tật, dễ dàng làm người mất đi cảnh giác."Tay bà Tưởng run lên, thiếu chút nữa không cầm chắc.Tư Vân: "Quả táo này chắc đã để được một thời gian, bên trong hai đầu có chút tro bụi, nhưng làm con để ý chính là những tro bụi này, nó không phải là trò bụi bình thường."Bà Tưởng hoang mang: "Đó là bụi gì?""Là hương tro." Tư Vân: "Dì bị lừa rồi."Bà Tưởng lập tức lấy một quả táo từ trong túi ra, cầm lên nhìn.Trong hai khe hở trên dưới quả táo, đều tích góp từng tí một ít bụi bặm rất rõ ràng.Hương tro và bụi thông thường, không giống nhau.Sắc mặt bà lập tức xanh mét, thiếu chút nữa ném quả táo trong tay ra ngoài."Người này, thật quá đáng, dì phải đi tìm bà ta đòi một lời giải thích."Bà Tưởng tức giận cầm quả táo xoay người.Tư Vân muốn nói gì đó, nhưng mà người phụ nữ đang nổi giận lại không nghe lọt lời.Cô vội vàng đi theo.Vốn dĩ bà Tưởng nghĩ rằng nếu đối phương thật sự nghèo mới đi trộm trái cây người ta cúng để bán, nghiêm túc xin lỗi bà thì có thể sẽ tha thứ.Dù sao đối phương cũng lớn tuổi như vậy, bà cũng không dám nói gì quá đáng.Kết quả vừa đi qua, bà nhìn thấy bà lão nói túi kia là túi cuối cùng, trên tay bà ta lại cầm một chiếc túi khác, thét to: "Là túi cuối cùng, bán rẻ, ai muốn, bán rẻ đây~"Bà Tưởng: "!"Tư Vân theo sau liền thấy một màn này.Cô đỡ trán.Quả nhiên.Mặc kệ thời đại nào, kịch bản cũng giống nhau.Bà Tưởng chạy tới, lớn tiếng nói: "Bà lão kia, không phải bà nói với tôi đó là túi cuối cùng sao? Trên tay bà là cái gì?"Bà lão co cẳng bỏ chạy.Bà Tưởng: "..
Tức chết tôi!"Tư Vân bất đắc dĩ lắc lắc đầu.Trên đường trở về.Bà Tưởng tìm người xử lý hoa quả.Loại đồ cúng dường này, bà thật sự không dám ăn.Bà Tưởng vỗ vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi: "Vân Vân, vẫn là nhờ có con, nếu không dì sẽ xui xẻo. Ăn những thứ này vào, sẽ bị giảm thọ."Nếu không phải gặp phải Tư Vân, bà lo nhất định lo sẽ lãng phí đồ ăn, chắc chắn sẽ ăn hết những trái cây này.Tư Vân lắc lắc đầu: "Khách sáo rồi, con cũng đột nhiên sờ thấy tro, lại ngửi thấy một mùi tro mơ hồ, mới ý thức được có thể có chút không đúng."Chỉ là không nghĩ tới, đến bây giờ, lại còn có người làm loại buôn bán này.Vẻ mặt bà Tưởng mỏi mệt: "Bà già này chạy nhanh như vậy, cũng không biết bao nhiêu người bị bà ta gây họa."Tư Vân: "Người bình thường cũng sẽ không đi mua trái cây thoạt nhìn không tốt như vậy. Những người này có thể bán đi, đơn giản là lợi dụng lòng đồng tình của người khác."Nghe nói như thế, bà Tưởng càng tức giận."Không được, không thể để bà ta làm càn như vậy!" Bà hừ lạnh nói: "Đi về kêu người theo dõi, dì không tin bà ta còn dám đi ra.!"Bà Tưởng cho rằng, đối phương lần này để cho mình phát hiện, hẳn là không dám tới
Kết quả ngày hôm sau, đối phương lại tới.Không thể nhịn được nữa!Bà Tưởng trở tay chính là một cái tố cáo.Rất nhanh, mấy cảnh sát liền tới đưa người đi.Tuy rằng hành vi này của đối phương rất quá đáng, nhưng thời đại này, hộ gia đình đã rất nhiều. Chính mình buôn bán không cần trốn tránh trốn tránh, bà lão trộm chính là hoa quả người ta cúng bái, nhiều lắm chính là được giáo dục vài câu.Nhưng bên này khẳng định là không dám tới.**Phó gia.Khó có được nghỉ ngơi một ngày, Phó Dương đi xuống lầu.Anh ta đi vào bếp rót một ly nước.Mở tủ lạnh ra.Một mùi thơm ngọt ngào nhàn nhạt tràn vào xoang mũi.Mùi vị quen thuộc này, hắn nhìn qua.Lại thấy bên trong đặt nửa hộp bánh ngọt.Phó Dương nhíu mày, cái bánh này rất quen thuộc.Đúng rồi, đây không phải là bánh ngọt ngày đó ở Tưởng gia, bà Tưởng cho anh ta nếm sao?Sao trong nhà mình cũng có.Phó Dương theo bản năng bóp một miếng bỏ vào miệng, quả nhiên, mùi vị giống nhau như đúc.Mặt anh ta lập tức đen lại.Lúc ấy Tư Vân nói với bà Tưởng, đó là cô tự tay làm.Khiến bà Tưởng vui vẻ.Cho dù em gái nói Tư Vân làm những việc này không liên quan đến mình, nhưng Tư Vân lấy lòng Tưởng gia, cũng là sự thật!Sắc mặt anh ta khó coi vài phần.Tuy nhiên, vị ngọt trong miệng khiến người đàn ông quanh năm không thèm ăn bất cứ thứ gì này không thể ngừng ăn.Anh ta dứt khoát trực tiếp lấy ra, vừa ăn vừa đi ra cửa.Nhìn thấy bà Trịnh ngồi ở phòng khách, còn hỏi một câu: "Mẹ, bánh đậu xanh này mẹ mua ở đâu?"Ngày mai anh ta sẽ mua mấy hộp, đưa đi thăm bà Tưởng, đánh mạnh vào mặt Tư Vân!Làm cho cô đạo đức giả như vậy.Nói không chừng những món ăn trước kia tặng cho mình, đều giống như Lâm Tư Tư, mời người lén lút làm. Hơn nữa, làm sao một người phụ nữ ngón tay không nhúng nước như cô lại có thể làm được những việc này.Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Phó Dương càng ngày càng khó coi.Bà Trịnh quay đầu lại, nhìn bánh đậu xanh thấy đáy trên tay con trai, tấm điều khiển trên tay lộp bộp rơi xuống đất.Phó Dương nghi hoặc nhìn phía mẹ anh ta: "Làm sao vậy?"Bà Trịnh há miệng thở dốc, lắp bắp nói: "Con, con lấy trong tủ lạnh?"Phó Dương gật đầu.Mày nhăn càng sâu: "Có ý tứ gì, con không thể ăn?"Bà Trịnh nuốt nuốt nước miếng: "Đây là em gái con hôm trước mang về, nói là Tư Vân đưa cho cô ấy đáp lễ, còn nói không cho chúng ta ăn, đặc biệt là con. Con bé sợ hỏng liền để trong tủ lạnh, một ngày liền nếm thử một miếng nhỏ, con, con ăn hết rồi?"Tay Phó Dương run lên, cái hộp tí tách cũng rơi xuống đất.Xong rồi --