Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ

Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ - Chương 71




Sáng sớm hôm sau, bọn họ chuẩn bị xuất phát lại bị Vạn cha ngăn cản.



“Các ngươi muốn đi thăm đại đường ca ngươi đi, đừng đi.” Hôm qua Vạn cha đã gặp cháu mình, cháu mở miệng không quá hai câu, trong lòng hắn đã rõ ràng, đại ca qua đời tám phần là có quan hệ với Đại Quân.



Trong lòng không biết là thất vọng hay khổ sở, thậm chí cảm thấy có lẽ là báo ứng. Vạn cha đối với rất nhiều chuyện của đại ca mình không tán thành, nhưng từ sau khi nương không còn, hai nhà cũng không lui tới, sau đó hắn làm rất nhiều chuyện mình cũng không có tư cách đi trách móc.



“Đại bá ngươi chết tám phần là có quan hệ với đại đường ca ngươi, giam giữ đi, giam giữ cũng tốt.”



Về chuyện đại bá chết, Xuân Phong cũng đoán như vậy, ý tưởng của hắn và La Thông giống nhau, cảm thấy đại bá sau khi lấy nữ nhân kia nàng sẽ không ra tay giết đại bá, dù sao ngày lành của nàng cũng là đại bá cho, đại bá không còn ngày lành của nàng cũng không còn.



Thân thể đại bá thế nào, trong lòng Xuân Phong cũng hiểu rõ, nếu không có tác động bên ngoài, cũng sẽ không đột nhiên chết như vậy, nhưng hôm nay nhận được chứng thực từ cha mình, bọn họ cũng không thể đi.



Dù sao, lúc trước đi theo đại bá là nhà bọn họ chọn, hiện giờ lại làm ra chuyện không có tình người như thế, rơi vào kết cục tù đày, thật sự là gieo gió gặt bão.



Bọn họ không muốn quản, còn lo lắng đại bá nương, cũng không nghĩ tới đại bá nương sau khi nghe được tất cả tin tức lại rất bình thường, hầu như không có phản ứng gì.



“Nương, thi thể cha còn đặt ở trong huyện nha, hiện tại đại ca không quản được, nếu không có chuyện của hắn, sau khi hắn được thả chúng ta cũng sẽ không xen vào nữa, ta nghĩ….” Dù sao cũng là cha mình, Vạn Đại Hoa cũng không muốn khi hắn chết lại không có người nhặt xác. Tính tình đại ca hắn hắn biết, bởi vì cha mà gặp cảnh lao ngục, mặc kệ có thể đi ra hay không chắc chắn sẽ ghi hận cha, sẽ không xen vào chuyện của cha nữa.



“Nhị thúc ngươi đã đi qua, hiện giờ thi thể không thể lấy ra, từ từ đi. Thế nhưng, ngươi đừng quản, để nhị thúc ngươi đi, sau này việc vặt vãnh trong nhà nhị thúc ngươi ngươi đi giúp đỡ là được.” Đại bá nương nói không gợn sóng, không hề có đau lòng, Vạn Đại Hoa biết cha làm chuyện quá đáng, hiện giờ trong lòng cũng không hề đau lòng, hắn chỉ hơi kỳ quái, nương sao lại phản ứng như vậy.



Dù sao cha cũng cùng hắn sinh sống vài năm, bọn họ đã cùng nhau sinh sống ở đây hơn mười năm, đại ca dù sao cũng là con trai nàng, hiện giờ đại ca còn trong tù, nàng sao lại không lo lắng.



Đại bá nương dù sao cũng là người sống vài thập niên, tính tình của hai đứa con nàng rõ ràng, trơ mặt chấp nhận tình huống cũng không thể nói nàng ích kỷ.



Người đã không còn, huống hồ người nọ ở trong lòng nàng đã sớm chết! về phần con lớn…. nàng đã không có con lớn, hiện giờ nàng chỉ có một đứa con.



Nàng thật vật vả chờ mong con trai thành thân, hiện giờ chỉ muốn sống thật tốt, nếu hắn lại đi trêu chọc nhà lão đại, nhà này sớm muộn cũng sẽ bị nhà lão đại ầm ĩ cho hỏng bét.




Vạn Thường Tùng đã chết, gia nghiệp hắn lưu lại cũng không có, hiện giờ nhà lão đại chỉ có một nơi để đi chính là trong nhà. Chỉ là nơi này đã không còn là nhà bọn họ, bọn họ cũng không có huynh đệ, khi con trai bị cha hắn đuổi ra khỏi nhà thì bọn họ đã không còn là huynh đệ.



Nàng không thể vì một chút nhớ nhung mà gây tại họa cho con trai. Lí thị là nữ nhân không tốt đẹp gì, cả đời này cũng không muốn gặp lại nàng.



“Vợ chồng chúng nó đã tráng niên, Lâm tử cũng lớn, không thể đói chết được, không có gì phải lo lắng.” Từ khi mình bị bệnh con cả cũng không trở về liếc nhìn mình một cái, từ khi con cả không vào cửa nhà, coi mình không tồn tại, đại bá nương liền chỉ có một đứa con. Hiện giờ nàng đã quyết tâm, chỉ đợi cho tiểu nhi tử ra ngoài, lúc an ủi mình vận nhịn không được mà rơi lệ.



Thiên hạ không có người mẹ nào, có thể nhẫn tâm không quan tâm đến con của mình.



Đại bá nương không muốn một nhà lão đại trở về gây tại họa cho cuộc sống một nhà tiểu nhi tử, nhưng mà Lí thị cùng đường vẫn trở lại.



Trong nhà sau khi gặp chuyện không may trượng phu bị bắt đi, nàng liền mang con trai trở về nhà mẹ đẻ, sau khi về nhà mẹ đẻ mỗi ngày Lí thị bôn ba đến nhà thân thích vay tiền, thân thích có quan hệ thân thiết tuy rằng cũng có vay tiền cho nàng, chỉ là dùng để gặp mặt người liền tiêu gần hết, sau đó thân thích trong nhà không nói, nhà mẹ đẻ cũng có ý tưởng đuổi hai mẫu tử bọn họ ra khỏi nhà.




Lí thị nhìn ra ý tứ trong nhà, cũng không chờ mọi người mở miệng, mình mang theo Lâm tử quay về thôn.



Tính tình mẹ chồng mình Lí thị rất rõ ràng, chỉ là một người yếu đuối, người như vậy bình thường cũng rất tốt, chỉ cần bọn họ trở về, không nói là ở, thậm chí còn có thể có bạc để cứu trượng phu ra.



Lí thị từ sau khi theo nhà đại bá lên trấn trên, cũng không trở về lần nào, lại nhìn thấy La gia ở cửa thôn, còn hỏi thăm người khác sao lại như vậy, có phải trong thôn có phú hộ chuyển tới, phòng ở xây cũng thật đẹp.



“Haiz, làm gì có phú hộ nào từ ngoài thôn vào, chính là nhà La Thông ở trong thôn, cũng không biết hắn bắt được vận cứt chó gì, vài năm nay lại phát tài như vậy.”



“Không phải hắn đổi vận, phòng ở này hắn chuẩn bị xây từ tháng tư năm ngoái, khi đó trong tay hắn căn bản không có tiền, ta thấy tám phần là Vạn gia cho.” Lí thị dù sao ở trong thôn cũng đã hai mươi năm, người bên đường chào hỏi nàng cũng không ít, nàng sau khi nghe ngóng rõ ràng mọi chuyện, người bên ngoài nói cái gì, trong lòng cũng đoán được gần hết sự thật.



Nghe người trong thôn nói, trong lòng Lí thị không biết là có tự vị gì, nàng nghĩ nếu bà còn, sao có thể đồng ý cho nhị thúc đưa bạc cho người ngoài! Thật sự là phá sản!



Lúc Lí thị trở về, là Liễu Nhứ mở cửa, Liễu Nhứ cũng chưa gặp qua Lí thị, hai người cứ như vậy nhìn đối phương, một lúc sau Lí thị mới biết đây là phu lang Đại Hoa, mới nhanh chóng cười nói: “Ngươi là phu lang Đại Hoa mới cưới đúng không? Ta là tẩu tử hắn, đây là cháu hắn, chúng ta trở về nhìn nương.”




Chuyện trong nhà Liễu Nhứ vẫn biết, hắn chớp chớp mắt với người ta, sau đó phịch một tiếng đóng cửa lại, còn cái chốt cửa.



Lí thị đột nhiên thấy cửa bị đóng sợ tới mức lui về sau, đợi thấy cửa lớn đóng chặt, ý thức được mình bị từ chối ngoài cửa, lại còn bị phu lang mới cưới vào cửa vả mặt, lập tức tức giận mở miệng kêu la.



“Thật sự không có đạo lý! Tức phụ mới qua cửa mà còn giám mặc kệ đại tẩu sao!”



“Nương, ngươi đừng ầm ĩ, đây là nhà nhị thúc không phải nhà chúng ta.” Ở trong nhà ông ngoại không được, Lâm tử chỉ có thể theo nương trở về, hắn nghĩ trước kia nhị thúc đối với hắn rất tốt, chỉ cần bọn họ nói chuyện thật tốt, nhị thúc hẳn là sẽ thu lưu bọn họ.



Không đồng ý với thái độ của mẹ mình, Lâm tử chỉ có thể nhanh chóng khuyên bảo: “Nương, ngươi yên tĩnh một chút, hiện tại không phải lúc trước, ngươi đã quên vết thương trên người cha lúc lễ mừng năm mới rồi sao?” nếu là dĩ vãng, nhị thúc sao có thể ra tay với cha, nhưng giờ đã khác xưa, bọn họ phải học cúi đầu.



Liễu Nhứ sau khi đóng cửa lại, liền nhanh chóng đi tìm Vạn Đại Hoa, hắn kéo người trực tiếp đến trước cửa viện, ý bảo người mở cửa ra sau, liền trốn phía sau Vạn Đại Hoa.



“Ngoài cửa là ai? Bị dọa thành như vậy.” Không khỏi có chút buồn cười, Vạn Đại Hoa nghĩ bên ngoài là ai mà lại đáng sợ như vậy, bình thường hắn cũng sợ mình, cũng sẽ không thân thiết với mình, hiện giờ đều sợ tới mức núp ở đằng sau mình, bên ngoài có thể nào là yêu quái sao.



“Đại Hoa, ta cùng Lâm tử đã trở lại.” Không nghĩ tới Đại Hoa đi ra nhanh như vậy, ban đầu Lí thị còn muốn dạy dỗ con trai, hiện giờ chỉ có thể nở nụ cười trước, chuẩn bị đi vào rồi nói sau.



Cười cười với người ta, Vạn Đại Hoa nói rõ ràng: “Vạn đại tẩu khách khí, thế nhưng nhà ta hôm nay không rảnh tiếp khách!” Dứt lời liền đóng cửa lại, lúc kéo người đi vào, Vạn Đại Hoa còn dặn dò người bên cạnh: “Về sau nếu hai người kia có tới, không cần mở cửa cho bọn hắn. sau này có người gõ cửa, người nhìn ở kẽ hở trên cửa trước, tránh cho mở ra bọn họ lại xông vào.” Có dạy dỗ như vậy, lần sau hai người kia khẳng định là sẽ không xông vào.



Ngoan ngoãn gật đầu, Liễu Nhứ gặt gao đi theo phía sau, nhưng đột nhiên Vạn Đại Hoa dừng lại, còn liếc mặt nhìn chằm chằm Liễu Nhứ, làm hắn sợ tới mức theo bản năng lùi lại, Liễu Nhứ vừa động, làm cho Vạn Đại Hoa nhíu mày, Liễu Nhứ càng sợ hơn.



“Ta có đánh ngươi không?” Vạn Đại Hoa không nghĩ ra, người này sao lại sợ mình, mình cũng không đánh không mắng hắn.



Vạn Đại Hoa nghi hoặc, Liễu Nhứ cũng lắc đầu rõ ràng, tiếp theo hắn còn muốn nói cái gì, nhưng lại không biết nói ra miệng như thế nào, Liễu Nhứ nhìn hắn muốn nói lại thôi, chỉ chỉ quần áo trên người hắn rồi chạy đi, trong chốc lát từ trong phòng lấy ra vài bộ quần áo, đi giặt quần áo.