Xuyên Về Nam Lương Làm Thái Tử

Chương 5: Gặp lại rồi !




“Sao tự dưng lại muốn đến Tiền Đường?”

Nếu không phải Thái Diệu Văn tình cờ bắt gặp cậu đang thu dọn hành lý, thì Thời Quang trước khi đi mới định nói với người trong Thái gia.

Cậu có thể nói để tránh những lời mời không dứt, nên quyết định trốn đến Tiền Đường để tìm Du Lượng sao? Từ sau chiến thắng Dương Huyền Bảo, Thái nhị công tử đã trở thành mục tiêu cho bất kỳ ai muốn đấu cờ ở thành Kiến Khang.

“Huynh đi để giải sầu, huynh không thích bị nhiều người làm phiền, cũng không biết cách để từ chối.”

“Muội biết rồi!” Thái Diệu Văn tỏ vẻ phấn khích “Ý muội là, đưa muội đi với! Tiền Đường, Hội Kê, muội nghe nói đều là phong cảnh rất đẹp, nhưng tiếc là muội chưa bao giờ đến được đó. Mà thân thể huynh lại không được khỏe, cần phải có người chăm sóc chứ.”

Nếu Thái Diệu Văn biết Thái tử đang ở Tiền Đường, chắc lại sợ hãi lần nữa. Thời Quang thở dài, quyết định mặt dày tiếp tục nói dối “Đại ca gần đây cũng ở Tiền Đường, huynh ấy viết thư đến nói muốn kiểm tra bài vở của huynh, muội có chắc là cũng muốn đi?”

“A ~~!”

“Yên tâm, lần này cứ để huynh gánh một mình.” Thời Quang vỗ vai Thái Diệu Văn.

Sáng hôm sau, Thái Diệu Văn nhiệt tình xông vào tiểu viện của nhị huynh “Muội nghĩ ra rồi, muội sẽ lén đi, không nói với đại huynh là được rồi!”

Chủ nhân của tiểu viện đã không còn ở đây.

“Lại không đưa muội đi theo!” Thái Diệu Văn tức giận.

Suốt chặng đường từ Kiến Khang đến Tiền Đường, Thời Quang chỉ mang theo một người hầu già từng hầu cạnh Thái Ngạn Châu. Trước đây chỉ mất vài giờ đi tàu hỏa nhưng giờ lại mất năm sáu ngày đi thuyền. Cũng may, cảnh sắc non nước dọc đường làm cậu bớt nhàm chán.

Từ lúc Thái tử rời cung để thị sát Tiền Đường, đã hơn nửa tháng không gặp Du Lượng. Khi thị vệ của Đông cung đến đưa thư, cậu đã nói ý định muốn tới Tiền Đường. Cả đường trăn trở suy nghĩ, đến Tiền Đường rồi thì phải làm sao mới gặp được Thái tử. Không ngờ, Du Lượng đã tính được lộ trình, còn đích thân đợi ở bến tàu.

Khoảnh khắc nhìn cậu ấy từ bến tàu phía xa, nỗi lo lắng trong lòng tan biến vào hư không.

“Hóa ra 1500 năm trước là như thế này.” ngồi xe ngựa quay về biệt quán nơi Thái tử đang ở, Thời Quang thò đầu ra cửa xe ngắm nghía. Hơn 1500 năm trước, thành phố Phương Viên được gọi là quận Tiền Đường.

Hàng quán san sát, buôn bán tấp nập, sông nhỏ tựa phố, liễu xanh đôi bờ, không có con đường rộng lớn, cao ốc phồn hoa nhưng vẫn vô cùng sống động.

Vừa nghỉ ngơi một đêm, Thời Quang muốn ra ngoài đi dạo, Du Lượng đẩy mọi thứ lùi lại một ngày, đặc biệt đi cùng cậu.

Ánh nắng đầu hè xuyên qua bóng cây đung đưa, lốm đốm trên mặt đất. Tiếng hò hét của người lái đò trên những tuyến đường thủy thông suốt trong thành, những tà áo dài tung bay trong làn gió nhẹ, họ sánh bước bên nhau trên con đường lát đá, lắc qua lắc lại.

“Thật tuyệt.” Thời Quang duỗi người, liếc mắt một cái “Không ai biết Du Lượng cửu đẳng với Thời Quang cửu đẳng, cũng không ai biết Thái tử với Nhị công tử, muốn làm gì thì làm.” cậu xoay tròn vài vòng, làm y phục của Nam Lương nhẹ nhàng phấp phới, người ngoài nhìn vào có mấy phần giống như tiên nhân xuất trần, cậu đưa tay về phía Du Lượng.

“Nắm tay tôi, không phải sẽ rất khó chịu sao?” Du Lượng hỏi.

Thời Quang nắm lấy tay Du Lượng, kìm lại sự khó chịu của mình “Đợi đến khi trở về những nơi không thể nắm tay, tôi không chỉ hối hận còn sẽ buồn bực không vui, càng khó chịu hơn thì tính sao.”

Du Lượng mỉm cười, nắm chặt tay người trước mặt.

Thị trấn Tiền Đường của hơn một nghìn năm trước đây hoàn toàn khác với cổ trấn vẫn còn tồn tại ở Phương Viên. Nhà vẫn làm bằng bùn, bên hồ vẫn chưa được xây dựng bờ bê tông, phủ đầy lau sậy rêu phong, những con ngõ hẹp, bốc mùi xú uế. Ngoài ra còn có một bà lão cho ngỗng ăn bên hồ, quẫy đạp ồn ào.

“Ha ha! Còn đánh nhau nữa kìa!” Thời Quang hưng phấn đứng bên cạnh nhìn “Nhìn lông ngỗng rơi đầy đất đây này!”

Niềm vui của cậu luôn đơn giản như vậy “Tôi đi nhặt mấy cọng!” Thời Quang đi về phía trước nhặt lông ngỗng.

Con ngỗng lớn đang chiến đấu nhận ra có kẻ xâm nhập xuất hiện trong lãnh thổ, nó cảnh giác nhìn Thời Quang. Cậu vừa nhặt được ba cọng thì con ngỗng lớn đột nhiên kêu lên rồi lao về phía Thời Quang.

“Hung dữ quá vậy!” Thời Quang sững sờ.

“Mau chạy đi!” Du Lượng kéo cậu đi.

Đàn ngỗng lớn giương cánh đuổi theo phía sau, hai người phía trước nắm tay nhau chạy thục mạng. Sau khi chạy hết một con hẻm, con ngỗng lớn cuối cùng cũng bị cắt đuôi. Thời Quang dựa vào tường thở hổn hển, phát ra tiếng ho khan “Không được rồi, không được rồi.”

“Về thôi.” Du Lượng dựa vào cậu.

Thời Quang nghiêng đầu nhìn Du Lượng, ngày càng ho khan “Thân thể Thái Ngạn Châu thật là quá kém, một chút thể lực cũng không có.”

Du Lượng tới trước mặt cậu rồi ngồi xuống “Tôi cõng cậu.”

Thời Quang sững lại trong giây lát, sau đó vui vẻ leo lên lưng Du Lượng.

Hai người đi dạo bên hồ, những chiếc lá rụng bên bờ thi thoảng lại bị gió cuốn qua lưng Thời Quang.

Thị vệ của Thái tử đi theo phía sau, vừa ẩn đi sự hiện diện của mình, vừa bị sốc khi thấy Thái tử bị ép cõng người khác. Thỉnh thoảng có ngư dân, dân làng đi ngang qua dòm bọn họ một cái rồi tiếp tục quăng lưới làm việc. Ở Nam triều có một phong tục như thế, lang quân thân mật, không có gì lạ.

Thời Quang đưa tay ôm cổ Du Lượng, thì thầm bên tai “Trở về làm Thái tử ngàn năm trước, thể lực vẫn tốt như vậy.” vừa nói xong, cậu đột nhiên thấy không khí rất mập mờ, cậu vẫn đang ho, lại bật cười thành tiếng.

“Bây giờ, cậu nhẹ hơn trước rất nhiều.” Du Lượng nghiêng đầu trả lời “Sau khi về thì ăn ít lại một chút.”

Thời Quang đưa tay phủi mấy chiếc lá vướng trên tóc, rồi cầm lấy một chiếc huơ huơ trước mặt Du Lượng “Nhìn này, những chiếc lá của một nghìn năm trước có giống với một nghìn năm sau không?”

“Đều là lá bạch quả, không có gì khác.”

Thời Quang ngẩng đầu nhìn quanh “Ở Tiền Đường có nhiều bạch quả quá nhỉ, ể mà Phương Viên có phải cũng nhiều bạch quả lắm đúng không, đúng rồi ha, có một cây bạch quả rất to hơn 1500 năm tuổi rất nổi tiếng nằm bên hồ ở nhà tôi đó! Chắc là cái hồ này nè!” cậu hưng phấn nhìn lên “Tôi cũng không biết là cây nào, hay là đi chào hỏi nó chút xíu, lúc về tôi sẽ đi tìm nó lần nữa, xem nó có nhớ tôi không.”

Du Lượng chỉ cười cười nhưng vẫn ngẩng đầu lên tìm kiếm với Thời Quang.

“Thì ra vẫn có một số thứ không thay đổi.” Thời Quang thở dài, cầm chiếc lá che nắng cho Du Lượng, cơn ho vẫn không ngừng lại.

“Có khó chịu không?” Du Lượng tăng tốc bước chân.

“Vẫn còn chịu được. Không sao, ít nhất là vẫn rất vui.” Thời Quang vẫn đang cầm ba cọng lông ngỗng trong tay, cậu nhàm chán nhét một cọng vào búi tóc Du Lượng “Ha ha ha.”

Du Lượng lắc đầu bất lực, trước mặt có một cây cầu vòm bằng đá, sau khi qua cầu sẽ sớm trở lại biệt quán, vẫn phải tìm đại phu khám cho Thời Quang “Trước khi vào cửa phải lấy xuống cho tôi đó.”

“Được thôi!” Thời Quang lại gắm thêm một cọng lông ngỗng.

Những thị vệ theo sau nhìn Thái tử thế mà vẫn nhịn được, trong lòng vô cùng chấn động, dường như đột nhiên đã nhìn thấu hồng trần.

Du Lượng cõng Thời Quang trên lưng bước lên bậc thềm của cây cầu đá.

Thời Quang cài lông ngỗng vào tóc Du Lượng “Điện hạ vất vả rồi.”

“Cậu không biết đau lòng cho tôi gì hết.”

“Điện hạ, người quên rồi à, bám vào người, thần từng giây từng phút đều cảm thấy đau này.” Thời Quang nằm ở phía sau thì thào nói.

Trước mắt đã đến nơi cao nhất của cây cầu vòm đá, Du Lượng đột nhiên dừng lại.

Đối diện với cây cầu đá, Thái Diệu Văn và Tiểu Hồng cải trang thành nam, mang theo hành lý đang bị sốc khi nhìn thấy hai người trước mặt.

Thái Diệu Văn muốn bật cười ngay lập tức khi nhìn Thái tử với mấy cọng lông ngỗng trên đầu. Thấy Thái tử đang cõng nhị huynh mà trong lòng hỗn loạn “Thái tử điện hạ … nhị huynh …”

Vẫn là Tiểu Hồng thông minh, nhanh chóng kéo tam nương hành lễ “Bái kiến điện hạ.”

Thời Quang ngẩng đầu lên, hơi chấn động một chút, nhanh chóng tháo hết lông ngỗng, vỗ vai Du Lượng để cậu ấy đặt mình xuống “Tam muội, sao … sao muội lại ở đây?”

“Phong cảnh tuyệt đẹp của thế gian, chỉ vì muội là nữ nhi nên không được ra ngoài nhìn ngắm sao, muội nhất quyết muốn xem đấy.” Thái Diệu Văn cắn môi, oán hận nhìn cậu “Ngược lại là huynh, muội sắp bị huynh làm tức chết rồi, biết rõ là hố lửa mà vẫn cứ nhảy vào.”

Du Lượng ho một tiếng. Thái Diệu Văn mới kiềm chế, cúi đầu lèm bèm.

“Chuyện này một lời khó nói hết.” Thời Quang xoa trán.

“Điện hạ, hai người có thể trốn ở Tiền Đường cả đời được sao?” Thái Diệu Văn vẫn không nhịn được mà hỏi.

Du Lượng đang nghĩ xem nên trả lời thế nào thì chợt nghe Tiểu Hồng hét lên “Nhị công tử, người sao vậy!” cậu quay người lại nhìn, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Thời Quang không hiểu chuyện gì xảy ra với mình, cảm thấy dưới mũi có chút mát lạnh, thứ gì đó chảy xuống, đưa tay ra sờ thì lòng bàn tay đỏ bừng “Sao lại chảy máu mũi?” đột nhiên đầu óc choáng váng, không đứng vững được, ngã vào một vòng tay ấm áp mạnh mẽ.

Chỉ thấy Thái Diệu Văn hét lên “Nhị huynh” rồi bổ nhào về phía trước, dần dần mờ ảo trước mặt cậu.

Thái tử biệt quán.

Lão đại phu râu tóc bạc trắng mang hòm thuốc lắc đầu thở dài “Thứ cho lão phu vô dụng, lang quân trong phòng kia đã suy yếu vì bệnh tật, lại thêm trầm cảm tích tụ trong người, khó mà chữa được, sợ rằng thuốc cũng không còn tác dụng.”

Thái Diệu Văn sửng sốt “Nhị huynh rõ ràng đã khỏe hơn nhiều rồi!”

Du Lượng cau mày “Hắn có thể duy trì được bao lâu nữa?”

“Nói cũng lạ, lão phu bắt mạch, rõ ràng là người sắp chết, thế nhưng vẫn giữ được một hơi thở. E rằng chỉ còn kéo dài được nửa năm, ít nhất là ba tháng.” lão đại phu lại lắc đầu.

“Ăn nói kiểu gì đấy!” Thái Diệu Văn lo lắng.

“Hừ, không tin lão phu, thì tìm người khác đi!” lão đại phu phất tay áo rời khỏi.

Thái Diệu Văn khóc lóc ầm ĩ, chạy về phòng thì thấy nhị huynh vẫn đang ngủ.

Một cơn đau nhói trỗi dậy trong lòng Du Lượng, tim cậu đập thình thịch, như thể có thứ gì đó đang cố thoát ra khỏi sự kiềm chế. Một trực giác ập đến, Du Lượng duỗi tay ra thầm hỏi: có phải … thời gian của chúng ta sắp đến rồi?

Tại sao … sự sống đóng băng trong cơ thể Thái Ngạn Châu đột nhiên bắt đầu trôi đi? Lẽ nào Thời Quang đã làm gì đó khiến chấp niệm của Thái Ngạn Châu bắt đầu tan biến?

Đúng lúc này, có người vào tiểu viện, nửa quỳ hành lễ “Bẩm Điện hạ, người nộp kỳ phổ tên Vô Danh đã tìm được rồi!”

Du Lượng đột nhiên quay đầu “Ở đâu?”

“Là một người viết sách ở huyện Tiền Đường, nhưng ông ấy nói người chơi cờ không phải ông ấy.”

“Ta sẽ tự đi hỏi.” Du Lượng bước ra.

Khi Thời Quang tỉnh lại cũng không biết đã qua bao lâu. Thái Diệu Văn vẫn ngồi bên cạnh, nhận ra cậu đang động đậy vội vàng đứng dậy mỉm cười, nhưng đôi mắt đã sưng lên rõ rệt.

Hóa ra bệnh của Thái Ngạn Châu là cảm giác thế này, sức lực của cơ thể dần rời xa anh ấy. Cậu cố gắng ngồi dậy, nhưng không thể. Thời Quang đột nhiên có chút buồn bực, trước đây có mấy lần cậu đã muốn giải thích cậu không phải là nhị huynh của muội ấy, nhưng lời đến miệng lại không nói ra được. Cớ sao phải làm thế, để muội ấy vui vẻ thêm một chút. Được bao nhiêu ngày thì hay bấy nhiêu ngày.

“Tam muội, đừng khóc.”

“Có khóc đâu.” Thái Diệu Văn lại lau mũi.

“Trên thế gian này vẫn còn rất nhiều cảnh sắc tuyệt vời đang đợi muội ngắm nhìn, muội nhớ kĩ, nhị huynh sẽ luôn ủng hộ muội.” Thời Quang nắm chặt tay lại làm động tác cố lên.

“Tự dưng nói mấy chuyện này làm gì.” Thái Diệu Văn không kìm được, đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa lau mắt “Nếu huynh cảm thấy … hạnh phúc khi ở bên cạnh Điện hạ, vậy huynh cứ ở cạnh ngài ấy đi, muội sẽ không cản huynh nữa.”

Thời Quang thở dài.

Một lúc sau, Du Lượng vội vàng bước vào “Cậu không sao chứ?” cậu vừa nghe tin Thời Quang đã tỉnh, liền lập tức chạy tới.

Thời Quang gật đầu, khởi động một chút “Xem nè, còn có thể kiên trì chút ít.”

“Cứ từ từ.” ánh mắt Du Lượng lộ ra lo lắng.

“Kỳ lạ.” Thời Quang ôm ngực, có chút vui mừng “Khi Thái tử đến gần, tim tôi bớt đau rồi này. Tôi đã làm gì thế nhỉ, chấp niệm của Thái Ngạn Châu đã giảm đi rồi?”

“Nhưng bệnh của Thái Ngạn Châu trở lại rồi.” Du Lượng bất lực.

“Dù sao ông trời cũng sẽ không để cậu vẹn toàn đôi đường.” Thời Quang quay lại “Cứ thế đi, đến lúc đó sẽ từ biệt người trong Thái gia cho đàng hoàng.”

“Dậy đi, tôi đưa cậu đến một nơi.” Du Lượng đột nhiên nở nụ cười.

Tiền Đường có hồ nước với những con sóng lấp lánh tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp. Đi qua khu rừng trúc rậm rạp đung đưa trong gió bên hồ, Du Lượng dẫn Thời Quang đi trên một con đường đá yên tĩnh.

“Cậu dẫn tôi đi hẹn hò à?” Thời Quang nhìn xung quanh, thấy phong cảnh khá tốt.

“Đến rồi sẽ biết.” Du Lượng tiếp tục dẫn Thời Quang đi về phía trước.

Một tiểu viện hiện ra trong rừng trúc, có tường rào bao quanh. Du Lượng nhẹ nhàng mở cửa hàng rào, dẫn Thời Quang đến cạnh cửa sổ.

Hai người từ xa nhìn qua khung cửa, căn phòng bày đầy những bàn cờ, có rất nhiều trẻ nhỏ, bốn năm tuổi, sáu bảy tuổi tụ tập ngồi xung quanh, một người lớn đang ngồi chính giữa phòng. Bóng người áo xanh quay lưng với cửa sổ.

Một đứa trẻ đang quỳ trước mặt người lớn, chắp tay ba lạy, rồi mạnh mẽ hô to “Tiên sinh trên cao, hôm nay thu nhận đệ tử, một ngày làm thầy, suốt đời làm cha, đệ tử xin cúi đầu.”

Người lớn khẽ gật đầu, đứa trẻ đứng dậy. Bọn trẻ cười phá lên, rồi ngồi theo cặp và bắt đầu chơi cờ.

Du Lượng và Thời Quang nhìn trộm bên cửa sổ.

Đôi mắt hơi đỏ.

Người lớn đứng dậy quay lại, khẽ phất chiếc quạt xếp trên tay, đi giữa các cậu bé đánh cờ, nhìn xung quanh, thỉnh thoảng cúi người nhẹ nhàng chỉ bảo. Sao anh ấy trông già thế nhỉ, hình như anh ấy gần bốn mươi rồi.

Những giọt nước mắt của Thời Quang không biết trào ra từ lúc nào.

Hai người ẩn nấp, mọi người trong phòng vẫn chưa phát hiện ra, Du Lượng bên cạnh nhẹ nhàng nói “Tôi đã điều tra rất lâu mới phát hiện kỳ phổ của Vô Danh đến từ Tiền Đường, người viết sách ở huyện Tiền Đường nói, con trai ông đã lén trộm kỳ phổ từ chỗ tiên sinh dạy cờ, khi ông ấy xem thử thì vô cùng kinh ngạc, nhưng ông ấy đã từng gặp vị tiên sinh này, biết vị tiên sinh này rất ghét những chuyện mua danh cầu lợi. Sau khi nghe tin Thái tử muốn thu thập kỳ phổ, người viết sách cảm thấy đáng tiếc khi phải chôn vùi một kỳ phổ hay thế này, nên đã tự quyết định giao nộp. Tôi liền hỏi ông ấy vị trí của kỳ xá, đây là lần đầu tiên tôi tới đây.”

Tiếng đặt cờ trong phòng nối tiếp nhau, truyền ra bên ngoài, gió thổi lá tre xào xạc.

“Có đúng là Chử Doanh mà cậu đã từng quen không?”

Thời Quang hít sâu một hơi “Già đi một vài tuổi, quần áo cũng không còn kỳ lạ nữa.”

Du Lượng cười nhẹ, quay đầu nhìn vào trong phòng hồi lâu “Thì ra Chử Doanh có dáng vẻ thế này.”

Bọn trẻ trong phòng còn đang trong giờ học, hai người không thể làm phiền, cứ nấp bên cửa sổ thì thầm.

“Nghe người viết sách nói, anh ấy dạy cờ để kiếm sống, luôn sống một mình, thường tự xưng là Vô Danh, không nhắc đến tên họ. Ngoài việc dạy cờ, anh ấy rất ít khi qua lại với mọi người.”

Thời Quang lại dụi mắt cười “Đột nhiên nhớ tới lúc còn bé, khi đó ba tôi phải đi xa một chuyến, tôi vô cùng nhớ ông ấy, đợi mãi đợi miết, đợi đến mấy năm cuối cùng ông ấy cũng về nhà một lần, bình thường có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại quên mất tiêu.”

Cuối cùng cũng đến giờ tan học, bọn trẻ chấp tay hành lễ với tiên sinh, tay trong tay cười hi hi ha ha ra về. Không ai nhận ra Du Lượng và Thời Quang đang trốn sau góc nhà. Tiên sinh đứng bên cổng rào nhìn bọn trẻ từng bước đi xa.

Trong sân im ắng trở lại. Anh đóng cửa rồi quay lại, nhìn thấy hai người đột nhiên từ trong góc đi ra, tới trước mặt anh. Khó che dấu được ánh mắt đang run rẩy “Cậu, cậu, các cậu … có, có chuyện gì vậy?” anh rốt cục bình tĩnh lại “Ngại quá, hai người giống với bằng hữu cũ của ta.”

“Chử Doanh, em đến rồi!” “Xin chào, thầy Chử.”

Cây quạt gấp cầm trong tay cả ngày bỗng nhiên rơi xuống đất.

“Anh trở về Nam Lương mười ba năm rồi sao?” Thời Quang sửng sốt “Ở chỗ em chỉ mới có năm, sáu năm.”

Chử Doanh khóa cửa rồi đưa họ vào kỳ xá. Vừa rồi Thời Quang đã giải thích về việc họ đến đây như thế nào, giờ đến lượt Chử Doanh nói về bản thân.

“Ừm.” Chử Doanh rót trà cho từng người rồi cười nhẹ “Khi trở về Nam Lương, những người mà anh quen đều không thay đổi, nhưng bản thân anh đã trôi qua lâu như thế, giống như giấc mộng Nam Kha*, giấc mộng kéo dài ngàn năm. Quay lại cũng thật nhàm chán, mà cũng không muốn tìm đến cái chết nữa, chi bằng tìm một nơi không ai biết, chỉ muốn vô danh một đời, truyền bá cờ đạo.”

*Giấc mộng Nam Kha: chính là chỉ về những thứ vô thực, những thứ vượt xa tầm tay với của con người. Kỳ thực, điều nó muốn ám chỉ nhất chính là “nhân sinh như mộng ảo”, đời người như một giấc chiêm bao…

Du Lượng cầm tách trà lên nhấp nhẹ, ánh mắt không hề rời khỏi Chử Doanh.

“Tiểu Lượng.” Chử Doanh khẽ cười với cậu.

“À, thầy Chử.” Du Lượng ngồi thẳng lưng.

“Lúc nãy hai em bước ra, em đã nắm tay Tiểu Quang.”

Du Lương gắng gượng rót trà “A … thế ạ?”

Chử Doanh để chiếc quạt gấp sang một bên “Anh sớm đã nhìn ra rồi, Tiểu Quang theo đuổi được em rồi à?”

Tách trà còn chưa được rót xong, Du Lượng đã cố lắm rồi.

“Anh nhìn ra gì thế?” Thời Quang vội vàng chặn miệng Chử Doanh, cảm giác lần đầu tiên chặn được, khá là tốt.

“Có gì xấu hổ đâu chứ.” Chử Doanh lấy quạt gấp gạt tay Thời Quang ra “Ngày nào, em cũng trốn trong phòng đọc tạp chí của Tiểu Lượng, cũng chưa từng nói xấu hổ mà.”

Du Lượng ho khan một tiếng “Khụ khụ, thầy Chử, em mới là người theo đuổi Thời Quang.”

Thời Quang không thể nhịn cười, cuối cùng cậu cũng ngồi lại đàng hoàng.

Chử Doanh cầm quạt che giấu một nụ cười nhẹ, đưa mắt nhìn Du Lượng, rồi lại nhìn Thời Quang, thấy lỗ tai hai đứa đều đỏ lên “Tốt thật.”

Vài ngày sau đó, Du Lượng và Thời Quang đều đến kỳ xá Vô Danh để chơi cờ. Vốn dĩ Thái Diệu Văn cũng muốn đi theo xem thử, nhưng vừa nghe tới đó để chơi cờ thì liền mất hứng rồi tự mình đưa Tiểu Hồng ra ngoài.

Du Lượng cuối cùng cũng được chơi cờ với Chử Doanh. Lúc chơi quy tắc chân đế, cậu ấy thua. Lúc chơi cờ vây hiện đại, cậu ấy thắng.

“Già rồi, theo không kịp năng lực tính toán của người trẻ tuổi.” sau khi Chử Doanh thua cờ, trái lại còn rất vui vẻ “Tiểu Lượng, em cũng học cờ của anh à?”

“Đúng vậy, nước cờ của anh đã khiến em được tự do hơn.” Du Lượng cung kính đáp.

“Em dạy đó.” Thời Quang xen vào.

Chử Doanh nhìn Thời Quang “Cách chơi của em bây giờ, xem ra khác hẳn so với lúc trước. Anh biết rồi, em đã học cờ của Du Hiểu Dương.” anh giơ quạt gấp lên chỉ vào Du Lượng “Em ấy dạy chứ gì.”

Du Lượng gật đầu.

“Sao anh lại thông minh vậy chứ!” Chử Doanh rót một tách trà, thổi cho bớt nóng.

“Xem anh đắc ý kìa.” Thời Quang cong môi “Em muốn nói với anh một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Anh có biết, công chúa mà anh kể với em đã về Nam Lương rồi không? Em đã gặp công chúa rồi, lúc nào tâm trạng cũng không vui. Lúc trước em có thể thắng được Dương Huyền Bảo, công chúa đã giúp em rất nhiều!”

Chử Doanh bưng tách trà “Nàng ấy … tâm trạng không vui sao?”

“Đúng vậy, hiếm lắm mới cười một lần. Du Lượng với em đã tự hỏi rất nhiều lần, tại sao công chúa lại giúp em? Công chúa cũng ghét Dương Huyền Bảo à? Anh nghĩ sao?”

Chử Doanh đặt tách trà xuống, chậm rãi nói “Công chúa đương triều, sao có thể tùy tiện bàn tán. Anh nghĩ thế nào đã làm sao? Anh có thể nghĩ được gì.”

Thời Quang và Du Lượng nhìn nhau.

Nháy mắt đã tới tháng Năm, cho đến cuối thu. Du Lượng và Thời Quang trở về Kiến Khang, nhưng trong lòng lại nhớ Tiền Đường, nên hai người đã quay lại vài lần. Nhưng Thái tử rất bận, Du Lượng thường không tìm được thời gian rảnh. Thời Quang cũng phải về Thái gia để chịu quản thúc của lão gia tử. Cậu nhận thấy sức lực trong cơ thể này đang mất dần đi, dường như thời gian rời khỏi ngày càng đến gần.

Tuy nhiên, ngay cả khi cậu mệt lả người, cậu vẫn phải đến Tiền Đường một lần nữa.

Tiết thu phân, Lan Nhân tự đã được xây xong.

Nam Dương Trưởng công chúa trịnh trọng cáo biệt hoàng huynh và những người thân, rời khỏi hoàng cung. Thái tử được lệnh hộ tống.

Trưởng công chúa và Du Lượng đã chơi cờ với nhau để bớt nhàm chán trên đường đi. Sau một ván cờ, Trưởng công chúa cười nói “A Hoằng, lúc chơi cờ với bổn cung, con lúc nào cũng sẽ âm thầm nhường ta, khiến cho cô cô cảm thấy thật có lỗi.”

“Cô cô khách khí rồi.” Du Lượng cười xấu hổ.

Trưởng công chúa lấy ra bản in <Kỳ phổ Đại Lương> “Ta nghe nói kỳ phổ này đều do con tự tay sắp xếp?”

“Đúng vậy.”

Nàng lật đến một trang “Tại sao chỉ có người này không có tên?”

“Có lẽ là vì không muốn được lưu tên.”

Một chút thất vọng thoáng hiện trong mắt Trưởng công chúa “Vậy sao?”

“Sao cô cô lại hỏi về kỳ phổ này?”

Trưởng công chúa cười nhẹ “Không có gì, chỉ là cảm thấy phong cách chơi cờ giống một người bằng hữu cũ mà thôi.”

Du Lượng suy nghĩ một chút, đột nhiên nói “Trong lúc thị sát Tiền Đường, ta đã gặp một tiên sinh dạy cờ. Kỹ năng chơi cờ của vị tiên sinh này rất thâm sâu khó lường. So với tiên sinh, ta còn kém rất xa. Cô cô có muốn mời vị tiên sinh này đến đấu cờ học hỏi không?”

“Ngay cả con cũng cảm thấy thực lực chênh lệch rất xa, nếu người này đến Kiến Khang, nhất định sẽ thành danh. Nhưng tiên sinh chỉ dạy cờ ở trấn nhỏ, xem ra cũng khá nổi danh tại đây, bổn cung cũng muốn học hỏi một chút.” Trưởng công chúa nhẹ nhàng gật đầu.

Trong Lan Nhân tự, cuối cùng cũng đã an bài xong cho Trưởng công chúa cùng mấy chục người đi theo. Một ngày nọ, Thái tử và Trưởng công chúa đang chơi cờ trên lầu các thì có người đến báo tin, có khách đến, nói là do Điện hạ đích thân mời đến.

“Là vị tiên sinh dạy cờ đó sao?” Trưởng công chúa tò mò hỏi.

“Đúng vậy, là ta mời đến.” Du Lượng đứng lên.

“A Hoằng quả nhiên là hạ mình cầu hiền*.”Trưởng công chúa khẽ gật đầu.

*Thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài.

Trước cửa Lan Nhân tự, Thời Quang với Chử Doanh nhìn quanh, thở dài nói “Thật không ngờ, Lan Nhân tự lại là một ngôi chùa ngàn năm tuổi, nhưng cổng chùa trước đó chúng ta nhìn thấy cũng không cũ lắm, có phải đã được tu sửa lại không?”

“Anh sống ở Tiền Đường đã nhiều năm, chưa bao giờ nghe nói về Lan Nhân tự. Nó mới được xây à?”

“Thái tử giám sát đó, không ngờ đúng không, Lan Nhân tự là do Du Lượng giám sát xây nên á.”

Chử Doanh cười hì hì.

Cửa chùa mở ra có tiếng cọt kẹt.

“Chử tiên sinh, Thái công tử.” Thái tử đón người trước cửa.

Sau màn chào hỏi khi gặp mặt, Du Lượng dẫn họ vào chùa “Một vị trưởng bối trong chùa nghe nói có Chử tiên sinh đến thăm, muốn xin thỉnh giáo một ván cờ, có được không?”

“Không vấn đề.” Chử Doanh gật đầu.

Cánh cửa lầu các mở ra, công chúa ngồi sau bức bình phong thấy Thái tử dẫn hai người bước vào.

Người đến bước qua bức bình phòng, công chúa ngước mắt lên.

Bốn mắt đối diện nhau.

Nàng kinh ngạc nhìn Thái tử, rồi nhìn lại vị tiên sinh này.

Kỉ niệm ùa về trong phút chốc, bao mệt nhọc còn lại trong lòng dần tan biến sau những thăng trầm cuộc đời hơn mười năm qua. Người phụ nữ trạc ba mươi, cũng từng là một thiếu nữ mười sáu tuổi, ngày nào cũng háo hức chờ đợi Chử tiên sinh vào cung dạy cờ.

Chử Doanh cũng kinh ngạc không kém, nhanh chóng đè lại tâm tình, cười nói “Công chúa vẫn giống như trước kia.”

Hai tay công chúa run rẩy, cố gắng bình tĩnh hỏi “Tiên sinh có bằng lòng thường đến chơi cờ không?”

Chử Doanh dừng một chút, sau đó cười nói “Được.”

Du Lượng và Thời Quang lại nhìn nhau, Thời Quang bí mật làm động tác chiến thắng, cả hai lặng lẽ đóng cửa bước ra ngoài.