Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ

Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ - Chương 66




“Ngươi là tên súc sinh!” Trực tiếp đánh ngã người ! Vạn Đại Hoa không cho ca ca mình có thời gian phản ứng, trực tiếp nhào qua đè người lại, tiếp theo lại đánh mấy cái, hắn vừa đánh vừa mắng : « Một tên bất hiếu vong ân phụ nghĩa ! ta đánh chết ngươi ta đánh chết ngươi ! ngươi có biết nương thương tâm khổ sở bao nhiêu không ! từ nhỏ đến lớn người nàng thương yêu nhất chính là ngươi, mấy ngày nay ngươi chạy đi đâu, ngươi có trở về thăm nàng một lần nào không ! có liếc mắt nhìn nàng một lần nào không ! »



Lâm tử bị dọa nhanh chóng đi kéo nhị thúc mình, nhưng hắn không muốn ra tay với nhị thúc, bị người đẩy ra xa một phen, trực tiếp ngã xuống mặt đất, lúc Vạn Đại Quân cảm thấy đau chỉ kịp che chở mặt mình, còn bị đệ đệ đánh đỏ hai gò má, miệng toàn là mùi máu tươi.



Bị đánh một cái, Vạn Đại Hoa bị ca ca mình đánh cho choáng váng đầu hoa mắt, tiếp theo chính mình bị ngăn chận, lập tức trên người bị trúng vài đánh, rất nhanh hai người liền đánh thành một đoàn, người tới ta đi một quyến đánh lên người đối phương, ai cũng không cầu xin được.



Lâm tử tiến lên can ngăn bị đánh vài cái, cũng không dám đi tới gần chỉ đành ở bên ngoài lo lắng xuông, một chút kêu cha mình một chút kêu nhị thúc mình, cuối cùng nhìn thấy hai người không định dừng tay, trực tiếp cầm lên đất vàng ném tới chỗ hai người !



Hắn khóc hô : « Các người muốn đánh chết người sao ? các người đều đi tìm chết đi, đều chết hết là tốt rồi ! » Cả nhà nhất quyết đều đi tìm chết là tốt rồi !



Lâm tử ngồi xổm xuống khóc lớn, hắn cũng ủy khuất cũng khó chịu ! ông không thương hắn, cha nương cả ngày mắng hắn, bà lại không đến đây, hắn cũng muốn chết quách đi.



Con trai khóc kêu cuối cùng khiến cho Vạn Đại Quân ngừng tay, hắn đi vài bước liền quỳ rạp trên mặt đất, cách đệ đệ xa một chút, mới hung hắn nhổ ra một bái nước miếng, nói với người ta : « Ngươi không biết xấu hổ, đầu năm nay thế nhưng còn vội vàng muốn làm tôn tử cho người ta, ngươi đã bị cha đuổi ra khỏi cửa, còn dám tới mồ mả Vạn gia, sao lại không biết xấu hổ như vậy ! » Vạn Đại Quân nóng nảy liền nói ra, ban đầu hắn còn đau lòng đệ đệ, cũng hiểu được cha làm quá đáng, nhưng hiện tại cả người đều đau, cuối cùng cũng hiểu cha, tiểu tử này ngay cả cha cùng đại ca cũng ra tay được, quả thực là tên ngổ nghịch bất hiếu ! nên đuổi ra khỏi nhà !



Đều bị ca ca ngu ngốc làm tức nở nụ cười, Vạn Đại Hoa chống tay lên đất nhìn trời, cũng không nhìn Vạn Đại Quân, chỉ là tự mình nói : « Vạn gia không phải chỉ có một mình Vạn Thường Tùng, Vạn Thường Tùng hắn không phải lão tổ tông của Vạn gia, muốn đuổi ai ra khỏi dòng họ liền đuổi. ngươi không biết sao, từ khi Vạn Thường Tùng đuổi ta ra khỏi nhà, nhưng người trong tộc Vạn gia thì không, hiện giờ lão tử một mình lập một chi, lão tử cũng là con cháu Vạn gia, chỉ là không có quan hệ gì với lão rùa đen Vạn Thường Tùng kia thôi ! »





« ngươi ! miệng ngươi nói năng lung tung, ngươi nói thân sinh phụ thân của mình như vậy sao ? »



« Ta nói bậy cái gì ? lão tử nói đều là thật ! Vạn Đại Quân, ngươi vì tài sản của lão già kia mà ngay cả nương cũng không cần, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng, ta nguyền rủa các ngươi tương lại một văn tiền cũng không kiếm được, một đám ra phố xin cơm ! » Nhịn đau đứng lên, Vạn Đại Hoa đi về nhà, hắn cũng không muốn lại nhìn thấy người ích kỷ này một lần nào nữa.




« Cha….. »



« Lâm tử, ngươi đừng nghe nhị thúc ngươi nói bậy ! cha không đi nhìn bà là sợ chọc giận ông ngươi. Ông ngươi nếu đuổi nhà chúng ta ra khỏi nhà, vậy mọi thứ trong nhà đều là của nữ nhân xấu xa kia, như vậy ngươi cam tâm sao ? » giơ tay để con trai đỡ mình đứng lên, nhưng lời con trai nói ra lại xem chút nữa làm Vạn Đại Quân tức chết.



Lâm tử nhìn phòng ở dưới chân núi, nghĩ tới những ngày sống ở nơi đây, kỳ thật ở nơi này mới là những ngày vui vẻ.



« Cho nên, nhị thúc nói đúng, chúng ta vì tiền mà không cần bà. »



« Hỗn tiểu tử ngươi ! ngươi muốn chết sao, ngươi muốn ta tức chết sao ? » Vạn Đại Quân thấy mình hoa mắt, cả người không đứng vững, dụng tâm của mình không ai hiểu được, bọn họ nghĩ mình dễ dàng sao ?




« Ta cũng không phải sắt đá, nhìn mẹ mình chịu khổ mà thờ ơ, ta chỉ là nghĩ đợi đến khi tài sản của ông ngươi tới tay, có tiền thì sẽ hiếu thuận thật tốt với nương ! không có tiền thì có thể làm gì ? trông nàng có lợi ích gì ? lúc ở trong thôn, một năm đi sớm về tối, mặt hướng xuống đất lưng hướng lên trời mệt nhọc nguyên một năm, trừ đi ăn uống trong nhà thì tồn lại được mấy văn tiền, ngày như vậy có cái gì tốt ? hiện giờ chúng ta ở trấn trên, ăn mặc sạch sẽ, ra ngoài chân không cần dính đất vàng, ở nhà còn có người tặng tiền tới cửa, như vậy có gì không tốt ? » « Cha, lát nữa chúng ta tới nhìn bà. » Không muốn phản bác cha mình, Lâm tử biết cha mình nói đều là sự thật, lựa chọn của mình cũng giống như cha ? nhưng hắn khó chịu, rất khó chịu, cũng không biết những ngày như vậy khi nào thì mới chấm dứt.



Con trai muốn đi nhìn nương mình, Vạn Đại Quân đương nhiên cũng muốn đi, nhưng hôm nay không được.



« Trong thôn nhiều người như vậy, bí mật nếu để cho nhiều người biết sẽ khó giữ, chuyện này nếu để cho ông ngươi biết, chúng ta đều chịu không nổi ! đi, nhanh chóng đi viếng mộ rồi rời đi. »



Lúc Vạn Đại Hoa trở về, khiến cho nương hắn sợ hết hồn, gần mười ngày nữa sẽ thành thân, một thân thương này cũng phải một tháng mới biến mất được.




Vạn Đại Hoa không nói thật với nương mình, chỉ nói là bị ngã rồi lăn lộn mấy vòng, thương tích trên mặt là do cọ phải, nhìn thấy sợ vậy thôi chứ không nghiêm trọng.



Lời con trai nói đại bá nương đương nhiên không tin, trong lòng cũng hơi đoán ra, vì thế liến chú ý đường ra cửa thôn, quả nhiên nàng liền thấy con cả cùng tôn tử.



Thấy con cả không hề liếc mắt nhìn mình, đại bá nương tựa vào cửa nước mắt liền rơi không ngừng, đó là con trai nàng, thế nhưng trong nhà không bằng, liếc cũng không thèm liếc nhìn nàng một lần.




« Cha, bà thấy chúng ta. »



« Nhìn cái gì, thành thật đi đường của ngươi đi, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ trở về nhìn ngươi. » Tuổi nương không lớn, người trong thôn sống tới sáu bảy mươi tuổi cũng có, thân thể nương luôn luôn không tồi, nhiều nhất vài năm, bọn họ có thể trở lại.



Vạn Đại Quân quát lớn con trai, mình thì thủy chung không quay đầu lại liếc nhìn một cái, đại bá nương nhìn cho tới khi không nhìn thấy bóng dáng con cả, cũng không xoay người trở về.



Sau khi nhóm Xuân Phong trở về, đương nhiên là nói đến chuyện ở mổ mả, Vạn nương lập tức tức giận mắng đại bá một hồi lâu, Xuân Phong trầm mặc đứng một bên, nghĩ đợi cho Hoa ca thành thân hẳn là sẽ tốt thôi.



Buổi tối lúc ăn cơm, Xuân Phong đi đốt pháo, tiếng pháo bùm bùm vang lên, Xuân Phong bịt lỗ tại trực tiếp chạy vào lòng La Thông trốn. La Thông cười cười bịt lỗ tai cho hắn, nhìn thoáng qua nhà ở đầu thôn của mình, tuy rằng nơi đó so với năm trước hoàn toàn đã thay đổi, nhưng nếu như một mình mình vẫn ở nơi đó, như vậy so với năm trước cũng không tốt hơn là bao.



« Xuân Phong, cảm ơn ngươi. » Làm cho mình ở trong này có nhà, có người nhà.