Cảnh vệ bên cạnh nói: "Xem quan hệ của cô ấy với Chu đoàn trưởng, hẳn là không sai được.""đoàn trưởng Dương, tại sao lại đột nhiên điều tra vợ của Chu đoàn trưởng, chẳng lẽ cô ấy có vấn đề gì sao..."Theo đạo lý mà nói, đoàn trưởng Chuđã rời khỏi quân đội nhiều năm như vậy, cho dù đối phương có vấn đề gì thì cũng không đến lượt bọn họ điều tra mới đúng.Cảnh vệ là sau này mới tới, đối với chuyện của Chu Thuật Hoài và Dương Ngọc Khiết cũng không rõ lắm.Lúc này lại càng không rõ.Chỉ biết sau khi Lưu phó đoàn trưởng bọn họ trở về, cô ta giống như thay đổi thành một người khác.Lần này lại chủ động xin chuyển đến đâu để thực hiện nhiệm vụ.Mặc bộ quân phục bó sát, người phụ nữ cao lớn với đường nét trên khuôn mặt thanh tú nhưng sắc sảo không hài lòng liếc nhìn anh ta một cái: "Tôi đã nói cái già anh đã quên rồi sao?""Nói ít, làm nhiều!" Đối phương lập tức đứng thẳng thân mình: "Đoàn trưởng tôi biết sai rồi."Dương Ngọc Khiết nhìn bóng lưng một nhà đã đi xa, nhìn bóng dáng quen thuộc kia, đã từng mơ về vô số lần, cao lớn thẳng tắp, tràn ngập cảm giác an toàn.Mà lúc này bên cạnh anh đã có một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn.Đúng là không xứng đôi.Làm sao một người đàn ông như vậy có thể tìm được một người phụ nữ không phù hợp với mình như vậy?Cô ta thật sự không rõ.Người khác không biết bí mật Chu Thuật Hoài rời đi.Nhưng cô ta biết.Cô ta cũng biết, Chu Thuật Hoài sẽ trở về.Chỉ cần mặt trên truyền đạt mệnh lệnh, anh, một người hết lòng vì đất nước, nhất định sẽ bỏ lại tất cả mà quay về.Vì vậy cô ta đã vượt qua mọi trở ngại và từ chối tất cả những người đến gần mình để đạt được vị trí này. Chỉ cần được kề vai sát cánh với anh, không còn ngước nhìn bóng lưng anh nữa.Cô ta vất vả lắm mới chịu đựng được đến lúc này.Nhưng chỉ đợi được một lá thư lạnh lẽo từ chối trở về đơn vị của anh.Mà lý do của anh lại khá buồn cười.Nửa đời người anh đã cống hiến cho quân đội.Nửa đời sau anh muốn để lại cho người nhà của mình.Quá buồn cười. Làm sao một người cứng rắn như Chu Thuật Hoài lại có thể từ chối quay lại quân đội chỉ vì chuyện này?Cô ta không thể chấp nhận một lý do ích kỷ như vậy.Người như anh không thể nào viết ra một lá thư như vậy.Nhất định, chắc chắn đã có người làm giả lá thư.Ít nhất, trước khi đến thành phố này, Dương Ngọc Khiết đã nghĩ như thế
Mà cái cô ta nhìn thấy, người đàn ông đã từng đối mặt với núi xác và biển máu cũng không thay đổi sắc mặt.Chỉ vì một người đàn ông tiếp cận người phụ nữ đó mà anh thay đổi sắc mặt - -Giấc mộng mấy năm nay của Dương Ngọc Khiết, chống đỡ cô ta đi qua một đường, hoàn toàn tan vỡ.Cô ta không thể tin được, người đàn ông chưa bao giờ gần phụ nữ trong quân đội, vậy mà lại vì một phụ nữ mà mất đi năng lực khống chế.Thậm chí anh còn rúc sát vào người phụ nữ và con cái, bộ dạng yêu vợ như mạng.Trái tim Dương Ngọc Khiết đau nhói.Cô ta không biết những gì đã xảy ra trong những năm qua. Điều gì đã làm mòn đi những góc cạnh sắc bén của người đàn ông này?Người phụ nữ kia rốt cuộc có mị lực gì.Ánh mắt Dương Ngọc Khiết rơi xuống bóng dáng yểu điệu của Tư Vân, không thể phủ nhận, cô là một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ động lòng người.Nhưng cô ta biết Chu Thuật Hoài sẽ không bao giờ bị ảnh hưởng bởi vẻ ngoài của một người.Nhất định còn có cái gì, chính mình không biết.Cô ta bấm móng tay vào lòng bàn tay, quay đầu nhìn về ngôi trường tiểu học cách đó không xa, ngay cả ở thành phố này cũng khá sang trọng, giọng cô ta lạnh như băng: "Trường này không phải là một trường học bình thường."Người ở một bên lập tức nói: "Dương thủ trưởng cô không biết, trường tiểu học này, là trường tiểu học tốt nhất của Vân Quý Xuyên của chúng ta, cũng là trường dạy ngoại ngữ duy nhất."Trường tiểu học ngoại ngữ?Người như Chu Thuật Hoài như vậy, tuy rằng kiếm được tiền, nhưng anh không phải loại người xa xỉ đến mức đưa con đến trường tiểu học như vậy.Vậy nói rõ, là suy nghĩ của phụ nữ kia?Nếu là như vậy cấp bậc trường học, hơn nữa hai người dọn lên không bao lâu, càng không có khả năng dễ dàng như vậy đi vào.Cô ta híp mắt, đang định nói gì đó, có người đi tới: "đoàn trưởng Dương, tư liệu ngài muốn, tôi tra được rồi
"Dương Ngọc Khiết đưa tay nhận lấy, mở ra xem, dòng đầu tiên của tài liệu tên họ: Tư Vân, nữ, mười tám tuổi...Cô ta đứng tại chỗ nhìn chừng mười phút, tư liệu bị cô bóp đến nhăn nhó.Đoàn người đều bị vẻ mặt khó coi của cô ta dọa sợ.Nghe nói vị nữ đoàn trưởng này, chính là đoàn trưởng đoàn văn công trẻ tuổi nhất quân khu Tây Bắc.Vẫn là con gái của sư trưởng...Tóm lại, lai lịch rất lớn.Thiên kim giả, vị hôn phu, thay gả, làm giáo viên ngoại ngữ?A, cuộc sống của Tư Vân quả thật rất đặc sắc!Quan trọng nhất là, vị hôn phu này của cô, lai lịch còn không nhỏ.Phó gia?Phó gia?Phó Dương?Không phải là đoàn trưởng mới nhậm chức không bao lâu hôm nay tới đón cô sao?Cô ta ném tài liệu cho người bên cạnh.Nữ cán bộ trung niên bên cạnh nhìn thoáng qua, há miệng: "Lợi hại, còn trẻ như vậy đã làm giáo viên ở trường chị tôi.""Hả?" Dương Ngọc Khiết lập tức nheo mắt nhìn cô ta.Nữ cán bộ lúc này hoảng sợ, lập tức xoay miệng: "Tuổi còn trẻ như vậy, khẳng định là dựa vào quan hệ đi, bằng không bình thường không có khả năng, cái tuổi này, đều còn chưa tốt nghiệp đâu."Đúng vậy, cô gái này mới mười tám tuổi, căn bản không xứng với yêu cầu tuyển dụng của trường này.Trước kia chị cô ta tốt nghiệp khoa chính quy, ở bên trong làm giáo viên một năm mới chuyển chính thức.Tóm lại là một trường học rất nghiêm cẩn.Đối phương ở tuổi này, đúng là không có khả năng lớn.Dương Ngọc Khiết lại nói: "Cô nói chị cô ở trường này?"Nữ cán bộ vội nói: "Đúng, đúng! Chị tôi dạy ở trường này bảy tám năm rồi! Bây giờ đã làm chủ nhiệm rồi."Dương Ngọc Khiết nhìn biểu tình chân chó của cô ta, thu hồi ánh mắt, trong chốc lát mới nói: "Vậy sao, cô tên gì?"Ánh mắt của nữ cán bộ sáng lên: "Đoàn trưởng Dương, tôi là Lý Tú Hoa. Ngài muốn có chuyện gì, cứ việc phân phó..."Dương Ngọc Khiết nói: "Bộ trưởng Vương, tôi bỗng nhiên nghĩ tới còn có chuyện quan trọng muốn nói với đoàn trưởng Phó, chắc cô biết nhà của doàn trưởng Phó ở đâu đi?"Lý Tú Hoa vội gật đầu: "Đương nhiên, nhà của tôi và nhà Phó đoàn trưởng cùng một cái đại viện!"......