Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Mẹ Kế, Nuôi Dạy Con Cái

Chương 18: Thương Nghị Hôn Sự 1




Lưu Dương sững sờ, sau khi hồi thần lại mới đuổi kịp phía sau mẹ vợ: " Mẹ, sao vậy? Tại sao lại không đồng ý? Chung Kiến Quốc rất tốt đó."

" Mẹ con sợ đánh trận." Cha Tống rất hiểu rõ bạn già, "Súng đạn không có mắt, mẹ con sợ Chung Kiến Quốc xảy ra vấn đề không may."

Lưu Dương: "Bởi vì lý do này à? Mẹ, đi chậm chút, Chiêu Đệ không gả cho Chung Kiến Quốc cũng được, mẹ không thể đảm bảo em ấy gả cho người khác, cả đời của người đó sẽ không gặp phải thiên tai nhân họa được."

"Tiểu Lưu nói rất đúng." Cha Tống nhìn con rể bằng một ánh mắt tán thành, khá là bất ngờ, lập tức vỗ cánh tay của mẹ Tống, " Bà quên chuyện ở đại học của Chiêu Đệ à?"

Mẹ Tống dừng bước chân, sắc mặt chợt biến, lại nhấc chân lên, nhưng mà bước chân rõ ràng đã chậm lại.

Lưu Dương nhìn mẹ vợ, lại nhìn cha vợ, nghi hoặc không hiểu: "Cha, mẹ, hai người đang nói chuyện gì mà bí mật vậy?"

" Không có liên quan tới con." Mẹ Tống nói, "Chung Kiến Quốc còn nói gì không?"

Lưu Dương thấy vậy, tính toán quay đầu nói với mẹ vợ của mình: "Chung Kiến Quốc nói anh ta chỉ có một anh trai và chị dâu, anh trai anh ta có hai cô con gái, còn anh ta có ba cậu con trai. Chung Kiến Quốc còn nói nhà anh ta chỉ có mấy người như vậy thôi. Yêm đầu tiên không rõ lắm, về sau lại cân nhắc một chút, khả năng là anh ta đang nhắc nhở yêm, anh ta không thích dì họ, một nhà dì họ không tính là người thân của anh ta."

"Chiêu Đệ cũng không thích dì họ của con." Mẹ Tống nói, "Những thứ này đều là chuyện nhỏ, có nói tiền lương hay không, có phải cậu ta làm chức Thượng úy không?"

Lưu Dương: "Yêm còn chưa kịp hỏi liền đã đến nhà. Nếu mẹ muốn biết, để đợi tới lúc yêm đưa Chung Kiến Quốc trở về sẽ lại hỏi anh ta. Mẹ, thật sự là em gái rất thích Chung Kiến Quốc, chuyện của hai người bọn họ chúng ta nên làm sao?"

Mẹ Tống nói: " Để yêm hỏi cậu ta." Đến nhà liền lên tiếng chào hỏi với Chung Kiến Quốc, sau đó nhìn về phía Tống Chiêu Đệ, "Có tốt không?"

Lời nói không đầu không đuôi, Chung Kiến Quốc nghe được cũng nghĩ không thông. Tống Chiêu Đệ toét miệng cười tươi, ôm lấy cảnh tay mẹ Tống: " Mẹ, bây giờ anh ấy là đoàn trưởng, tiền lương một tháng là một trăm ba mươi văn tiền, bộ đội còn có thêm trợ cấp."

Vẻ mặt mẹ Tống lộ ra sự vui mừng, nghiêng đầu trừng mắt với Tống Chiêu Đệ: "Mẹ lại không muốn tiền của cậu ấy, dù cậu ấy có tiền lương cao hơn nữa, nếu cậu ta đối xử với con không tốt thì cũng vô dụng mà thôi. Chỉ cần là người có tính cách tốt, tiền lương bao nhiêu đều không có vấn đề gì."



Dương thị rất muốn che mặt: "Mẹ của Chiêu Đệ à—— "

"Mẹ, yêm hỏi rồi." Tống Chiêu Đệ cắt đứt lời nói của Dương thị, " Anh ấy chưa bao giờ động thủ với phụ nữ, tiền lương được phát mỗi tháng đều đưa cho yêm giữ."

Chung Kiến Quốc đang muốn nói là anh không đồng ý, lời vưà đến khóe miệng, trong đầu hiện ra cảnh người vợ bị đem đi hỏa táng ngày đó, bộ dáng con trai út tỉnh tỉnh mê mê, con trai thứ hai khóc đến tê tâm liệt phế, còn con trai cả chỉ lặng lẽ rơi lệ: "Đúng vậy. Dì à, người cứ việc yên tâm, Tống đồng chí nếu như nguyện ý gả cho cháu, cháu có nước uống, cô ấy sẽ có cơm ăn."

" Vậy sau này khi Chiêu Đệ nhà yêm sinh cho cậu mấy đứa con, cậu sẽ không thiên vị chứ?" Mẹ Tống hỏi.

Chung Kiến Quốc ngừng một chút vì chưa nghĩ đến vấn đề này.

Tống Chiêu Đệ túm tay mẹ Tống nói: " Mẹ, mẹ nghĩ quá xa rồi."

"Không xa." Mẹ Tống nói, "Hiện tại nói rõ ràng, tránh khỏi sau này các con bởi vì chuyện con cái mà ngày ngày gây gổ."

Tống Chiêu Đệ than thở: " Mẹ, Chung đồng chí người ta hôm nay mới là ngày đầu tiên đến nhà của chúng ta, mẹ, mẹ nói những thứ này làm gì vậy. Nói không chừng, nói không chừng Chung đồng chí người ta ngày mai còn đi xem mắt cô gái khác."

Chung Kiến Quốc cũng cảm thấy mẹ Tống nghĩ quá xa, nghe rõ lời nói của Tống Chiêu Đệ, cố gắng không để đầu óc suy nghĩ lung tung, không ngừng bận rộn giải thích: "Không có, không có. Tống đồng chí, dì, chú, không nói dối gạt các người, cháu chỉ có thể ở nhà đợi đến mùng 9. Lần này chính là vì Tống đồng chí mới trở về, không có người khác.

"Anh Lưu Dương hẳn đã cùng với chú dì nói qua về chuyện gia đình của cháu rồi, Tống đồng chí cảm thấy cháu cũng được, nếu hai người cũng không có ý kiến gì, cháu tính toán qua hai ngày nữa liền đi lĩnh giấy hôn thú."

"Gì? Lĩnh giấy hôn thú sao!" Mẹ Tống kinh ngạc, " Cậu nghĩ mình đang mua cải trắng à?"

Chung Kiến Quốc nghĩ trong đầu, khẩu khí của con gái dì so với việc mua cải trắng còn sảng khoái hơn, mua cải trắng còn phải chọn củ nào tươi ngon để làm thức ăn đó.

"Chung đồng chí, yêm biết cậu không có ý tứ coi thường Chiêu Đệ nhà yêm." Mới là lạ. Bằng vào những lời nói lúc trước của Tống Chiêu Đệ, người bình thường sẽ nghĩ rằng con bé không bình thường. Nhưng mà, Dương thị biết Tống Chiêu Đệ rất bình thường, liền nói, "Trong sách thường nói quân lệnh như núi, cậu đáp ứng ngày 9 trở về thì ngày 9 phải trở về, điểm này yêm có thể hiểu được."