Xuyên Về Làm Sủng Phi

Xuyên Về Làm Sủng Phi - Chương 17: Hài tử




- Hàn Tuệ, nắm chặt dây cương



. ngựa bất ngờ lao nhanh về phía trước khiến cô hoảng loạn nắm lấy dây cương nhưng không biết làm sao để ngừng. Hắn định dùng khinh công bay tới nắm lấy cô nhưng một con dã thú hung hãn nhảy ra vồ hắn làm hắn ngã xuống hai tay chống đỡ. có lẽ vì biết có dã thú nên ngựa đã hoảng loạn chạy đi về hướng bất định



----------



- Cô nương tỉnh rồi!



. Cô mơ màng hé mắt thấy khung cảnh xung quanh mơ hồ lạ lẫm, là một hang động



- ta đang ở đâu? sao ta lại ở đây?



. hai tay ôm đầu đang nhức nhói cô nhìn nam nhân trước mặt, cảm nhận được trên đầu đang quấn khăn



- huynh...là ai?



- cứ gọi ta là tiểu Hắc, tình cờ ta gặp cô nương ngất dọc đường, trên người lại có thương thế, nên đưa về đây



- ta đã ngất bao lâu rồi?



- đã 3 ngày rồi



. cô bần thần ra một lát chợt nhớ ra điều gì đó khuôn mặt hốt hoảng



- huynh...huynh có thấy một nam nhân nào ở gần đây không?



. người ấy lắc đầu rồi ân cần hỏi han cô



- nhà cô nương ở đâu? ta đưa cô về



- lều trại của ta cách xa chỗ này lắm, không biết phương hướng để về





- cô yên tâm ở lại đây tịnh dưỡng, nơi này không dễ bị tìm thấy sẽ không ai gây phiền, đừng bước chân ra ngoài nửa bước, xung quanh toàn mãnh thú nguy hiểm, ta ra ngoài cố tìm tung tích



. cô nằm xuống trăn trở nghĩ đến tên kia



- Cẩu! ngươi có sao không?



----------



- sao? vẫn chưa tìm được?




- vương gia! hạ thần đã cho binh lính đi sâu vào rừng nhưng vẫn không thấy vương phi, có khi người đã gặp phải dã thú nên...



- im miệng! nàng là của ta, ta chưa cho chết thì không được chết! mau tìm kiếm, ngươi không mang nàng về thì cũng đừng hòng giữ đầu trên thân



. đôi mắt hổ phách dường như đang bốc lửa, hai mắt đỏ ngầu khuôn mặt tiều tuỵ đi, hai quầng mắt thâm làm khuôn mặt trở nên nhợt nhạt



- cửu đệ! suốt mấy đêm liền tìm kiếm nàng ấy đều không thấy tung tích, đệ nên nghỉ ngơi, nàng ấy trở về thấy đệ như vậy hẳn sẽ đau lòng



- chưa tìm được nàng ấy ta sẽ không nghỉ ngơi



. Phong bước ra ngoài để lại nam nhân trong lều kia, khoé môi cong lên



---------



- tiểu Hắc! ta cảm thấy trong người đã khoẻ hẳn, đưa ta về được không?



- khoẻ rồi? uống thêm bát thuốc này rồi đi



. cô cười tươi tay cầm bát thuốc uống cạn một hơi không nghi ngờ, vừa đặt bát xuống bàn hai mày cô khẽ chau lại, trước mắt bỗng dưng mờ ảo xoay mồng mồng hai mắt không chịu được mà cụp xuống ngã về sau, trong lúc mơ màng cô cảm nhận được người mình lơ lửng như được nhấc bổng mang đi đâu đó muốn mở mắt nhưng mãi vẫn không được




- chủ tử! thuộc hạ đã chăm sóc tốt cho Hàn Tuệ cô nương, đã để cô nương trong xe ngựa chuẩn bị sẵn



. nam nhân chắp tay ra sau cầm quạt quay lưng về phía tiểu Hắc



- tốt! ta thưởng cho ngươi



. nam nhân thẩy ra sau một chiếc túi đầy tiền cho tiểu Hắc



- chủ tử! thuộc hạ không nhận, mạng nhỏ này là do người nhặt về, làm một chút việc cho người cũng không hề gì



- ngươi cứ cầm lấy, tiếp tục đi tìm phụ mẫu thân cùng tiểu muội bị thất lạc của mình



- đa tạ chủ nhân!



. nam nhân vội vàng lên xe ngựa, bên trong một nữ tử đang ngồi đầu dựa vào cửa sổ. Chiếc xe ngựa bắt đầu di chuyển, chẳng biết đi bao lâu mà trời cứ dần tối, cô choàng dậy thức tỉnh liền nhận ra người trước mắt



- tam...tam vương gia?



. nam nhân kia nghe thấy giọng cô liền chau mày




- ta thích nàng gọi ta là Thiên hơn



- sao..sao ta lại ở cùng huynh?



- chẳng phải nàng vẫn luôn muốn ở cạnh ta? hay đã phải lòng cửu đệ?



. Tam vương gia kéo cô vào lòng, ôn nhu vuốt mũi nhỏ



- hãy giữ tự trọng, thả muội ra!




- ta chờ cơ hội này lâu lắm rồi, sao lại bảo ta buông nàng? Cùng ta đi, ta hứa sẽ yêu chiều nàng, ta không cần cái gì gọi là vương gia, chỉ cần nàng và ta, cùng những đứa nhỏ xinh xắn, ta sẽ từ bỏ tất cả vì nàng!



. cô giẫy giụa bị hắn ôm chặt lấy, xe ngựa đi xốc lên xuống làm cô cảm thấy một cơn chóng mặt, hai tay vội ôm đầu, lần trước bị thương ở đây nay lại bị xốc như vậy thêm một phần đau, cô đưa tay lên che miệng, không chịu được mà nôn ra thân thể mềm nhũn ngã về sau làm nam nhân bên cạnh lo lắng



- nàng không sao chứ? cố lên sắp đến thị trấn rồi, ta sẽ tìm đại phu cho nàng



. Đi xuyên suốt cho đến sáng cũng đến thị trấn nhỏ, đặt một phòng ở khách điếm rồi mời một đại phu đến xem bệnh tình của cô



- chúc mừng...chúc mừng công tử, nương tử nhà công tử đã có hỉ



- có hỉ?



- ta đã xem qua chắc chắn là có, nhưng thai nhi có vẻ rất yếu, ta kê đơn ngươi cứ cho nàng ấy uống để an thai



. Thiên tiễn đại phu ra ngoài liền đi vào phòng



- huynh cũng thấy ta trong người mang hài tử của Phong, huynh thả ta về đi



- Hàn Tuệ! nàng yên tâm, ta sẽ vì nàng mà chấp nhận nó, sẽ xem nó là con ruột, chúng ta sẽ cùng sinh ra vài đệ đệ muội muội cho nó chơi chung



- huynh đối đãi với ta tốt như vậy nhưng cũng vô ích, không bằng hãy dành tình cảm đó cho một cô nương tốt hơn ta



- đừng nói nữa! nàng nghỉ ngơi một lát rồi ta lại xuất phát



. Thiên bỏ đi để lại cô nằm trên giường suy nghĩ, đặt tay lên bụng thủ thỉ



- con ngoan! ta đưa con về gặp cha...