Xuyên Về Thập Niên 80 Mẹ Kế Xinh Đẹp Lấy Chủ Trại Heo

Chương 209




"Viết, viết xong rồi?" Phó chủ nhiệm có chút không kịp phản ứng.Lấy lại tinh thần, anh ta tiến lên, cầm lấy bài thi trên bàn.Mới đầu, anh ta còn tưởng rằng đứa nhỏ này viết ẩu, muốn tùy tiện làm cho có lệ.Có chút khó chịu.Nhưng rất nhanh Phó chủ nhiệm liền im lặng.Sắc mặt anh ta từ từ nghiêm túc...Khoảng mười phút sau, anh ta mới xem xong đáp án, vẻ mặt từ nghiêm túc đã chuyển sang giật mình.Anh ta nhìn Chu Trạch Đông.Rõ ràng chỉ là đứa nhỏ mới hơn mười tuổi, nhưng trên mặt cậu ta không có một chút căng thẳng nào, bình tĩnh không sợ hãi.Tư Vân bước tới hỏi: "Thế nào, có cái gì vấn đề sao?"Phó chủ nhiệm vội vàng lắc đầu: "Không phải, không thành vấn đề, rất tốt! thậm chí tôi không thể tìm ra một đáp án sai. Hơn nữa đây là đứa nhỏ viết văn hay nhất, Chu Trạch Đông phải không? Cậu thật sự quá giỏi! Không phải cậu chưa từng học tiếng Anh sao, làm sao đến cả những đề này cũng biết làm?""Chữa viết của cậu cũng quá đẹp đi, tôi chưa từng gặp đứa nhỏ nào viết chữ ngay ngắn sắc bén như vậy, tuyệt đối không giống chữ viết của một đứa nhỏ."Nếu không phải đối phương liền ngồi ở chính mình trước mắt viết bài thi, phó chủ nhiệm cũng không dám tin tưởng, cái này đề, cái này tự, là xuất từ một cái mười tuổi hài tử tay.Nếu không phải đối phương ngồi viết bài thi ở trước mặt của anh ta, Phó chủ nhiệm cũng không thể tin được, cái đề này, chữ này là xuất phát từ một đứa bé mười tuổi.Quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng nổi!Nhưng mà nghe được đánh giá cao của anh ta, mặt của Chu Trạch Đông cũng không chút thay đổi.Từ nhỏ cậu ta đã được đủ loại giáo viên khích lệ, đối với lời khen của phó chủ nhiệm đương nhiên không có cảm giác gì."Mẹ dạy tôi." Cậu ta lời ít mà ý nhiều.Giống như phó chủ nhiệm trước mặt mới là đứa trẻ bị kiểm tra.Tư Vân nghe được lời khen của đối phương, vui mừng hơn so với Chu Trạch Đông, vui mừng hiện ra trên mặt: "Phó chủ nhiệm, ý của anh là, Tiểu Đông này không thành vấn đề?""Hoàn toàn không thành vấn đề!"Phó chủ nhiệm lời thề son sắt: "Mặc dù chủ nhiệm Ngô của lớp ưu tú lớp 4 của chúng ta có thể hơi kén chọn. Nhưng tôi tin, cậu ấy xem bài thi của Tiểu Đông, khẳng định cũng sẽ bị thuyết phục.""Đứa nhỏ này ưu tú như vậy, tôi sẽ tận dụng hết khả năng của mình, tranh thủ cho các cô được điều kiện tốt nhất!"Rốt cuộc là nhân tài, trường học nào mà không muốn.Đứa nhỏ này còn nhỏ mà đã lợi hại như vậy, hơn nữa cậu ta còn dưới tình huống được giáo dục ở nông thôn như vậy.Nghe chị Trần nói, Tư Vân kết hôn thời gian không dài.Nói cách khác, cho dù Tư Vân dạy cậu ta học tiếng Anh, cậu ta cũng chỉ học trong mấy tháng ngắn ngủi.Chuyện này căn bản người bình thường không thể nào làm được.Cậu ta là thiên tài!Trường học nhiều thêm một cái học bá, phó chủ nhiệm vui mừng hơn bất cứ ai.Anh ta càng là người tiếc người tài.Càng đừng nói thành tích này của Chu Trạch Đông, đã không tới lượt bọn họ sắp xếp cho cậu ta.Mà là lựa chọn của bản thân cậu ta.Cậu ta có tư cách này!Nghe được lời này của phó chủ nhiệm, trong lòng của Tư Vân vui vẻ.Cô vẫn luôn cảm thấy tiểu lão đại rất lợi hại rất ưu tú.Nhưng không nghĩ tới sẽ lợi hại như vậy.Đứa nhỏ này, quả thực nghịch thiên: "Thật tốt quá, vậy phiền phó chủ nhiệm giúp tôi sắp xếp một chút.""Khách sáo rồi." Phó chủ nhiệm cười thành một đóa hoa cúc.Bận rộn xong chuyện của trường học, cũng đã xế chiều
Tư Vân chuẩn bị đưa con về nhà, mấy ngày nay cô quen Tưởng gia bên cạnh, vừa đưa đường vừa đưa bánh ngọt.Hôm nay nghe nói cô mang hai đứa nhỏ đến trường học, bà Tưởng lập tức chủ động muốn giúp cô trông Oánh Oánh.Tư Vân cũng không khách khí.Bà nội Tưởng còn nói cái gì, sớm biết bọn họ còn chưa làm, đã bảo ba mẹ Tưởng Cứu không cần chào hỏi trường học trước, trực tiếp đưa tin, đi chúng với hai đứa nhỏ thì tốt rồi.Tư Vân biết được, ba mẹ đứa bé kia, hẳn là nhân vật nghiên cứu khoa học quan trọng.Nghe nói còn có một đứa con trai, nhưng còn quá nhỏ, đi theo bên cạnh cha mẹ.Tưởng Cứu cũng là một đứa trẻ đáng thương, bởi vì công việc của cha mẹ đặc biệt, sau khi cai sữa được giao cho hai ông già chăm sóc.Cho nên bây giờ cậu bé rất thích chạy tới Chu gia.Bà Tưởng hỏi tại sao, cậu bé liền nói, bởi vì Chu gia có mùi vị gia đình.Nghe nói như vậy lại khiến cho bà Tưởng chua xót, hốc mắt lập tức đỏ lên.Cho nên cũng chủ động kéo quan hệ tốt với Tư Vân.Trường học cách phố Đông bọn họ đặc biệt gần.Đi bộ cũng chỉ chừng hai mươi phút là đến trường.Hai đứa nhỏ không cần giống như là ở nông thôn, trời chưa sáng đã phải thức dậy.Tiểu lão nhị la hét muốn đi WC, Chu Trạch Đông dẫn cậu nhóc đi.Tư Vân đã đến cửa trường học chờ bọn họ, đã bị một người gọi lại: "Vân Vân?"Cô ngẩng đầu đã nhìn thấy một chàng trai đi về phía mình.Đối phương mặc âu phục giày da, đeo kính gọng bạc.ba bảy điểm
Nhưng không lộ vẻ dầu mỡ, ngược lại có chút thanh tuấn nhã nhặn.Đối Phương vẻ mặt phức tạp nhìn cô.Tư Vân còn không kịp mở miệng.Đối phương liền nói: "Tôi ở đại viện nghe người ta nói, cô muốn đến trường chúng tôi làm giáo viên. Tôi còn tưởng đó là lời đồn, không ngờ lại là sự thật."Người của đại viện quân khu?Nguyên chủ lại còn quen biết một người đẹp trai như vậy?Tư Vân nói một câu, cô xoay một vòng cổ họng, lại nuốt vào.Vắt hết óc suy nghĩ thuộc tính trong sách cùng ký ức của nguyên chủ.Lại phát hiện, căn bản không thể tưởng được vai phụ trước mắt này rốt cuộc là ai.Vì thế cô có lệ nói: "Đúng vậy."Ai ngờ đối phương cư nhiên vui mừng nói: "Quả nhiên cô vẫn còn nhớ tới tôi?"Tư Vân: "..." Tôi giả vờ."Còn có chút ký ức, nhưng quên mất anh tên gì." Cô xấu hổ ho khan một tiếng."Phải không?" Chàng trai lập tức giống như quả khinh khí cầu xì hơi, ngay sau đó lại cười khổ nói: "Cũng đúng, tôi đi mười năm, cô chắc cũng không nhớ rõ tôi. Tôi cũng vừa về không lâu, không nghĩ tới nhanh như vậy đã nghe nói chuyện của cô.""Tôi tên là Ngô Nhân Ái, hồi nhỏ chúng tôi học cùng trường, tôi về mới ba tháng, vừa tới trường nhậm chức không bao lâu.""Tôi nghe nói chuyện giữa ông và Phó Dương, sao ông không nói cho tôi biết?"Lần này cậu ta từ nước ngoài trở về, chính là nghe người nhà nói chuyện này.Kết quả chờ cậu ta vội vàng trở về, vẫn đã quá muộn.Tư Vân đã bị đưa xuống nông thôn lấy chồng rồi.Tư Vân kỳ quái nhìn cậu ta một cái, đã mười năm không gặp: "Đây là việc riêng của tôi."Ngô Nhân Ái nghe được lời này, nhất thời nghẹn họng: "Cô, cô đã nói, nếu không có Phó Dương, thì, thì..."Tư Vân: "Thì cái gì?"Mặt của Ngô Nhân Ái từ từ đỏ một chút."Thì..."Tư Vân lập tức ngắt lời: "Đươc rồi, đừng nói nữa."Trong sách viết là chuyện xưa sao khi nguyên chủ lớn lên còn chuyện lúc nhỏ thì làm sao cô biết được.Càng không biết nguyên chủ còn ngoại trừ Phó Dương ra, cư nhiên còn đồng ý hứa hẹn cái gì đó với cậu ta?Ngô Nhân Ái lập tức giống như tên của cậu ta, bị thương nhìn cô.Tư Vân không muốn nghe nữa, nhìn sắc trời một chút, không còn sớm nữa, cô phải nhanh chóng trở về nấu cơm. Quay lại nhìn thấy hai đứa trẻ đang đi về phía này, cô vội nói cho có lệ."Nếu không có việc gì thì tôi đi trước."Ngô Nhân Ái càng chịu đả kích."Chờ một chút, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn hỏi cô có khỏe không.""Nếu cô có vấn đề gì, cô có thể nói cho tôi biết, tôi có thể giúp cô."