Xuyên Về Làm Sủng Phi

Xuyên Về Làm Sủng Phi - Chương 10: Đừng nháo ! Ta đưa nàng về !




- Thanh Lâu Các! Biết ở đâu mà tìm bây giờ?



. Cô cầm tờ giấy nhỏ đi xung quanh tìm kiếm nhưng mãi chẳng thấy bèn ngồi xuống nghỉ chân một lát. Chợt bên kia đường có hai người đang trò chuyện với nhau. Cô nghe loáng thoáng vài chữ...thanh lâu...mỹ nữ? Đó chẳng phải là kỹ viện ư? Cô liền đứng dậy phủi tay đi một mạch đến hai nam nhân kia.



- Hai huynh đệ cho ta hỏi hai người có biết Thanh Lâu Các?



- Sao lại không biết? Thanh Lâu là kỹ viện lớn nhất có nhiều mỹ nữ đẹp ở kinh thành này ai ai cũng biết, cô là từ xa tới?



- Ta đúng là ở từ xa đến mà!



. Cô nghĩ trong đầu rồi tiếp tục dò hỏi.



- Hai người có biết kỹ viện đó ở đâu không? Ta cần việc gấp phải đến đó.



- Cô nương cứ đi thẳng đến cuối đường sẽ thấy, cô nương là nữ nhi sao lại đến chốn đó?



. Nam tử kia chưa kịp hỏi cô đã nhắm thẳng cuối đường mà phi đến đó.



- Tiểu Xuân! Em nhất định phải an toàn trở về để hầu hạ ta nữa.



. Cô dùng hết kỹ năng chạy trong các buổi học thể dục dốc sức chạy nhanh nhất có thể cuối cùng cũng đến nơi.



- Phù... Mệt quá lâu rồi không vận động nay lại chạy mệt đến rã người.



. Cô đưa tay vuốt vuốt ngực thở rồi tiến vào bên trong. Một người phụ nữ mập mạp có vẻ quyền uy bước ra, một tay cầm quạt che nửa khuôn mặt, đôi mắt sắc bén nham hiểm.



- Người này phải chăng là Tú bà trong truyện Kiều? Nhìn dã man quá!!



. Cô nhìn qua rồi đánh giá, chắc hẳn con người kia cũng chẳng tốt đẹp rồi.



- Cô nương có phải là Lãnh Hàn Tuệ?



- Phải! Là ta!



- Mời cô nương theo ta, có người đợi cô.



. Cô đi theo tú bà lên tầng trên vào một căn phòng.



- Tiểu Xuân!



. Tiểu Xuân bị trói vào ghế, trên áo còn có những vết máu, chắc chắn là bị hành hạ.



- Tiểu thư! Sao người lại đến đây? Người đi đi bỏ mặc em, ở đây rất nguy hiểm.



- Nha đầu ngốc, bỏ em thì ai hầu hạ cho ta hã? Ai là tiểu muội tốt của ta?!



- Còn ta thì sao tỷ tỷ? Ngươi quên ngươi có một muội muội như ta sao? Thật đau lòng a~



. Nữ tử quen thuộc vừa chạm mặt cô ban nãy bây giờ lại ung dung bước vào với vẻ mặt đắc thắng.



- Ngươi muốn gì ở ta? Nói!



- Muốn gì à? Ta đơn giản chỉ muốn thấy ngươi thống khổ.



- Ta đã làm gì ngươi? Sao ngươi lại hết lần này đến lần khác hãm hại ta.



- Ngươi còn xảo biện, chẳng phải ngươi muốn gì cũng đều được sao, ngươi được phụ thân thương yêu, có Hàn Kha là huynh ruột nên được tam vương gia ái mộ, lại được gả cho cửu vương gia. Mọi thứ của ta ngươi đều giành hết cả, bây giờ lại đứng đây hỏi ngươi đã làm gì? Hôm nay ta sẽ tính đủ với ngươi.



- Ngươi thả tiểu Xuân ra, ngươi muốn ta mà? Ta sẽ thay Tiểu Xuân.



- Tiểu thư! Người mau đi đi, bỏ mặc em.



- Hảo! Tỷ muội tốt, người đâu thả nha đầu này ra rồi bắt ả ta lại.



. Cô cuối đầu bất lực, cô hận cô không có võ, hận không có chút năng lực cứu Tiểu Xuân, cô bất tài! Hàn Sương cho người trói cô lại rồi thả Tiểu Xuân ra, Tiểu Xuân liền không muốn đi muốn ở lại cùng chủ tử.



- Tiểu thư em không đi đâu, có chết cùng chết chung.



- Em không đi thì sau này đừng nhìn mặt ta.



. Cô nhân lúc ả ta không để ý liền nói nhỏ với tiểu Xuân rồi tiếp tục diễn kịch.



- Em mau đi khỏi đây cầu cứu tam vương gia may ra có thể cứu được cái mạng nhỏ này của ta.



- Mau đi đi! Cứ để ta ở đây!!



. Tiểu Xuân mặt đầy những giọt lệ tuy không muốn rời khỏi đây nửa bước nhưng nếu nàng không đi chủ tử nàng có mệnh hệ gì nàng có chết cũng không hết tội có sống cũng ân hận dày vò. Chạy thật nhanh ra ngoài tìm Tam vương gia, nhưng ả Hàn Sương quả là một con rắn độc!



- Ngươi muốn làm gì ta thì làm đi.




. Cô ả đi từng bước lại phía cô môi nhếch lên khinh bỉ, đưa tay lên vuốt mặt cô nhè nhẹ.



- Bốpp...



. Ả bất ngờ tán thẳng vào mặt cô, 5 dấu tay in hằng trên má. Nắm tóc cô giật ngược xuống nhìn xoáy vào mắt cô cười man rợn.



- Tỷ cứ đợi một lát, để xem tỷ quyết định thay chỗ cho xú nha đầu kia phải chăng là sai lầm.



- Ngươi...ngươi định làm gì Tiểu Xuân?



- Ta biết hai người chủ tử các ngươi cũng rất thương mến nhau, cho các ngươi tội nguyện, sống cũng đã sống chung, chết cũng chung một chỗ. Các ngươi sẽ không phải cô đơn, ngươi xem, muội muội này của ngươi có ý tốt không?



- Ngươi...đê tiện...



---quay lại chỗ của Tiểu Xuân---



. Nàng đang chạy nhanh trên đường đến phủ tam vương gia bỗng bị một kẻ bịch mặt cầm kiếm hung tợn xấn đến.



- Ngươi là ai?



- Ta đến để giúp ngươi đoàn tụ với chủ tử của ngươi.



. Vừa nói hắn cầm kiếm chém vào người Tiểu Xuân...



- Tiểu Xuân! Ngươi làm gì ở đây? Vương phi đâu?



. Tiểu Xuân đang co ro người, cứ tưởng như mình đã mất mạng dưới thanh kiếm kia, nàng từ từ hé mắt thấy tên hung tợn kia đã chết ngước lên thì thấy hai nam nhân phía trước nhìn thật rất quen. Khi nhận ra cô cúi người dập đầu cầu cứu.



- Cửu vương gia! Tam vương gia! Nô tì cầu xin hai người mau cứu tiểu thư! Tiểu thư đang rất nguy hiểm, mau cứu tiểu thư!



- Ngươi vừa nói gì? Hàn Tuệ đã xảy ra chuyện? Nói mau.



. Thiên sốt ruột nắm tay tiểu Xuân kéo lên hỏi, chàng thật rất lo cho cô! còn Phong thì trong lòng như lửa đốt nhưng vẫn điềm đạm hỏi.



- Ở đâu?



- Ở Thanh Lâu Các phía trước



- Kỹ viện?




. Thiên hơi bất ngờ, tại sao cô lại có mặt ở kỹ viện đó chứ. Chuyện đó để sau đã, bây giờ phải mau chóng cứu cô ra. Thiên và Phong cùng dùng khinh công bay thẳng đến kỹ viện kia.



- Các người giấu Hàn Tuệ ở đâu? Mau thả nàng ra nếu không ta cho người phá nơi này!



. Vừa tới nơi Thiên đã lớn tiếng tìm cô, chàng có thể vì cô mà xới tung cả kinh thành này huống gì chỉ là một kỹ viện.



- Tam vương gia! Người đừng nóng, ở chỗ ta không có cô nương nào tên Hàn Tuệ cả, ở đây cũng có rất nhiều mỹ nữ đẹp, ta sẽ kêu họ phục vụ tốt cho hai vương gia.



. Phong bấy giờ mới lên tiếng.



- Đợi ta tìm được Tuệ nhi ở đây, kỹ viện này của ngươi sẽ chỉ là đống tro tàn.



. Hắn đi một mạch lên tầng trên, đi ngang qua từng phòng chợt hắn dừng lại, phía dưới chân hắn là một cây trâm ngọc. Nhặt lên xem, đây là...



- Đây chẳng phải là cây trâm nha đầu ngốc đó thường mang theo sao? Sao lại nằm ở đây?



. Hắn cùng Thiên bước vào căn phòng đó...



- Tam...tam vương gia! Cửu vương gia!



. Ả Hàn Sương đang cầm trên tay một cây trâm nhọn ấn nhẹ lên khuôn mặt lấm lem nước mắt và máu của cô. Ả giật mình trước sự xuất hiện của hai nam nhân kia. Nhưng cố lấy lại bình tĩnh đè mạnh cây trâm vào cổ cô đe doạ. Phong và Thiên nhìn thấy cảnh tượng ấy mà không khỏi đau lòng.



- Các ngươi dám động thủ thì đừng trách ta vô tình.



- Ngươi mau bỏ hung khí xuống cho ta.



. Phong và Thiên nhìn nhau rồi gật đầu, Phong chạy lại nhanh chóng đánh rớt cây trâm xuống, còn Thiên liền đến cởi trói rồi bế cô đi trước.



--- phủ Thất vương gia ---



- Vương gia! Vương phi lại gây chuyện, nhưng lần này lại đụng chạm đến người của cửu vương gia!



- Ai?



- Cửu vương phi!



- Rầmm!




. Nam nhân ngồi trên ghế kia tức giận đập tay xuống bàn khiến bàn liền nứt làm hai, cặp mắt màu hổ phách kia như có lửa đang cháy bừng bừng. nam tử kia đứng dậy vội đi ra ngoài.



--- Thanh lâu các ---



- Ta đưa nàng về phủ trước, còn lại đệ ở đây lo liệu cho chu toàn.



. Thiên bế cô vừa ra đến cửa thì chạm mặt thất vương gia!



- Ngươi hãy dạy dỗ lại vương phi của mình!



. Nhìn cô người đầy máu nằm trong lòng Thiên mà không khỏi tức giận, bước vào ả tiện nhân kia liền chạy lại núp sau lưng hắn.



- Vương gia! Chàng đến rồi! Mau cứu thiếp!!



. Hắn nhìn ả hừ lạnh



- Cửu đệ! Ta sẽ lập tức truyền thái y đến xem bệnh tình cửu vương phi ngươi không phải lo. Còn về phần Hàn Sương, dạy dỗ nàng là trách nhiệm của ta, không cần đệ giúp ta giáo huấn vương phi của ta. Cáo từ!



. Hắn nắm tay kéo ả đi ra ngoài, chỉ nghe tiếng trong phòng vọng ra.



- Nếu còn lần sau ta sẽ không đảm bảo tính mạng cho vương phi nhà ngươi đâu!



. Chỉ chốc lát, cả kinh thành nháo nhào khí biết Thanh Lâu Các bị đốt sạch không còn thứ gì!



--- Phủ tam vương gia ---



. Cô được Thiên đưa về phủ trong tình trạng mê man bất tỉnh.



- Thiên! Cứu ta! Thiên!



. Thiên nắm tay cô lau mồ hôi đang túa ra trên khuôn mặt cô.



- Ta ở đây! Ta luôn ở bên nàng!



. Mắt cô khẽ động đậy, từ từ hé ra, trước mắt cô mờ mờ như ảo ảnh. Đưa tay lên vuốt mặt nam nhân ấy.



- Thiên! Ta nhớ chàng!



. Thiên mừng rỡ đặt tay lên má cô xoa nhẹ.



- Lão tam! Ta đến đưa nàng về phủ, đã phiền huynh rồi!



. Phong mặt mày có vẻ tức tối đi đến bế cô lên bước ra ngoài, cô không muốn xa Thiên liền ngọ nguậy trong lòng hắn miệng cứ thì thầm gọi tên nam nhân khác làm hắn càng bực tức. Không muốn nghe cô lãi nhãi hắn liền bá đạo lắp đầy môi cô rồi tiếp tục đi thẳng.



- Đừng nháo! Ta đưa nàng về!



--- Phủ Thất vương gia ---



- Vương gia!! Thiếp...



- Bốpp...



. Hắn tát vào mặt ả một cái rõ đau làm ả ngã xuống đất ôm mặt khóc.



- Ta cấm ngươi đụng đến người của cửu vương gia kia. Đã rõ chưa?



- Chàng và Thiên đều có tình cảm với tiện nhân đó?



- Bốpp...



- Ta cấm ngươi gọi nàng ấy là tiện nhân. Ta phải giáo huấn ngươi!



- Vương gia!



. Ả khóc lóc nắm chân hắn xin tha nhưng kết quả lại bị hắn đá sang một bên.



- Người đâu! Lôi vương phi ra đánh 50 roi sau đó cấm túc 1 tháng nửa bước cũng không được rời khỏi phòng.



. Ngoài sân liền có những tiếng la thất thanh của ả, nghe thật thảm a~



--- tối ở phủ cửu vương gia ---



. Cô đang ngủ ngon lành trên giường, cửa đột nhiên lại bật mở, một người mặc đồ đen bịch mặt bước vào, nhẹ nhàng tiến lại phía giường ngồi xuống cạnh cô. Hắn thấy trên tay cô có nhiều vết xước liền lục trong áo ra một lọ thuốc sứt nhẹ nhàng cho cô. Xong xuôi, hắn ngồi nhìn cô, đưa tay vuốt khuôn mặt đó.



- Ta sẽ không để Hàn Sương hại nàng nữa đâu! Ta cho phạt nàng ta 50 roi, hơn 1 tháng cũng chưa lành hẳn, nàng cứ yên tâm!



. Hắn hôn lên môi cô một cái nhẹ rồi bỏ đi không vết tích...