Xuyên Về Năm 70

Xuyên Về Năm 70 - Chương 76: Chương 76







Ngẫm lại đời này, cô thật sự được lớn lên trong sự cưng chiều.

Ban đầu mới đến chịu khổ nhưng mẹ và bà đều thương cô như bảo bối, chưa từng có tư tưởng trọng nam khinh nữ, lớn lên cạnh anh trai, được chiều như công chúa.

Bây giờ cô có thêm cha, thêm anh họ, hạnh phúc đến mức cô thực sự nghĩ rằng mình là tiên nữ trên trời xuống lịch kiếp, nếu không tại sao cô tốt số đến vậy?
Giống chuyện hôm nay, nếu là cô gái bình thường khả năng đã bị hại, dù sao nam nữ trời sinh có khác biệt quá lớn, đây là chuyện không thể né tránh.

Nhưng cô không những không hề hấn, còn đập chết tên khốn khiếp kia, nói cô bất hạnh, ai tin? Cô không hy vọng xa vời có nhiều may mắn nghịch thiên, chỉ cần người nhà bình an khỏe mạnh ở cạnh nhau, cuộc đời này đã thỏa mãn.
“Đương nhiên, từ nhỏ Nha Nha của anh đã không giống người thường, người dám bắt nạt em đều không có kết cục tốt.” La Gia Tề chuẩn bị có thời gian nói chuyện kĩ càng với chú Cương Tử, Chu Thái An đã chết không đáng lo, còn có Chu Thái Bình, đối phương có thể giận chó đánh mèo, vì sao mình không thể?
Tin tưởng vấn đề này, La Gia Tề và chú Cương Tử sẽ trò chuyện rất vui vẻ, Chu Thái Bình đáng thương, chúc ông ta may mắn đi.
Hai người dựa vào nhau dinh dính một lúc, xem thời gian đã qua nửa đêm nên đi ngủ.

La Gia Tề đưa em gái về phòng ngủ, dặm tốt chăn, dù thế nào vẫn lo lắng: “Nha Nha, vạn nhất đêm muốn ói em nhớ nói cho em, biết không?” Nơi yếu ớt như đầu bị va đập, có ai biết để lại di chứng thế nào không?
“Vâng, yên tâm đi anh.” Nha Nha cầm chăn ngoan ngoãn gật đầu xác nhận.
La Gia Tề cẩn thận bước từng bước ra cửa, lại xoay người dặn dò: “Nha Nha, buổi tối nếu em bị ác mộng, trăm ngàn đừng sợ, anh ở ngay cách vách.” Một cô gái hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn chết một người, vạn nhất em gái sợ hãi thì sao?
Nhìn vẻ mặt anh trai lo lắng, Nha Nha bất đắc dĩ cười, đến cùng ai là người lo lắng hả? Đơn giản xốc chăn lên, xê dịch sang một bên cô nói: “Anh, em thật sự không biết buổi tối có thể bị ác mộng không, hay là anh ở lại đây giúp em một đêm, hai chúng ta rất lâu không ngủ cùng nhau.”
Cô biết, đêm nay dọa anh hoảng sợ, nếu về phòng anh cũng miên man suy nghĩ, hai người nên ngủ cùng nhau.
“Cũng được, anh ngủ cùng em, miễn cho em sợ hãi, chờ anh một lát, anh đi thay áo ngủ.” La Gia Tề như nhận được lệnh đặc xá, lấy vận tốc ánh sáng chui vào phòng mình, thay áo ngủ rồi nhanh chóng quay về.
Nằm trên giường Nha Nha, chăn của Nha Nha, ôm cô gái mình yêu nhất vào trong ngực, cuối cùng anh thả lỏng thần kinh vẫn căng thẳng, an tâm nhắm hai mắt, hôm nay, anh thật mệt mỏi…
Ngày hôm sau, La Gia Tề xin phép cho Nha Nha nghỉ ba ngày để cô ở nhà nghỉ ngơi.

Ban ngày để Tiêu Trung Thần cùng cô đến cục cảnh sát ghi lại lời khai, kể lại chuyện ngày hôm qua bị bắt cóc.

Đoạn đầu cô không cần nói dối, phía sau đổi thành Chu Thái An định gây rối với cô, khi cô chạy trốn không ngờ va vào tủ quần áo làm nó bị đổ, sau đó tạo thành cảnh tượng này.
Mọi người lại giành một giây mặc niệm cho tên họ Chu, sau đó để họ về nhà chờ tin tức.
Mấy ngày kế tiếp, đều có người cùng cô ở nhà tĩnh dưỡng, cho dù đi ra ngoài, có Tiêu Trung Thần làm bạn suốt hành trình.

Ông chỉ có một cô con gái, chuyện ngày đó ông càng nghĩ đến càng sợ.

Nếu con gái xảy ra chuyện không may, làm sao ông sống nổi?
Nha Nha là cô gái có hiểu biết, cũng thông cảm ba lo lắng, dù sao có người quan tâm cũng tốt, vậy đi cùng nhau.
Thời gian vụt qua, đợi đến lúc cô tới trường, năm thứ ba cũng trôi qua, các cô bắt đầu nghỉ hè.

Nghỉ hè năm thứ ba mang ý nghĩa bạn có thể tìm chỗ thực tập, dù sao năm tư là giai đoạn thực tập, nếu làm trước không có ai nói bạn.
La Gia Tề cuối cùng chào đón ánh bình minh, mỗi ngày cùng đi làm cùng tan tầm với Nha Nha, thật là hạnh phúc.
Bình thường Nha Nha thường xuyên đến công ty, cho nên hoàn toàn là ngựa quen đường cũ với công việc.

Điều duy nhất làm cô ngạc nhiên là cô bạn thân Trịnh Giai Giai của cô hình như được người nào đó chiếu cố đặc thù?
“Anh, anh có phát hiện gần đây anh Đại Lực rạng rỡ, dáng vẻ có hoa đào nở rộ không?” Nhìn xa xa, khóe mắt đuôi lông mày Vu Đại Lực đều mang theo xuân ý nồng đậm, Nha Nha rất ngạc nhiên nói nhỏ với anh trai.
“Đại Lực?” La Gia Tề lấy làm lạ liếc sang, “Em không nói anh cũng không phát hiện, gần đây có vẻ cậu ta luôn tươi cười?” Đại Lực luôn luôn kín đáo, có thể lén lút vui mừng như thế, thật sự không dễ dàng.
“Anh Gia Tề, chuyện hôm nay đã xong, em đi trước, Nha Nha, ngày mai gặp.” Không biết mình đã bị chú ý, đồng chí Vu Đại Lực vui vẻ vẫy vẫy tay với hai người, sau đó huýt sáo bước chân nhẹ nhàng tiêu sái.
“Thật sự có chuyện tốt?” Hiện tượng không bình thường này khiến cho La Gia Tề chú ý, anh quay đầu nhìn về phía em gái, “Em có biết cậu ta bị làm sao không?”
“Anh Đại Lực và Giai Giai hình như yêu đương.” Hẳn là vậy, nhưng lời này chưa được người trong cuộc nói ra nên cô nói mập mờ.
“Đại Lực và Giai Giai?” Đầu tiên La Gia Tề ngẩn ngơ, sau đó ngẫm lại tướng mạo tính tình hai người cảm thấy rất hòa hợp.

“Ha ha, thằng nhóc này giấu sâu thật? Không tệ, Giai Giai rất tốt, hai người đúng là rất hợp.”

Vẻ ngoài Vu Đại Lực không tệ, tuy rằng kém La Gia Tề, nhưng thân phận hiện tại ở đó, không phải không có ai có ý với anh.
Nhưng nói thế nào nhỉ? Anh luôn cảm thấy mình không có tiếng nói chung với các cô gái trong thành phố, mặc dù hiện tại tốt xấu anh cũng là phó giám đốc, nhưng cảm thấy trong khung mình vẫn là người nhà quê, thích ăn hành tây, chan nước tương, về nhà thích đi chân đất lắc lư xung quanh.

Mình như vậy thật không hợp với các cô gái thành phố, còn cô gái ở nông thôn, anh cũng không thích, dù sao gặp nhiều cô gái thành phố, thói quen cách sống trong thành phố, quay lại quê cũ trông thấy cô gái sáng mắt vì điện thoại kiểu mới của mình, anh cũng không thích nổi.
Trịnh Giai Giai là cô gái nông thôn nhưng cô là sinh viên, ở trong thành phố ba năm.

Hai người nửa nông thôn nửa thành phố gặp nhau đều cảm thấy tìm được tiếng nói chung, không bao lâu sinh ra tình cảm nồng nàn, trước mắt tuy rằng chưa làm rõ, nhưng tình cảm này đang không ngừng biến chất, một lúc nào đó hoàn toàn lên men biến thành tương, không đúng, là nảy nở đóa hoa tình yêu.
La Gia Tề trải qua Nha Nha nhắc nhở, rốt cục phát hiện bí mật của hai người này, trong lòng không nhịn được vui mừng thay bạn mình.

Cậu nhóc này không còn nhỏ, mình không sốt ruột vì chờ Nha Nha, nhưng cậu ta không có ai để chờ đợi, không biết do dự cái gì, mỗi lần mẹ Chu nhìn thấy mình đều thúc giục anh giúp cậu ta tìm đối tượng, cũng không phải là anh không hỗ trợ, là Vu Đại Lực chướng mắt, hiện tại, cuối cùng tìm được người, Giai Giai là cô gái tốt.
Quan sát vài ngày, La Gia Tề hiếm khi rộng lượng, để đồng chí Vu Đại Lực được nghỉ thứ bảy chủ nhật, để anh sớm quyết định vấn đề tình cảm, đều nói thành gia lập nghiệp, nếu không lập gia đình thì việc lập nghiệp trong lòng cũng không nắm chắc?
—— tôi là đường ranh giới ——
Lại là một năm mới.

Lễ mừng năm mới năm nay trong nhà không chỉ có thêm cha vợ, càng làm La Gia Tề hưng phấn là dịp gần Tết cha vợ định để cho hai người đính hôn.
Tuy rằng chỉ là đính hôn, nhưng có một chữ “hôn”, không có đính hôn làm sao có kết hôn? Hiện tại đính hôn cũng là thấy được tương lai đầy hy vọng.
Thật ra, ở phương diện hành động quá mức thật thà, anh hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Trung Thần.

Đối phương nghĩ thế này: hai đứa bé đã lớn, mỗi ngày còn ở cùng một chỗ, có lẽ chuyện nên xảy ra đều đã làm.

Nhỡ chẳng may tạo ra một sinh mệnh thì không dễ nghe, cho nên nhanh chóng đính hôn đi, vạn nhất có chuyện gì, trước tiên bổ sung giấy đăng kí kết hôn, sau đó nói cho mọi người, hai người đã sớm kết hôn, chỉ là e ngại con gái còn đến trường, cho nên không tổ chức lớn.
Hai người Nha Nha không biết ý nghĩ trong lòng cha già, nếu họ biết, nhất định sẽ nói ông suy nghĩ nhiều, nhưng có biện pháp nào? Dù sao đó là tấm lòng của người cha.

Trước lễ đính hôn một ngày, Tiêu Tư Văn đến.
Nhìn anh họ lấy ra khỏi hộp một đống châu báu trang sức, chưa hết còn có giấy tờ chuyển nhượng bất động sản, cô tò mò xem địa chỉ, là vị trí cực kì tốt, thế này là sao?
“Anh Tư Văn, cho dù em kết hôn anh cũng không cần tặng em lễ lớn như thế chứ?” Nha Nha thật sự không hiểu ra sao, món quà quá lớn.
Tiêu Tư Văn mất tự nhiên nhìn Tiêu Trung Thần đứng cạnh, sau đó húng hắng cổ họng, cười gượng nói: “Đây là bà nội bảo anh đưa cho em.”
Một câu nói khiến cả căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng người dẫn chương trình trong TV tiếp tục nói.
Bà nội không thể nghi ngờ là mẹ ruột của Tiêu Trung Thần, người tự tay đưa con đẻ vào nhà tù, hại cả nhà họ.
“Em không có bà nội.” Nha Nha thản nhiên mở miệng, đẩy mọi thứ quay về.
Cô không chấp nhận người đàn bà đó, mặc dù cô chưa từng gặp bà ta nhưng cô cảm thấy so sánh với bà ta, mẹ của La Gia Tề thật sự tốt gấp trăm ngàn lần.

Để con mình mạo danh gánh tội thay, đây là người mẹ kiểu gì chứ?
“Tư Thần, bà nội biết mọi người sẽ không tiếp nhận bà, điểm này bà đã biết, đây chỉ là một chút lòng chúc phúc của bà, em hãy nhận đi.” Tiêu Tư Văn khuyên Nha Nha, hy vọng em họ có thể nhận lời chúc này.
Bà nội có lẽ có lỗi với mọi người, nhưng thái độ với hai cha con họ không thể chê, anh thật sự không muốn để bà thất vọng.

Mỗi lần mình có tin tức của Tư Thần đều kể với bà, tuy rằng bà không nói ra miệng, nhưng anh biết, bà nội nhớ thương đứa cháu gái này.

Biết Tư Thần bị bắt cóc, ngày hôm sau bà tự mình đi miếu dâng hương, phù hộ cháu gái bình an.
Mặc dù anh hiểu có một số sai lầm không thể cứu vãn nhưng anh thật sự không đành lòng.
“Chúng ta không có quan hệ, thứ này…” Nha Nha còn định chống đẩy, lại bị cha đánh gãy, “Nha Nha, nhận đi.”
“Ba?” Nha Nha không thể tin được nhìn cha, cha định tha thứ cho bà ta à?
“Tiền nhiều không cần nương tay, đưa không tội gì không cần, dù sao tự bà ta bảo người đưa tới, không phải chúng ta cầu xin, tại sao không nhận? Cầm đi, để dành cho cháu trai của ba cưới vợ.” Tiêu Trung Thần đã nghĩ kĩ, cơ ngơi nhà họ Tiêu lớn, có đưa con gái nhiều một chút, dù sao có nhận bà ông cũng không nhận người mẹ này.
Nghe được ý trong lời ba, Nha Nha hoàn toàn bị cha đánh bại, tại sao ông cho cảm giác coi tiền như rác?
Khóe miệng Tiêu Tư Văn run rẩy, phát hiện chú Hai hiện tại khác biệt quá lớn với chú Hai lúc trước, chênh lệch lớn đến mức anh không tiếp thụ được.

Quên đi, tóm lại Nha Nha nhận là tốt rồi, phía bà nội, anh có thể báo cáo kết quả công tác.
—— tôi là đường ranh giới ——
“Bà nội, Nha Nha đã nhận mấy thứ đó, con gái mà, trông thấy trang sức thì rất thích…” Nhìn bà nội đầu bạc trắng được búi lên cẩn thận tỉ mỉ, Tiêu Tư Văn cười soạn lời nói dối.

“Nhận à?” Bà cụ Tiêu hơn bảy mươi tựa vào ghế mỉm cười, nụ cười này tạo thành nếp nhăn nơi khóe mắt trùng điệp không đếm được, nhưng ánh mắt bà sáng ngời.

“Nhận là tốt.” Cô vui mừng gật gật đầu, sau đó không nói nhiều, bàn tay phủ kín đốm đồi mồi nhẹ nhàng cầm tách trà người hầu vừa rót, nhìn không giống định uống, như thể muốn thu hoạch chút ấm áp từ tách trà nóng bỏng, đúng vậy, mùa đông hơi lạnh.
Gặp mình nói một đống, bà nội cũng đáp một câu, Tiêu Tư Văn biết, bà nội đã khám phá lời nói dối thiện ý của mình nhưng không vạch trần.
“Bà nội, nếu không, Nha Nha đính hôn cháu sẽ dẫn bà đi xem, dù sao khách khứa đông như thế, họ không thể nói quá nhiều.” Tiêu Tư Văn không đành lòng, anh không biết mình nên làm gì bây giờ?
Nhìn chú đáng thương, nhìn Nha Nha đáng thương, nhìn bà nội cũng cảm thấy đáng thương, mặc dù lời này không phải lời một đứa con nên nói nhưng anh cảm thấy, đáng chết nhất chính là người cha mất sớm của mình.

Chú Hai ngồi tù thay ông, không những ông không ổn định, thấy giết người có người chịu tội thay nên ông càng coi trời bằng vung, không đến năm năm đã chết.

Ông đi rồi, ông nội cũng mất, nếu không có bà nội nuôi mình lớn khôn, cái nhà này đã vỡ tan.

Người đàn ông không chịu trách nhiệm đó, lúc trước nên nhốt ông ta vào tù, miễn cho giống như hiện tại, vì ông ta hại mọi người đau khổ.
“Không đi, ngày vui tâm trạng nên thả lỏng, rủi ro không tốt.” Bà cụ Tiêu cầm chặt tách trà trong tay, không nhịn được nhìn về phía bức ảnh trên bàn.

Đây là cháu gái của bà, là hậu duệ duy nhất của bà.

Con gái vì nhà họ Tiêu, bị gả cho người đàn ông nó không thương, không biết nguyên nhân thuộc về ai, cả đời này nó không có con cái, dĩ nhiên cuộc đời này nó không còn gọi bà là mẹ.
Lúc trước con trai bị bà tự tay đưa vào nhà tù, bà không dám hy vọng xa vời có thể nghe được một tiếng mẹ.

Hai đứa con đều do bà phá hỏng, nếu được làm lại bà vẫn làm như vậy, nếu nói hối hận, bà chỉ hối hận tại sao lại sinh ra chúng để chúng chịu tội theo mình.
Lúc trước con ngồi tù, ban đầu bà không dư sức lực nhớ thương đứa bé này, sau đó con lớn nhất chết, chồng không còn, mọi chuyện đã đi đến hồi kết, sự nghiệp trong nhà đi lên, cuối cùng bà sai người đi tìm đứa con này.

Khi đó bà mới biết quyết định của mình đã đánh đổi những gì? Khi đó, ngày tháng hai anh em Nha Nha đã tốt hơn, bà nhớ rõ, mình do dự một ngày, cuối cùng nhìn gương mặt Tư Văn non nớt, bà không đi đón người.
Bà sợ, sợ sau khi đón đứa cháu gái này về, thời điểm cần đến hy sinh, bà sẽ làm như thế nào? Nhiều thế hệ nhà bà là nô bộc của nhà họ Tiêu, vì nhà họ Tiêu, bà đã phá hủy hai đứa con, cháu gái của bà nên để nó thoải mái trưởng thành ở bên ngoài.
Bà cụ Tiêu cầm cái chén, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vị chua sót nhè nhẹ tản ra trong miệng, sau đó sinh ra ít ngọt lành: Cháu gái của bà lập gia đình…